chap 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay từ nhỏ, tính cách của Chang Jeong đã phát triển theo hướng nổi loạn, thường xuyên tụ tập cùng đám du côn chơi bời, phá phách. Ông bà Chang vì quá thất vọng về đứa con trai, lập tức gạch tên anh ta khỏi gia phả, cay đắng tống cổ đứa con ngỗ nghịch này ra khỏi nhà.

Mười sáu tuổi, Chang Jeong bỏ cha mẹ, bỏ em trai, chính thức trở thành kẻ mồ côi, không nơi nương tựa. Tuy vậy, anh ta vẫn âm thầm lén lút trở về thăm cha mẹ. Thế nhưng Chang Jeong chỉ dám lặng lẽ quan sát họ từ xa, thâm tâm cũng đủ mãn nguyện.

Gia đình anh chỉ ở lại quê cũ thêm một năm nữa, sau đó chuyển tới nơi khác mưu sinh. Tại nơi ở mới, ông bà Chang hoàn toàn bị cô lập. Hàng xóm láng giềng không thèm đoái hoài, hỏi han tới gia đình họ. Do vậy, ngẫu nhiên sự tồn tại của Chang Jeong cũng trở thành vô nghĩa.

Vốn dĩ Chang Jeong vô cùng cao ngạo và có lòng tự trọng cao. Bởi vậy, dù cho có nhớ cha mẹ, em trai đến như thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng không bao giờ chịu xuất hiện trước mặt họ để mà xin lỗi.

Quân đội của Kim Taehyung cũng chỉ âm thầm điều tra tại quê hương mới của ông bà Chang, tuyệt nhiên không phát hiện ra Chang gia ngẫu nhiên lại có thêm một đứa con trai nữa.

Chang Jeong cười nhạt, tròng mắt màu nâu lấp lánh nước. Chính sự thù hận nghiệt ngã này đã dồn ép anh ta vào đường cùng. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn liền mất cả cha mẹ lẫn em trai, cuộc đời Chang Jeong coi như đã chấm dứt tại đây.

- Chang Jeong, thì ra Chang ahn chính là em trai của cậu. Cậu căm hận tôi đã xử bắn Chang ahn đến vậy sao?

Kim Taehyung đã hiểu ra toàn bộ cơ sự, thở dài cất giọng hỏi.

Chang Jeong nắm chặt hai bàn tay, dùng chân đá mạnh lên thành lan can đã sớm hoen gỉ. Phải, anh ta hận, rất hận là đằng khác. Cha mẹ anh ta khốn khổ quỳ xuống cầu xin Kim Taehyung đến ê chề, nhục nhã. Vậy mà người đàn ông máu lạnh này lại có thể ung dung đến mức tàn độc như thế.

Chang Jeong lôi ra một khẩu súng lục, chĩa họng súng về hướng Jeong Hyeon.

- Kim Taehyung, anh không phải lắm lời. Một là tôi chết, hai là Oh phu nhân chết.

Jeong Hyeon không dám tin vào những gì tai mình đang nghe thấy. Từ khi cô đặt chân tới biệt phủ Thống Đốc, Chang Jeong và Wook seol luôn là hai cánh tay đắc lực trợ giúp cô về mọi mặt. Cô đặt toàn bộ lòng tin vào họ. Bây giờ, để phải chấp nhận sự thật tàn khốc này, Jeong Hyeon quả thực vô cùng đau lòng.

Nước mắt cô chảy ướt đầm đôi gò má trắng ngần. Jeong Hyeon nhớ lại, khi Kim Taehyung mất tích, cô từng đến phòng bệnh của Chang Jeong để thăm anh.

Chang Jeong toàn thân băng bó, nhìn Jeong Hyeon bằng ánh mắt buồn bã, líu nhíu động viên cô:

- Phu nhân! Thống Đốc mệnh lớn, chắc chắn bình an.

- Vậy còn Kim Jong Un... Chang Jeong, vì sao Kim Jong Un và Ha Hwan lại tin anh đến như thế?

Jeong Hyeon nhìn về hướng Chang Jeong, chua xót cất giọng hỏi.

Khóe môi Chang Jeong chợt cong nhẹ. Anh ta xoay xoay họng súng trên tay, chống cằm trên thành lan can, nở nụ cười vô cùng đắc ý. Đây cũng là điểm khiến Chang Jeong tự hào nhất.

