Chap 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ kiếp! Anh dám!

Kim Taehyung trừng mắt, giơ chân đạp mạnh vào mặt Kim Jong Un. Anh ta bị đánh đau, ngã ngửa ra phía sau, suýt chút nữa là rơi xuống vực. Kim Jong Un lồm cồm bò dậy, dùng ta lau khóe miệng sưng tấy, đang rỉ máu.

- Chà chà, Kim Taehyung, những bằng chứng mày đưa ra không đủ sức để có thể tống cổ tao vào tù. Mày nghĩ, khi tao bắt tay vào thực hiện, chẳng lẽ tao lại không lường trước được tình huống này hay sao?

Kim Jong Un nhếch môi, gương mặt độc ác đến tột cùng.

Chim tàn gãy cánh, thế nhưng, anh quên rằng, tàn nhưng không phế. Đây chính là sự sống dai dẳng, bám riết anh cả đời không dứt.

_____________________

- Ha Hwan, Thống Đốc có nói với chị là anh ấy đi đâu rồi không?

Jeong Hyeon vừa tắm gội xong xuôi, vừa nhai miếng bánh kem, vừa cất giọng hỏi Ha Hwan.

Nghe tiếng cô, động tác rửa chén của Ha Hwan liền dừng lại, mỉm cười đáp:

- Dạ thưa phu nhân, Thống Đốc chỉ nhắc ngài sẽ về muộn, không nói đi đâu ạ. Em đã hâm sữa cho phu nhân và để trên bàn.

Jeong Hyeon gật gật đầu, nhìn ly sữa đã được Ha Hwan hâm ấm lại, khóe môi cong nhẹ. Tuy nhiên, cô chưa uống ngay mà cầm ly sữa mân mê trên tay, đưa mắt nhìn về phía Ha Hwan mà bắt đầu nói nhỏ:

- thời gian qua chị đã chăm sóc em rất chu đáo. Trong phủ Thống Đốc này, ngoài Kim Taehyung và quản gia Han, chị là người thứ ba quan tâm em như thế.

Nghe cô nói, Ha Hwan khẽ cười, đôi mắt bồ câu đen láy híp lại.

- Phu nhân quá khen. Đây là trách nhiệm của Ha Hwan.

Jeong Hyeon cầm ly sữa, chầm chậm bước đến bên cạnh Ha Hwan. Gương mặt xinh đẹp của cô càng lúc càng thêm biến đổi khác thường. Ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa. Từng hạt mưa to như đầu ngón tay dần dần rơi xuống, tạo thành thứ âm thanh đanh cứng vô cùng khó chịu.

Đuỳnh...

Một tiếng sấm bất ngờ dội vang. Ha Hwan đang mải mê rửa chén bát cũng bị giật mình, vô thức làm rơi bát xuống bồn, đột ngột phát hiện Jeong Hyeon đang nhìn cô bằng ánh mắt quỷ dị khác thường.

- Phu... phu nhân...

Khóe môi xinh đẹp của Jeong Hyeon cong nhẹ.

Cô tựa lưng lên thành bếp, giơ cao ly sữa trên tay, sau đó ung dung nói tiếp:

- Em muốn kể cho chị nghe một câu chuyện ngắn mà em cảm thấy tâm đắc nhất.

Ha Hwan dừng tay, điệu bộ chăm chú lắng nghe.

"Chim ưng và Cáo quyết định sống với nhau như bạn bè và thoả thuận ở gần nhau cho tình bạn thêm bền chặt nhờ tình láng giềng. Chim ưng xây tổ trên ngọn cây cao còn Cáo đào hang đẻ con ngay trong những bụi cây dưới đất.

Nhưng có một lần, Cáo đi kiếm mồi, Chim ưng đang đói, liền bay sà xuống bụi cây vồ lấy các con cáo con, cùng với các con chim ưng con của mình tàn nhẫn ăn thịt chúng.

