chap 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi nào, em nhìn mặt anh này, anh cũng tự hào về tay nghề nấu nướng của anh lắm chứ!

Kim Taehyung vươn tay lấy khắn ướt, lau lau đống cháo vẫn còn dính trên mặt, nhỏ giọng mà nói.

Jeong Hyeon phì cười, sau đó mở miệng trêu chọc anh:

- Thế em hỏi anh, ngoài nấu nướng ra, anh cảm thấy bản thân mình tự tin nhất ở điểm nào?

Nghe vợ hỏi, Kim Taehyung chợt rơi vào trầm tư một chút. Từng ngón tay thon dài của anh không ngừng gõ gõ trên mặt bàn. Khoảng chừng một phút sau anh mới nở nụ cười đầy đắc ý, nheo nheo mắt đáp lời vợ:

- Thằng nhỏ của anh độ dài khi tiếp xúc với em là hai mươi mốt xăng- ti- mét, thời gian trung bình mỗi lần dao động trên dưới sáu mươi phút, vượt chuẩn kích cỡ của giới đàn ông...

Ngừng một lát, anh đột ngột cầm lấy tay Jeong Hyeon, bỉ ổi mà ép cô chạm xuống phần dưới của mình, cong môi nói tiếp:

- Đây chính là điểm anh tự hào nhất, phu nhân có nghĩ thế không?

- Anh... xấu xa!

Jeong Hyeon giật phắt tay lại, hai má đỏ bừng như trái cà chua chín, vội vã đứng dậy rảo bước vào phòng tắm.

Nhìn điệu bộ ngại ngùng hết sức đáng yêu của cô, Kim Taehyung khẽ cười. Anh ôm bát đũa vào bồn rửa bát, xối nước rửa thật sạch, sau đó mới bước lên phòng.

Han quản gia đứng im lặng bên cạnh, nhìn vị Thống Đốc quân đứng đầu lực lượng quân đội liên quốc gia có một không hai kia đang thuần thục rửa bát mà không dám thở mạnh. Trước khi anh kết hôn với Jeong Hyeon, khu vực dưới bếp này hầu như không bao giờ thấy anh ló mặt tới. Vậy mà hiện tại...

Cạch...

Cánh cửa phòng ngủ được mở ra. Jeong Hyeon vì quá mệt mỏi nên đã ngủ thiêm thiếp đi từ trước. Mái tóc dài xoăn nhẹ buông rủ trên gối, che một phần gương mặt xinh đẹp của cô.

Kim Taehyung cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng nằm bên cạnh cô, sau đó vươn tay ôm choàng qua bụng vợ. Anh ghé miệng hôn lên tóc Jeong Hyeon, từ từ nhắm mắt lại mà hít hà mùi thơm dịu ngọt trên mái tóc, bàn tay cứng rắn xoa nắn bụng cô, khóe miệng nở nụ cười đầy mãn nguyện.

Anh nằm ôm cô một lúc, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, lấy áo khoác mỏng mặc lên người, đoạn bình thản bước xuống sảnh chính.

Wook seol cùng Chang Jeong đã ngồi sẵn ở bên dưới, gương mặt người nào kẻ nấy đều trầm hẳn xuống, chứa đựng nhiều suy tư.

Vừa trông thấy Kim Taehyung, Wook seol vội vàng đứng dậy, mở lời nói thẳng:

- Đám người ném trứng thối và đất đá lên người phu nhân đã được khoanh vùng và canh giữ nghiêm ngặt. Chỉ chờ mệnh lệnh của Thống Đốc là chúng ta tiến hành xử lý.

Bộp... bộp...

Kim Taehyung vỗ tay, cơ thể cứng ngắc nhẹ nhàng biến đổi, dần dần càng trở nên thâm sâu khó lường.

- Chúng làm ra chuyện gì với phu nhân thì các cậu cũng làm ngược lại với chúng như thế. Còn cần tôi phải dạy dỗ từ đầu nữa hay sao?

