chap 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Hyeon tựa người lên thành xe, đưa tay che miệng mà ngáp một tiếng, hai mắt khép hờ lim dim toan ngủ. Wook seol vẫn cẩn thận đánh lái, nhẹ nhàng tránh được những chiếc xe khác để vượt lên. Từ trước tới nay, trình độ lái xe của anh không phải hạng tầm thường, chỉ cần đánh vô lăng là lao vun vút. Dù đường cua có hẹp đến thế nào đi chăng nữa, Wook seol vẫn có thể dễ dàng kiểm soát.

Hửm?

Đột nhiên, trong lòng Wook seol chợt nảy ra một dự cảm chẳng lành. Anh đưa mắt liếc nhìn qua gương chiếu hậu ở phía bên ngoài hông xe, chợt phát hiện có một chiếc xe khả nghi màu bạc đang bám theo mình sát nút.

Wook seol lập tức nhấn chân ga hòng kéo xa khoảng cách giữa hai xe lại. Tuy nhiên, mặc cho anh đánh lái như thế nào đi chăng nữa, chiếc xe đăng sau vẫn tăng ga bám theo sát nút.

- Phu nhân, người có để ý thấy chiếc xe Lanrover ở phía đằng sau kia không?

Wook seol gấp gáp hỏi Jeong Hyeon.

Nghe tiếng gọi, cô quay đầu lại nhìn. Sau khi đã xác định rõ mục tiêu, thái độ của Jeong Hyeon vẫn vô cùng bình tĩnh.

- Wook seol, còn khoảng bao lâu nữa chúng ta sẽ về đến biệt phủ?

Wook seol nhìn đồng hồ trên tay, nhanh chóng trả lời:

- Tròn hai mươi phút nữa. Thế nhưng, với tình hình này thì...

Dứt lời, anh đánh mắt ra hiệu cho Jeong Hyeon nhìn về phía trước. Đường cao tốc lúc này vừa xảy ra một vụ tai nạn vô cùng nghiêm trọng, hai chiếc xe oto cỡ lớn va chạm với nhau, khiến tài xế bị gãy cổ, chết ngay tại chỗ. Do vậy, cảnh sát hú còi inh ỏi, đậu xe đầy đường để giải quyết. Tuyến đường này hiện tại đã tắc nghẽn.

- Wook seol, tăng tốc độ cực đại, đến cột đỏ phía trước thì nhanh chóng đánh lái sang bên phải!

Jeong Hyeon lạnh lùng cất lời.

Wook seol không do dự, đạp phanh tốc độ lớn nhất. Tốc độ của xe lúc này nhanh khủng khiếp, nếu chỉ cần xảy ra sơ sót, chắc chắn sẽ tông vỡ nát đoàn xe đang chen chúc nhau ở phía trước.

Vù... vù... vù...

Jeong Hyeon bám chặt tay vào thành ghế, cảm tưởng như cơ thể đang muốn lao ra ngoài cửa xe. Wook seol nắm chặt vô lăng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về phía trước. Chiếc xe Lanrover kia cũng vận động hết công lực, đuổi theo xe Jeong Hyeon sát nút.

Ngay khi gần đến chiếc cột đỏ, Wook seol chỉ kịp hét lên một tiếng:

- Phu nhân, bám thật chắc vào!

Đoạn, anh nhấn ga, trực tiếp quay vô lăng, quẹo sang hướng bên phải theo sự chỉ đạo của Jeong Hyeon.

Phía bên phải là một con ngõ nhỏ và hẹp, tuy nhiên vẫn đủ sức chứa oto của Jeong Hyeon. Mà chiếc Lanrover đằng sau không kịp trù bị, lập tức tông mạnh vào cột đường, sau đó lăn vài vòng trên không, nổ uỳnh một tiếng thật lớn, vỡ vụn.

Khóe môi Jeong Hyeon cong nhẹ. Cô rất tin tưởng vào tài kiểm soát xe của Wook seol. Đối với sự việc vừa xảy ra, nếu không phải do Wook seol cầm lái, chắc chắn Jeong Hyeon không thể nào thản nhiên đến mức này.