Cáo về nhà, biết được điều gì đã xảy ra và nó rất đau đớn: dù đau xót vì các con của mình đã chết nhưng vẫn không bằng đau vì không trả được thù, vì Chim ưng luôn bay trên cao để né tránh sự truy bắt nên các con thú rừng không tài nào bắt được nó. Cáo chỉ còn biết đứng từ xa mà cất tiếng nguyền rủa kẻ vong tình bội nghĩa kia. Kẻ sức yếu, thân cô thế cô thì có thể làm được gì hơn?"

Kể đến đây, Jeong Hyeon ngừng lại một chút.

- Ha Hwan, chị thử nghĩ mà xem, liệu điều gì sẽ xảy ra với Chim ưng đây?

Ha Hwan dùng tay vân vê cằm, dù có vận dụng tối đa bộ óc của mình, cô cũng không thể nghĩ ra đáp án. Jeong Hyeon nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó kể tiếp:

"Nhưng rồi cũng đến lúc Chim ưng phải trả giá cho sự phản bội của nó. Một người nào đó đem dê ra đồng để hiến tế. Chim ưng bay đến con vật bị hiến và tha đi bộ lòng bốc khói của nó. Và khi nó chỉ vừa mới tha về đến tổ, một cơn gió mạnh ập đến, những dây bện tổ cũ kỹ mỏng mảnh bốc lửa cháy sáng rực. Những con chim ưng con bị cháy xém rơi xuống đất. Chúng chưa thể bay lên được. Thế là Cáo chạy ra ăn thịt chúng ngay trước mắt Chim ưng."

Không khí trong phòng bếp mỗi lúc một thêm trầm tư. Ha Hwan yên lặng không đáp. Thâm tâm cô ta bỗng dưng cảm thấy có dự cảm chẳng lành nào đó đang không ngừng bủa vây toàn bộ cơ thể.

- Chị Ha Hwan, chị đã vất vả vì em nhiều. Nào, em mời chị uống ly sữa này, coi như đây là thành ý của em!

Jeong Hyeon đưa ly sữa hướng về phía trước mặt Ha Hwan, tay còn lại nhẹ nhàng gõ gõ lên thành bàn, đầu hơi nghiêng sang phía bên trái, bày ra khuôn mặt háo hức chờ đợi.

Sắc mặt của Ha Hwan lúc trắng lúc xanh, đầu ngón tay đã bắt đầu run rẩy. Cô ta giật lùi ra phía sau, vô thức va phải bức tường lát đá hoa.

Jeong Hyeon vẫn hếch mặt nhìn về phía Ha Hwan, gằn giọng nói chậm từng chữ:

- Sao vậy? Tại sao chị không uống? Chị chê ly sữa do đích thân bàn tay chị pha hay sao?

Phịch!

- Phu nhân, xin... xin tha cho em!

Ha Hwan đột ngột quỳ rạp xuống đất mà bật khóc nức nở. Cô ta không ngờ âm mưu hèn hạ của mình rốt cuộc lại bị Jeong Hyeon phát hiện ra.

Trong ly sữa này, Ha Hwan đã âm thầm pha thuốc phá thai, hòng khiến Jeong Hyeon và Kim Taehyung mất đi đứa con đầu lòng.

Jeong Hyeon hít sâu một hơi, đôi mắt rực lửa ngập tràn giận dữ phóng thẳng về phía Ha Hwan, tựa như sẵn sàng thiêu cháy cô ta bất cứ lúc nào.

- Nói! Là ai đã sai khiến chị giở trò hèn hạ này? Chị có biết rằng tôi đã âm thầm lắp thêm camera ở trong phòng bếp hay không?

Cơ thể Ha Hwan không ngừng run rẩy.

- Phu nhân, là... là...

- Kim Jong Un?

Jeong Hyeon mở miệng hỏi Ha Hwan. Khi Kim Taehyung trên đường đến tìm Kim Jong Un, anh cũng đã kịp nhắn tin cho cô để thông báo trước: "Vợ à, Kim Jong Un chính là kẻ đứng sau tất cả"

Tuy nhiên, điều khiến Jeong Hyeon không thể ngờ, đó là Ha Hwan lại bắt tay với anh ta để hãm hại cô. Nếu Jeong Hyeon không cẩn thận kiểm tra camera, chắc chắn Tae con đáng thương sẽ bị hại chết.