Wook seol cùng Chang Jeong lập tức cúi mặt, sau đó xin phép đi ra ngoài.

Kim Taehyung tự đến quầy rượu, rót cho mình hai ly Tequila Ley 925, đem đặt lên trước bàn tiếp khách.

Chậc!

Anh tặc lưỡi, tựa lưng lên thành ghế, bàn tay chao qua chao lại ly rượu, nhìn vào khoảng không vô định mà nhếch miệng nói:

- Ra đây đi. Trốn chui trốn lủi như một con chó, đó không phải là tác phong thường thấy của anh nhỉ?

Không gian xung quanh rơi vào trầm tư một lúc. Từ phía ngoài cửa chính, một bóng đen cao lớn nhẹ nhàng lách người, ngang nhiên bước vào.

- Đã lâu không gặp, Thống Đốc quân.

Anh ta rất tự nhiên mà ngồi xuống phía đối diện Kim Taehyung, trực tiếp cầm ly rượu mà tu cạn.

- Chà chà, rượu ngon. Quả không hổ danh là người có tiền.

- Đến đây có việc gì?

Kim Taehyung nhàn nhạt hếch mặt lên hỏi.

Nghe anh hỏi, người đàn ông bật cười lớn, sau đó lôi từ trong ngực áo một chiếc kẹp tóc màu sữa nhỏ, đặt lên trước mặt Kim Taehyung.

- Jeong Hyeon để quên đồ, tôi đem đến trả lại cho cô ấy.

Ồ!

Lông mày Kim Taehyung khẽ nhướn lên, đoạn nở nụ cười nhạt đầy châm biếm:

- Trẻ con? Tôi tin?

Biết không thể qua mắt được Kim Taehyung, khuôn mặt tếu táo của anh ta chợt thay đổi, trở nên đầy cứng ngắc và trầm tư hơn:

- Tôi đến đây để bảo vệ mẹ con Jeong Hyeon. Kim Taehyung, anh có biết tôi đã bám theo anh trong suốt ròng rã hơn một tháng trời. Đương nhiên, thông tin kẻ đứng đằng sau tất cả mọi chuyện, tôi cũng đã nắm qua. Anh không cần nêu ra điều kiện, chỉ là tôi muốn chính mắt trông thấy Tae con được chào đời một cách an toàn. Đây chính là mục đích cuối cùng của tôi.

Kim Taehyung cười nhẹ, đắc ý mà đáp

- Park Yoon Cho, rất hoan nghênh anh trở thành cánh tay phải đắc lực thứ Ba của tôi!

Thế nào? Giống chứ?

Kim Taehyung vắt chân ngồi trên ghế, không quên đưa tay chỉ về phía Sun Hee và JiWan đang bị trói thẳng ở chính giữa nhà kho.

Park Yoon Cho cong môi nhìn chằm chằm hai người họ, gật đầu khẳng định:

- Tuyệt! Giống hệt Jeong Hyeon. Trên đời này chỉ được tồn tại một khuôn mặt, hai khuôn mặt giống nhau, ắt sẽ trở thành cái gai trong mắt.

Park Yoon Cho vừa nói, vừa dùng tay vuốt nhẹ lên gương mặt nhem nhuốc của Sun Hee. Phía bên trong tầng mắt sâu thẳm bất chợt lóe lên một tia thâm độc tột cùng.

Kim Taehyung chợt cười, vươn vai ngồi dậy, sau đó bước thẳng ra bên ngoài, để mặc cho Park Yoon Cho ở lại một mình trong đó.

Chỉ chưa đầy năm phút sau, anh bỗng nghe thấy tiếng hét thảm thương của Sun Hee vang lên. Kim Taehyung thở ra một hơi, cầm súng tùy ý bắn vào một thân cây gần đó. Mùi thuốc súng hòa quyện trong không gian hăng hắc của cây cỏ, tạo thành thứ mùi gây nghiện kỳ lạ.