Wook seol nhanh chóng lái xe đi dọc con ngõ nhỏ, sau đó thuận lợi phóng được ra đường lớn. Chỉ e, với cú tông cực mạnh như thế này, chắc chắn kẻ theo đuôi kia không chết cũng tàn phế.

_______________

Trong đám đông hỗn loạn, bóng dáng cao lớn của một gã đàn ông đang loạng choạng bò dậy, chật vật chui ra khỏi chiếc Lanrover. Xe lật ngửa, dầu nóng đang không ngừng chảy ra, bốc mùi khét vô cùng khó chịu.

Trên mặt gã ngập tràn máu đỏ, trán bị rách một vết lớn. Xem ra, gã đã bị thương không hề nhẹ. Gã đưa tay ôm ngực, run run cầm điện thoại, bật nút nghe.

- Cậu chủ, suýt... suýt chút nữa tôi đã bị ả đàn bà của cậu hại chết!

Gã vừa nói, vừa cố gắng lết chân lẩn vào trong đám đông hỗn loạn mà bỏ đi.

- Cậu dám lừa tôi thế mạng cho cậu, được lắm, được lắm.

Gã há miệng chửi thề. Vừa lúc đó, một chiếc taxi cũ màu đen từ đâu phóng tới, đỗ ngay trước mặt gã. Gã đưa tay mở cửa ngồi vào ghế, làu bàu mắng nhiếc.

- Sao vậy? Tôi nói có đúng không, cậu chủ? Nộp tiền ra đây, tôi không làm cho cậu nữa.

Gã gài xế ngồi phía trước bất chợt phì cười. Y cười khục khục trong cuống họng, bờ vai cứng ngắc thỉnh thoảng lại rung lên từng hồi.

Haaa...

Trong lúc Wook seol không chú ý, y đã nhanh chóng đổi xe cho gã đàn ông trước mặt này, sau đó lặng lẽ quan sát, thử xem phản ứng của Jeong Hyeon sẽ như thế nào. Thì ra, cô gái này vẫn rất thông minh như thế. Chậc! Y rất, rất hài lòng về cô.

Gã đàn ông toan định nói thêm gì nữa, bất chợt cảm thấy cổ họng mình lành lạnh. Máu tươi ở cổ họng gã phun trào như xối, bắn cả lên gương mặt điển trai, lạnh lùng đến đáng sợ của người đàn ông trước mắt.

Cổ họng gã đã bị cắt đứt, chết ngay lập tức.

Xong xuôi, y ném dao, khẽ vươn vai mấy cái.

Nếu mùi máu tươi của Kim Taehyung được hòa trộn cùng mùi da thịt thơm ngọt của Jeong Hyeon, chắc chắn sẽ tạo thành một cực phẩm hiếm có bậc nhất.

Đây chính là mục tiêu cuối cùng của y!

Y đạp cửa xe, ngạo nghễ bước ra bên ngoài. Nơi này là một vùng đồi núi hoang sơ, nằm cách thành phố không xa. Gió lộng không ngừng phả vào mặt y, khiến y cảm thấy hết sức dễ chịu. Y nhắm nghiền hai mắt, sung sướng phá lên cười ngặt nghẽo.

Thời gian qua, y ngang nhiên dắt mũi đám người Kim Taehyung, vậy mà họ vẫn không hề hay biết, lại còn bị y sai khiến hết lần này đến lần khác.

Quá đã!

- Đừng vội cười như thế. Cuộc chơi này, đã sớm kết thúc rồi.

Trong lúc y đang hả hê sung sướng với những gì mình làm được, bất ngờ từ phía sau lưng y chợt vang lên giọng nói trầm khàn pha chút lạnh lẽo của Kim Taehyung. Trên đồi dốc cao, hai bóng lưng đứng thẳng nhau, ánh mắt kẻ nào người nấy đều phức tạp, tràn đầy sát khí.

Kim Taehyung hếch mặt nhìn gã đàn ông phía trước, bên cạnh là Park Yoon Cho cùng Chang Jeong, trên tay lăm lăm khẩu súng, họng súng chĩa thẳng vào đầu y.

Trông thấy cảnh tượng không thể nào ngờ này, gương mặt của y vẫn vô cùng bình tĩnh. Y mỉm cười vỗ tay, châm biếm cất giọng hỏi:

- Mày phát hiện ra từ khi nào?