Thế nhưng, trái với những gì Jeong Hyeon suy nghĩ, Ha Hwan lại ngơ ngác, lắc đầu lia lịa:

- Kim Jong Un? Em không liên quan gì đến đại thiếu gia. Phu nhân, nếu em khai ra kẻ chủ mưu, người sẽ tha mạng cho em chứ?

Jeong Hyeon gật đầu. Không phải Kim Jong Un, vậy kẻ cuối cùng này, rốt cuộc là ai?

- Phu nhân, đó là... đó là...

Hộc...

Ha Hwan chưa kịp nói hết câu, từ miệng bỗng dưng trào ra một búng máu đen. Hai mắt cô ta trợn ngược, tay chân giãy đành đạch, sau đó chết ngay tại chỗ.

Từ khóe mắt cong cong như cánh bướm của mình, Jeong Hyeon lặng lẽ rơi ra một giọt nước mắt.

Bầu trời càng lúc càng đổ mưa to. Gió lớn hòa cùng giông lốc vần vũ từng hồi.

Jeong Hyeon đưa tay xoa nhẹ lên bụng. Tae con đã lớn thêm được một chút rồi!

Thống Đốc, chúng ta đang đi đâu thế này?

Wook seol ngồi đằng sau xe, ngạc nhiên cất giọng hỏi. Kim Taehyung lặng yên không đáp, hai hàng lông mày của anh đã chau lại, gần như chạm đến mi tâm.

- Từ đầu đến cuối, Kim Jong Un chỉ xác nhận đúng bốn sự việc mà anh ta đã làm: thứ nhất, kẻ đã giở trò với Jeong Hyeon trong phòng của tôi khi còn ở Kim gia, chính ta anh ta. Thứ hai, kẻ định thiêu cháy Jeong Hyeon trong nhà kho, cũng là anh ta. Thứ ba, kẻ thuê Sun Hee và JiWan hãm hại Jeong Hyeon và dụ dỗ Oh cheon Yoon hại Jeong Hyeon giết chết cha mẹ, cũng là do anh ta.

Nghe đến đây, Wook seol như đã bừng tỉnh, hiểu ra toàn bộ sự việc. Vậy thì vụ tông xe hòng giết chết Kim Taehyung, kẻ ra tay thủ tiêu Jung Yong để bịt đầu mối và sự việc hại Jeong Hyeon uống thuốc xảy thai như lời Kim Jong Un nói, rốt cuộc chuyện này là do ai?

Kim Taehyung cười lạnh:

- Kẻ phản bội, ở ngay trong nội bộ chúng ta!

Mưa càng lúc càng lớn, xối thẳng lên cửa kính xe. Tiếng ào ào dội lớn ù tai, tạo thành một cảnh tượng vô cùng ma mị.

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh vào trong cổng biệt thự. Kim Taehyung đội mưa, chạy thẳng vào trong sảnh lớn, liên tục cất giọng gọi Jeong Hyeon:

- Hyeon, Hyeon... Có nghe anh gọi không?

Tuy nhiên, trong biệt thự lúc này lại vô cùng vắng vẻ. Kim Taehyung chạy như điên lên trên lầu, cửa phòng mở toang hoang, mưa lớn xối thẳng vào cả trong phòng.

- Thống Đốc!!!

Từ dưới lầu bất ngờ vang lên tiếng la lớn của Wook seol. Kim Taehyung lao nhanh xuống dưới, trông thấy thi thể của Ha Hwan đã cứng, nằm úp dưới sàn bếp. Han quản gia cùng các thuộc hạ khác đều biệt tăm biệt tích, sống chết hiện tại chưa rõ.

Cho dù Kim Taehyung có gọi cho Jeong Hyeon đến mức cháy máy đi chăng nữa thì anh vẫn chỉ nhận lại được một tràng tiếng tút... tút dài.

- Mẹ kiếp!

Rầm!