- Thống Đốc, có vẻ anh ta ra tay còn tàn độc hơn ngài!

Wook seol đứng bên cạnh, nhẹ nhàng mở lời.

Kim Taehyung thừa hiểu, con người của Park Yoon Cho cũng không phải dạng dễ đối phó. Mục đích anh ta tìm đến đây, đâu phải đơn giản chỉ vì muốn bảo vệ mẹ con Jeong Hyeon.

Anh thu súng, ném về phía Wook seol:

- Thông tin thu thập được từ phía Sun Hee đã kiểm tra chính xác chưa?

Wook seol vội vã gật đầu, khẳng định một cách đầy chắc chắn:

- Thưa Thống Đốc, chúng tôi đã có đủ bằng chứng để xác nhận thông tin cô ta cung cấp là đúng. Tuy nhiên, đây mới chỉ giải quyết được một phần nhỏ trong vấn đề lớn. Muốn bắt con cá to, chúng ta cần phải có thêm thời gian.

- Không sao! Gã muốn đứng trong bóng tối để điều khiển bổn Thống Đốc, hậu quả phải chịu chắc chắn sẽ khủng khiếp hơn gã nghĩ.

Dứt lời, Kim Taehyung mở cửa xe, lái thẳng một mạch về biệt phủ.

Khi anh về tới nơi, Jeong Hyeon cũng đã tỉnh, đang lúi húi dọn dẹp phòng khách. Cô muốn tự tay làm việc, nếu không chỉ ngồi chơi không, chân tay Jeong Hyeon sẽ ngứa ngáy vô cùng.

- Em không ngủ thêm chút nữa à!

Kim Taehyung vòng tay ôm vợ, đôi môi cong nhẹ.

Jeong Hyeon cũng không đẩy anh ra, chỉ nở nụ cười dịu dàng:

- Cả đêm anh không về nhà, lại còn tiếp khách muộn. Anh mới là người nên nghỉ ngơi chút đi.

Hahaa...

Anh bật cười, dùng tay véo nhẹ mũi của cô:

- Anh giúp em giải quyết một số chuyện không đáng. Đám tang ủa ông bà Oh anh đã cử Chang Jeong đứng ra tổ chức toàn bộ. Sau khi Oh cheon Yoon làm tròn đạo hiếu xong, Seol Dae sẽ áp giải cô ta vào tù.

Vừa nghe đến vấn đề này, cơ thể Jeong Hyeon có chút cứng ngắc lại. Cô xoay người nhìn thẳng về phía anh, giọng nói có chút buồn bã:

- Gân chân của chị ta đã bị em cắt đứt. Anh để chị ta đứng ra làm lễ, liệu có vấn đề gì không?

Kim Taehyung hôn nhẹ lên má cô, sau đó bình thản nói:

- Tang lễ tổ chức vỏn vẹn trong buổi sáng hôm nay vì thi thể của vợ chồng ông Oh cần phải được khám nghiệm gấp rút. Hyeon, nếu em muốn đến, anh sẽ nhắc Wook seol đưa em tới đó.

Jeong Hyeon gật đầu, sau đó bước lên phòng sửa soạn lại một chút. Khoảng chừng bốn mươi phút sau, cuối cùng cô cũng dừng xe trước cổng nhà.

Từ phía ngoài cửa, một tầng dải lụa trắng đã được treo lên, vài người bạn hoặc họ hàng thân thích của nhà họ Oh cũng đến thăm hỏi, ánh mắt kẻ nào người nấy đều đượm buồn.

Oh cheon Yoon không thể đứng vững, phải ngồi trên xe lăn. Bàn chân cô ta chỉ được băng bó sơ sài, miệng vết thương vẫn không ngừng rỉ máu. Hai phía bên cánh trái, phải của Oh cheon Yoon là Seol Dae cùng Yin Yang đích thân canh giữ, đợi sau khi tang gia xong xuôi, họ sẽ áp giải Oh cheon Yoon về cục cảnh sát.