- Phu nhân, cô quên rằng Kim Jong Un say mê cô đến như thế nào rồi ư?

Phải! Chang Jeong lợi dụng tình cảm mù quáng pha lẫn biến thái của Kim Jong Un để dụ dỗ anh ta trợ thủ cho mình. Mặc dù Kim Jong Un đường đường là đại thiếu gia có máu mặt, thế nhưng anh ta còn ngấm ngầm buôn bán ma túy với số lượng lớn xuyên quốc gia.

Không chỉ vậy, Chang Jeong còn âm thầm phát hiện, Kim Jong Un bị bệnh tâm lý rất nặng. Anh ta mắc chứng ái tử thi. Đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng, tri thức kia là một gã đàn ông vô cùng gớm ghiếc và bỉ ổi. Kim Jong Un thường xuyên sai người bắt cóc những thiếu nữ trẻ đẹp về hầm riêng của anh ta, sau đó sát hại họ và giở trò cưỡng hiếp thi thể.

Chang Jeong dùng hai năm bên cạnh Kim Taehyung để theo dõi mọi động thái của toàn bộ Kim gia. Cuối cùng, anh ta thuận lợi nắm thóp Kim Jong Un, ép buộc đại thiếu gia nhà họ Kim phải phục tùng mình.

Xuyên suốt quá trình trao đổi qua lại, Chang Jeong chưa bao giờ để lộ mặt. Họ sẽ gặp nhau vào buổi tối, cả Chang Jeong và Kim Jong Un đều đeo khẩu trang che mặt.

Ha Hwan yêu Chang Jeong đến mù quáng. Rốt cuộc, bị chính người mình yêu lợi dụng mà chết trong tức tưởi.

Quả thực vô cùng thê thảm.

Từ đầu đến cuối, Kim Jong Un chỉ là con cờ thế thân cho anh ta. Thao túng đại thiếu gia, cử người thủ tiêu thuộc hạ, lợi dụng lòng tin của Kim Taehyung để thả đám Sun Hee và JiWan, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Chang Jeong.

Kim Taehyung, tại sao không gọi quân đội của anh vào đây, một súng bắn chết tôi?

Chang Jeong nhếch môi cười nhạt. Anh ta thừa biết, Kim Taehyung đã cho quân sĩ bao vây toàn bộ xưởng công nghiệp bỏ hoang này. Thế nhưng Chang Jeong vẫn vô cùng tự tin vào bản thân mình. Bởi lúc này đây, trong tay anh ta vẫn còn một con tốt nữa, đó chính là Jeong Hyeon, người con gái mà Kim Taehyung yêu thương nhất.

Chang Jeong thừa nhận, lần đối mặt này, anh ta đã biết bản thân không còn đường lùi. Cái chết đang hiển hiện ngay phía trước. Tuy nhiên, trước lúc Chang Jeong chết, anh ta nhất định phải đem theo Jeong Hyeon, để Kim Taehyung phải trải qua thứ cảm giác mất đi người yêu thương nhất đau đớn đến nhường nào.

Kim Taehyung toan bước thêm một bước, cơ mặt liền lập tức chau lại. Cơn đau buốt ở chân và cánh tay phải khiến anh như muốn chết ngất ngay tại chỗ.

- Cậu thừa hiểu, cậu và Wook seol quan trọng với tôi đến như thế nào. Hahaa... Tròn mười năm tung hoành trong giới chính trị, cậu và Wook seol chính là hai người đầu tiên tôi dốc lòng tin tưởng. Có lẽ, bổn Thống Đốc đã sai, sai vì tin cậu đến mức ngu xuẩn.

Không khí lúc này mỗi lúc một thêm trầm lắng. Ba người nhìn nhau, thâm tâm đấu tranh loạn xạ.

Bộp... bộp...

Từ phía ngoài cửa, Wook seol hốt hoảng dẫn theo thuộc hạ chạy tới ứng cứu. Vừa trông thấy Chang Jeong, anh nhất thời sửng sốt, đánh rơi cả khẩu súng đang nắm chặt trên tay.

- Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy? Thống Đốc, Chang Jeong? Hai người...

Nhìn gương mặt lạnh lẽo của Chang Jeong, trong lòng Wook seol bỗng dưng quặn thắt. Chang Jeong không nhìn thẳng vào mắt anh, lặng lẽ bước tới bên cạnh cột ngang đang dùng để buộc dây trói Jeong Hyeon, bắt đầu dùng tay nới lỏng sợi dây.