Kim Taehyung vung tay, đấm một phát thật mạnh lên song cầu thang gỗ. Lập tức, toàn bộ năm đầu ngón tay anh đều bật máu, gân xanh nổi dài dọc cánh tay.

Anh bấm số kết nối với Chính phủ, Tổng thống chưa kịp nói lời nào liền bị Kim Taehyung gằn giọng đe dọa:

- Triệu tập mười xe quân sĩ đột kích, huy động tới biệt thự Kim gia cho tôi.

- Có chuyện gì mà cậu cần số lượng quân sĩ lớn như vậy?

Tổng thống ngạc nhiên hỏi lại. Thông thường, Kim Taehyung sẽ không bao giờ cần dùng đến lực lượng quân đội vào việc riêng như thế này. Tuy nhiên, từ trong ngữ điệu của anh, Tổng thống có thể nhận ra người đàn ông tàn độc này hiện tại đang vô cùng tức giận, dường như anh có thể nghiền nát bất cứ một kẻ nào dám to gan ngáng đường.

- Ông già, ngậm mồm lại. Cho ông đúng năm phút để bắt đầu xuất phát.

Kim Taehyung đe dọa, sau đó trực tiếp cúp máy.

Anh cùng Wook seol lái xe về đến biệt thự Kim gia. Tuy nhiên, ngay khi vừa đặt chân vào cổng, cơ thể Kim Taehyung lập tức co thắt lại.

Thi thể của nô gia cùng một vài thuộc hạ trong biệt thự nằm ngổn ngang dưới mặt đất, máu tươi màu đen bị nước mưa cuốn trôi một phần, tạo thành thứ nước tanh lòm, loang lổ, trông vô cùng gớm ghiếc.

Wook seol run run bước sau lưng Kim Taehyung, trên tay đã nắm sẵn cò súng.

Phịch!

Kim Taehyung dùng tay lật một vài thi thể lên quan sát, sau đó lạnh lùng nêu ra suy đoán:

- Bọn họ đều chết vì trúng độc!

Anh đứng bật dậy, đạp cửa chính xông vào. Ông lão Kim, Kang Doo cùng tám vị phu nhân đều bị đánh thuốc mê, bị dồn ngồi vào một góc phía trong nhà, chân tay họ đều bị trói ngược ra phía sau.

Wook seol toan bước đến để cởi trói cho họ liền bị Kim Taehyung ngăn lại. Anh hít sâu một hơi, chạy tới chiếc máy tính để bàn đang được bật sẵn lên để đó, gương mặt anh tuấn căng cứng lại:

"Bom hẹn giờ đã được đặt ở trong biệt thự. Kim Taehyung, trước năm giờ mày phải tìm ra bằng được tung tích của quả bom. Nếu không, Jeong Hyeon cùng đứa con của mày sẽ chết!"

Cùng với lời nhắn này là một đoạn video ngắn. Kim Taehyung bấm nút bật video, phía trong màn hình là hình ảnh đáng thương của Jeong Hyeon đang bị trói lủng lẳng trên trần nhà. Mái tóc dài của cô rủ xõa trên vai, máu mũi chảy ra ướt cả bờ môi căng mọng. Ngay phía dưới chân cô là một bể axit đang không ngừng sục sôi, nổi ngầu bọt.

- Xin chào, Thống Đốc đại nhân! Chúng ta lại gặp nhau!

Từ đằng sau lưng Jeong Hyeon, Sun Hee cùng Jiwan chầm chậm tiến lên phía trước, nhếch miệng cười gằn. Trình chiếu đến đây thì video tắt ngấm, màn hình máy tính lập tức tối đen.

- Thống... Thống Đốc... Lẽ nào Chang Jeong đã xảy ra chuyện?

Wook seol run rẩy đến mức cắn chặt môi, loạng choạng suýt chút nữa vấp ngã. Hiện tại, Park Yoon Cho đang áp giải Kim Jong Un về cục cảnh sát, nguy cơ gặp nạn cũng rất lớn.

- Xem ra, hắn muốn kết thúc mọi chuyện tại đây rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net