- Thống Đốc phu nhân!

Vừa trông thấy cô, Yin Yang cùng Seol Dae đã vội lên tiếng chào hỏi. Người bối rối nhất lúc này chính là Seol Dae. Trong lần bắt giữ Jeong Hyeon khi trước, anh ta đã có những hành động và lời lẽ ngạo mạn, vô lễ với cô. Tuy nhiên, may mắn cho Seol Dae, Kim Taehyung khinh thường không chấp. Bởi vậy anh ta mới an toàn thoát chết được một mạng.

Oh cheon Yoon nhìn Jeong Hyeon bằng ánh mắt sợ sệt, chỉ dám lướt qua em gái, sau đó cúi đầu đáp lễ từ những vị khách bên ngoài tới thăm.

Jeong Hyeon không nói không rằng, mặc trên mình áo tang, sau đó đứng sang phía bên trái bài vị, cùng Oh cheon Yoon tiếp lễ. Cô đã làm tròn trách nhiệm của một người con nuôi, được vợ chồng ông bà Oh nuôi dưỡng mười tám năm. Cho dù mục đích của họ là gì đi chăng nữa, người cũng đã chết, Jeong Hyeon cũng không muốn so đo làm gì nữa.

Sau khi đám tang được tiến hành xong xuôi, Seol Dae đẩy xe lăn, chuẩn bị đưa Oh cheon Yoon về cục. Trước lúc lên xe, Oh cheon Yoon đột ngột bật Khóc, hai bàn tay run rẩy che lên trước mặt, lắp bắp nói không nên lời:

- Jeong Hyeon, à không, Lee Hyeon Kyo, cảm ơn em vì đã đứng ra tổ chức đám tang cho cha mẹ. Sau khi chị vào tù, mong em có thể đem tro cốt cha mẹ chôn cùng một mộ. Xem như đây là điều cuối cùng chị cầu xin em!

Jeong Hyeon thở dài, khẽ gật đầu. Không cần Oh cheon Yoon nhắc, cô cũng sẽ làm thế. Nhìn bóng dáng cô ta bị áp giải lên xe cảnh sát, trong thâm tâm Jeong Hyeon không ngừng sục sôi những suy nghĩ phức tạp. Đến cuối cùng, Oh cheon Yoon vẫn không thể xoay chuyển lại hiện thực được nữa. Gián tiếp giết chết cha mẹ chỉ vì lòng tham ích kỷ, đây cũng là tội nghiệp mà cô ta phải còng lưng trả trong suốt phần đời còn lại.

Vì bản thân cũng đã thấm mệt, Jeong Hyeon cùng Wook seol lập tức lên xe về biệt phủ. Wook seol đánh mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhàn nhạt hỏi thăm:

- Phu nhân cảm thấy thương hại Oh cheon Yoon ư?

Nghe anh hỏi, Jeong Hyeon chỉ cong môi cười nhạt:

- Tội ác của Oh cheon Yoon, không bao giờ tôi dung thứ. Chỉ là tôi cảm thấy, hình phạt này dành cho cô ta, liệu đã đủ hay chưa?

Wook seol sững sờ. Thì ra, phu nhân và Thống Đốc của anh tính cách và phong thái làm việc tàn nhẫn giống hệt nhau.

Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc.

Phía sau xe họ, một chiếc Lamborghini màu bạc đang không ngừng vặn tốc độ đuổi theo sát nút. Kẻ ngồi trên xe, thỉnh thoảng lại ngân nga thứ giai điệu kì dị trong miệng.

Hình ảnh của buổi tối vài tháng trước, khi Jeong Hyeon đang say sưa nằm ngủ trên giường của Kim Taehyung lại xuất hiện trong tư tưởng biến thái của y, khiến y phấn khích tới nỗi hai bàn tay không ngừng gõ gõ lên vô lăng.

"Tôi nghĩ, đã đến lúc chúng ta nên chạm mặt nhau rồi, bé cưng!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net