- Chang Jeong, cậu muốn trả thù cho em trai thì hãy giết chết tôi đây này. Jeong Hyeon và Tae con vô tội, cậu không thể ra tay tàn nhẫn đến như thế!

Kim Taehyung hốt hoảng la lớn. Tính mạng của hai mẹ con Jeong Hyeon lúc này đang rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Chang Jeong bị thù hận che mờ mắt, lý trí đã hoàn toàn thối nát.

- Taehyung!

Hai tay Jeong Hyeon bị trói chặt, run rẩy không nói lên lời. Bể axit kia đang cách cô rất gần. Chỉ cần rơi xuống đây, chắc chắn cô và Tae con sẽ chết rũ xương.

- Chang Jeong, đừng trách tôi không nể mặt cậu.

Kim Taehyung giơ súng, lập tức các quân sĩ bên cạnh cũng đồng loạt chĩa họng súng về phía Chang Jeong. Động tác đang tháo dây của Chang Jeong ngừng lại.

Anh ta phá lên cười ngặt nghẽo, sau đó hừ lạnh mà nói:

- Cùng lắm tôi và Oh phu nhân sẽ chết cùng nhau. Đến lúc này rồi, anh nghĩ tôi còn sợ chết ư?

- Thống Đốc, để tôi...!

Wook seol dùng tay kéo Kim Taehyung lại, sau đó bình tĩnh bước lên phía trước ba bước.

- Chang Jeong...

Anh nhẹ nhàng cất tiếng gọi.

Chang Jeong khẽ quay đầu, nhìn thẳng về hướng Wook seol.

Ngoài trời cũng đã ngớt mưa. Trần nhà cũ rích cũng bị rạn ít nhiều, thỉnh thoảng lại có vài giọt theo đường rẽ mà nhỏ tong tong xuống dưới đất.

- Wook seol! Cậu đến đây làm gì?

Ánh mắt Wook seol mỗi lúc một thay đổi, long lanh ngấn nước. Anh cúi đầu cười, đoạn ngồi phịch xuống dưới đất, bình thản nói chuyện với Chang Jeong:

- Chúng ta cùng nhau phục vụ cho Thống Đốc đã bao nhiêu năm?

Nghe Wook seol hỏi, Chang Jeong nhanh chóng trả lời:

- Hai năm!

- Chính xác! Hai năm, Chang Jeong. Cậu có nhớ, vào đêm trăng rằm một năm trước, cậu đã hỏi tôi điều gì không?

Khuôn mặt lạnh lẽo của Chang Jeong khẽ chau lại, cố gắng lục lọi chút trí nhớ cuối cùng của mình.

Trong đêm rằm của năm trước, Wook seol cùng Chang Jeong đã rủ nhau tới một quán ăn trong trung tâm thành phố dùng bữa. Cả hai người cùng nhau hò reo, uống say đến quên trời quên đất. Đó cũng là lần đầu tiên Chang Jeong cảm thấy bản thân hoàn toàn được giải phóng, mọi thù hận cũng dường như biến mất.

Mãi một lúc sau anh mới nhớ ra, sau đó cong môi đáp:

- Vì sao cậu không chịu lấy vợ?

Wook seol hết sức hài lòng với câu trả lời này của Chang Jeong. Anh cười cười, nhìn thẳng vào mắt Chang Jeong mà nói:

- Tôi đã từng nói, nếu tôi lựa chọn ở bên cạnh một người nào đó, thay vì nói "Anh yêu em", tôi sẽ hỏi họ: "Em có trông thấy mùa xuân sắp đến rồi không?".

- Vậy thì sao?! Cậu nói với tôi những lười nhảm nhí này để làm gì?

Mặc dù ngoài miệng Chang Jeong tỏ ra vô cùng khó chịu, thế nhưng khóe môi anh đã bắt đầu co giật, ngay cả bàn tay đang nắm lấy sợi dây trói Jeong Hyeon cũng có chút run run.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên lòng bàn tay của Wook seol.

Anh đứng dậy, tiến thêm hai bước nữa về phía Chang Jeong, đau đớn cất giọng mà nói chậm từng chữ:

- Chang Jeong, cậu có trông thấy mùa xuân sắp đến rồi không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net