chap 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân cái quái gì? Ông đây cóc quan tâm

Chang Jeong phùng má mắng lớn. Tuy nhiên, làn da của anh có chút ửng đỏ. Trước thái độ ương bướng của Chang Jeong, Wook seol vẫn rất bình tĩnh.

Anh tiến đến gần bể axit, đưa tay chỉ vào dòng nước đang sôi sùng sục mà gào lớn:

- Con mẹ nó, Chang Jeong. Nếu cậu không xuống đây, tôi nhảy vào bể axit chết cho cậu xem!

Gương mặt ngăm ngăm của Chang Jeong lập tức co lại. Anh thừa hiểu tính cách của Wook seol, giống hệt Kim Taehyung, đã nói là làm. Chang Jeong còn nhớ, khi hai người chưa phục vụ cho Kim Taehyung, một đêm nọ họ gặp phải đám du côn.

Wook seol chỉ vì muốn bảo vệ Chang Jeong mà đã ra điều kiện với chúng:

- Nếu các anh chịu thả cậu ta, tôi sẽ tự bẻ gãy một ngón tay của mình.

Trước con mắt khinh thường của đám du côn, thái độ của Wook seol vẫn bình tĩnh nhất có thể. Anh giơ ngón tay trỏ lên trước mặt, sau đó thản nhiên mà vặn gãy. Âm thanh tiếng xương giòn vỡ đôi như cứa nát vào trái tim Chang Jeong. Vậy mà Wook seol tuyệt nhiên vẫn không mở lời oán thán.

Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều có những chuyện khó nói. Wook seol biết con người Chang Jeong vốn dĩ không độc ác. Chỉ là lòng thù hận nhất thời đã khiến anh ấy rơi vào tình cảnh tàn tạ như thế này.

- Thống Đốc cũng làm theo luật. Chang Jeong, Chang Ahn cũng đã giết chết hai mạng người. Coi như đây là con đường giải thoát duy nhất cho thằng bé. Buông bỏ hận thù, làm lại từ đầu. Cậu làm được!

Chang Jeong đã hoàn toàn suy sụp.

Phịch!

Hai đầu gối anh khuỵu hẳn xuống đất, sau đó ôm mặt mà khóc rưng rức. Bàn tay Chang Jeong đã nhuốm máu, không thể làm lại được nữa. Muộn rồi, tất cả đã quá muộn.

- Hyeon!

Kim Taehyung nén đau, sai người tiến lên cởi trói cho Jeong Hyeon. Jeong Hyeon vì bị treo lủng lẳng trên không đã hơn ba tiếng đồng hồ, do vậy cánh tay của cô lúc này gần như tê liệt hoàn toàn. Sức chống đỡ yếu ớt, hai bả vai như đang muốn rụng rời khỏi cơ thể.

Ngay khi Chang Jeong quyết định buông bỏ, bất chợt phát hiện nút thắt được buộc vào cột nhà dùng để trói Jeong Hyeon đang tự động tuột ra. Jeong Hyeon ngước nhìn mối thắt, tâm can lập tức cứng đờ. Chỉ cần cô cử động mạnh, chắc chắn sợi dây sẽ rơi ra ngay tức khắc.

- Chang Jeong, cứu phu nhân!

Wook seol cùng Kim Taehyung hét lớn. Kim Taehyung bất chấp đau đớn, chạy thật nhanh lên trên tầng hai. Vết thương ở cánh tay và bắp đùi không ngừng cào xé khiến tốc độ của Kim Taehyung chậm lại hơn trước, máu tươi ướt đầm như xối.

Nút thắt chỉ còn đúng một mối buộc, cơ thể Jeong Hyeon cứ như vậy mà rơi xuống bể axit. Chang Jeong không dám chậm trễ, lập tức nhoài người lao lên phía trước, dùng toàn bộ sức bình sinh mà giữ lấy đoạn dây.

Xoẹt!!!

- Aaaaa....

Tiếng hét thất thanh vang lên, tuy nhiên may mắn, Chang Jeong đã kịp thời tóm được bàn tay của Jeong Hyeon trước khi cô rơi thẳng xuống bể axit.

Thế nhưng, một mình anh giữ cũng không thể nào chống lại được trọng lượng lớn đang đổ dồn xuống cánh tay, cả anh và Jeong Hyeon dần dần tụt xuống phía dưới.

Nếu bây giờ đập bể axit, chắc chắn dung dịch sẽ tràn ngập ra mặt đất, những người đang đứng ở đây cũng sẽ bị axit ăn mòn bàn chân. Tình thế vô cùng nguy cấp.

Kim Taehyung vừa lúc lao lên tới nơi. Mồ hôi lạnh trên trán anh túa ra ướt đầm lưng áo. Các quân sĩ hò hét, cùng nhau túm chân Chang Jeong mà kéo ngược ra phía sau. Chang Jeong vẫn nắm chặt tay của Jeong Hyeon không buông. Có lẽ, đây chính là sự bù đắp muộn màng nhất mà anh muốn trả lại cho Kim Taehyung.

- Hyeon bé bỏng của anh!

Kim Taehyung vươn tay ôm chầm lấy vợ, trên gương mặt anh tuấn nhẹ nhàng rỉ ra một giọt nước mắt.

Jeong Hyeon tựa người vào ngực anh, nghe rõ tiếng nhịp tim đang đập thật mạnh. Anh thở hổn hển, siết chặt cô vào lòng. Cô gái nhỏ này của anh đã phải chịu những đau đớn về cả thể xác và tinh thần như thế nào đây?

Cuối cùng, cơn mưa vần vũ cũng đã ngừng rơi. Bầu trời sẽ lại hửng sáng, con người lại quay trở về quy luật sống vốn có của họ.

Hai tay Chang Jeong bị còng, sau đó lực lượng quân đội nhanh chóng áp giải anh lên xe. Khi đi lướt qua Wook seol, Chang Jeong chỉ lạnh lùng nói ra một câu duy nhất:

- Cảm ơn... và tạm biệt cậu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net