- Từ khi nào ư?

Kim Taehyung thở dài, khuôn mặt anh tuấn mỗi lúc một thêm sa sầm hẳn xuống.

- Anh chỉ gặp Jeong Hyeon duy nhất hai lần, thế mà anh lại tự huyễn hoặc, cho rằng cô ấy nhất định phải là của anh?

Nghe Kim Taehyung hỏi, y chỉ lặng lẽ cười.

- Jeong Hyeon không phải là lý do duy nhất. Thực ra, ngay từ đầu tao đã muốn nhìn thấy mày khuynh gia bại sản, sống chui trốn lủi như một con chó chết. Ai ngờ, chậc... chậc... Mày lại thông minh hơn tao tưởng.

- Anh nghĩ tôi lại có thể ngang nhiên để anh qua mắt dễ dàng thế sao Kim-Jong-Un?

Gương mặt của Kim Jong Un dần dần méo mó. Anh ta ngửa cổ cười lớn, cười đến nỗi nước mắt chảy ướt cả hai bên má.

- Kim Taehyung, dựa vào đâu mà mày lại có thể ngang nhiên sống trong danh vọng quyền thế, hơn nữa lại có được một người đàn bà thông minh xuất chúng? Từ bé đến lớn, bất kể một việc gì mày cũng hơn tao. Trong mắt cha, tao chỉ là một thằng nhãi vô dụng, dù cho tao cố gắng thể hiện bản thân đến nhường nào.

Dù sao, Kim Jong Un cũng mang trong mình dòng máu của cha anh. Hai anh em họ cũng đã ở bên nhau hơn ba mươi năm. Chỉ tiếc, Kim Taehyung không bao giờ nghĩ, kẻ luôn âm thầm theo dõi anh, bày mưu hãm hại Jeong Hyeon lại chính là anh trai cùng cha khác mẹ.

Trước mặt mọi người, Kim Jong Un luôn tỏ ra ghét bỏ Jeong Hyeon. Nhưng ai ngờ, từ rất lâu, anh ta đã có suy nghĩ biến thái, dơ bẩn với cô đến như vậy.

Kim Jong Un cực kỳ tỏ ra hứng thú với những cô gái có cá tính mạnh và ra tay tàn độc như Jeong Hyeon. Do vậy, ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc với cô, anh ta đã cảm thấy vô cùng thích thú.

Kim Jong Un đứng sau, chỉ đạo Sun Hee và JiWan ân ái, lập kế hoạch ly gián vợ chồng Kim Taehyung, ngay cả bí mật theo dõi cô, sau đó giở trò với Jeong Hyeon trong nhà kho của Kim gia lần trước, tất cả đều chỉ muốn gây sự chú ý đối với cô.

Thế nhưng, anh ta không ngờ, việc tốt mà anh ta dốc sức tạo dựng lên cuối cùng lại bị Kim Kang Doo hớt mất tay trên. Trong lòng căm tức anh ách, Kim Jong Un vẫn nhất mực theo đuổi, anh ta không có được Jeong Hyeon thì đừng hòng Kim Taehyung có được.

Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

- Kim Jong Un, anh bị điên rồi! Anh nói anh yêu Jeong Hyeon, vậy mà anh dám điều khiển Oh cheon Yoon, gián tiếp ra tay giết chết cha mẹ, sau đó đổ tội ép Jeong Hyeon vào tù ư?

Kim Taehyung hừ lạnh, khinh thường buông ra một câu.

- Nếu anh thành tâm thú nhận toàn bộ tội ác của mình, có thể tôi sẽ khoan nhượng mà tha cho anh một mạng. Anh nên nhớ, tính mạng của anh lúc này đang nằm trong tay tôi.

Những lười đe dọa của Kim Taehyung cũng không khiến Kim Jong Un nhận ra lỗi sai của mình. Anh ta bật cười lớn, đoạn cong môi đáp:

- Kim Taehyung, tao chỉ muốn nói điều này, nếu mày còn chậm trễ, đứa con trong bụng Jeong Hyeon chắc chắn sẽ không qua được hôm nay. Thuốc phá thai đã được tao bố trí sẵn trong phòng của mày. Chỉ e, Jeong Hyeon đã uống rồi cũng chưa biết chừng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net