chap 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chang Jeong sợ đến xanh mắt, run run mà giơ bàn tay lên để quan sát, chợt thấy các đầu ngón tay thâm đen bỗng nhiên phát ra một thứ mùi lạ. Loại mùi này giống như... mùi thịt thối đang trong quá trình phân hủy.

Kim Taehyung cầm bàn tay của Chang Jeong lên xem, sắc mặt có chút thay đổi, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.

- Hừ, người Ai Cập quả thật là bậc thầy trong thi triển trấn yểm cổ mộ. Chang Jeong, chỉ e bàn tay này không giữ được nữa.

Tốc độ phân hủy của bàn tay lan ra rất nhanh, bằng mắt thường cũng có thể trông thấy rõ ràng. Toàn bộ lớp da đã sưng phù nề, căng mọng, chỉ cần dùng chiếc kim nhỏ đâm vào cũng có thể nổ tung như xác pháo. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, có quân sĩ không chịu đựng được liền ôm bụng gập người mà nôn ọe.

Chang Jeong đau đớn đến rụng rời, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như tắm. Mảng thịt đen đã lan tới cổ tay, có nguy cơ lan đến hết cả cánh tay phải của anh ta.

Jeong Hyeon run giọng, táo bạo nêu ra ý kiến của mình:

- Chang Jeong, nếu anh muốn giữ mạng thì chỉ còn cách chặt đứt bàn tay phải, may ra chất độc mới không lan đến toàn bộ các phần cơ thể khác.

- Không được!

Nghe Jeong Hyeon nói, Chang Jeong lập tức giẫy nảy, nước mắt không ngừng chảy ra giàn giụa:

- Nếu bị cụt một cánh tay, thà tôi chết đi còn hơn!

Bộp...

Bỗng nhiên, dưới chân anh ta có một khẩu súng ngắn được ném tới. Kim Taehyung nhìn Chang Jeong bằng ánh mắt sắc lạnh, nhàn nhạt mà đáp:

- Anh hãy nhặt súng lên và tự kết liễu đi!

Quân sĩ đồng loạt xôn xao, không ai dám nói một lời. Thống Đốc của họ lại có thể tàn nhẫn đến như vậy hay sao? Ít ra, Chang Jeong đã đi theo anh được chín năm rồi, không thể tùy ý nói giết là giết chết được.

Cơ thể Chang Jeong run lẩy bẩy. Anh ta chậm rãi cúi xuống nhặt khẩu súng lên, đoạn ghì súng lên trán, ngón tay đặt trong cò súng, làm tư thế sẵn sàng bóp cò.

Mọi người đều hít sâu một hơi, yên lặng quan sát anh ta. Jeong Hyeon thừa hiểu, Kim Taehyung tuyệt tình như thế là có lý do của anh. Bởi vậy cô cũng không lên tiếng ngăn cản.

- Thống... Thống Đốc... Chang Jeong không làm được!!!

Chang Jeong ném khẩu súng xuống dưới đất, ngước mắt lên nhìn Kim Taehyung bằng ánh mắt quật cường. Anh ta giơ bàn tay đang thối rữa của mình về phía Kim Taehyung, cắn răng mà nói:

- Thống Đốc hãy chặt bàn tay vô dụng này đi!

Lúc này, gương mặt anh tuấn của Kim Taehyung mới giãn ra. Anh vỗ nhẹ lên vai Chang Jeong, gật đầu nói:

- Đây mới chính là Chang Jeong mà tôi quen biết.

Jeong Hyeon xé một mảnh vải lấy từ mũ của mình xuống, sau đó nhét vào miệng Chang Jeong. Cô còn nhanh nhẹn kéo Chang Jeong ngồi xuống vách hang, đặt bàn tay lên một phiến đá khá bằng phẳng, cơ thể thỉnh thoảng lại run lên từng hồi.

Kim Taehyung rút dao, mài lưỡi trên phiến đá. Tiếng xoèn... xoẹt... vang lên giữa chốn hang động âm u, lạnh lẽo, tạo thành âm thanh vô cùng kỳ dị.

Chang Jeong nhắm chặt hai mắt, cơ mặt nhăn hết lại, sợ hãi đến run lẩy bẩy. Kim Taehyung đè cánh tay của Chang Jeong xuống, tay phải cầm cán dao, vận dụng hết sức lực của mình mà chém mạnh tới.

A... a... a...

Phập!

Chang Jeong hét lên ầm ĩ, Jeong Hyeon cũng không dám nhìn, vội vàng quay mặt đi. Đôi mắt cô đã bắt đầu đỏ hoe. Một con người vạm vỡ, khỏe khoắn như thế, đang yên đang lành bỗng chốc bị cụt mất bàn tay. Còn gì đau đớn hơn nữa!

Bàn tay thối nát của Chang Jeong rơi bộp xuống dưới đất. Quan sát phần xương trắng, hiện tại cũng đã chuyển sang màu đen, bốc mùi thối khắm vô cùng tởm lợm.

Vì quá đau đớn nên Chang Jeong đã ngất lịm đi. Jeong Hyeon dùng mảnh vải còn lại giúp anh cầm máu. Không khí trong hầm mộ lúc này vô cùng căng thẳng, chẳng ai buồn mở lời nói với ai một câu nào cả.

Kim Taehyung ném dao xuống đất, lưỡi dao lúc này cũng đã nhuộm máu đen. Chất độc từ tượng đá truyền tới quả thật vô cùng khủng khiếp.

- Đợi Chang Jeong tỉnh lại, tất cả chúng ta sẽ tiến sâu vào trong hầm mộ. Đây mới chỉ là phần bề nổi, chắc chắn phía bên trong kia sẽ còn nhiều thứ quái gở hơn nữa. Tất cả mọi người đều phải cẩn thận."

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Chang Jeong cũng đã tỉnh lại. Anh nhắm hờ hai mắt, đôi môi đã tái nhợt đi trông thấy. Vết thương hiện tại vẫn còn đang rỉ máu, thấm ướt dần miếng vải băng bó mà Jeong Hyeon đã dùng để quấn.

Jeong Hyeon vặn chai nước suối đem theo bên mình, đưa cho Chang Jeong uống tạm.

- Jeong Hyeon, lại đây!

Kim Taehyung đứng sau một mỏm đá, lạnh giọng gọi Jeong Hyeon. Cô nhét chai nước vào tay Chang Jeong, lại cẩn thận dặn dò quân sĩ trông nom anh ta, lúc này mới tạm thời yên tâm mà tiến về phía Kim Taehyung.

Vừa trông thấy cô tới, Kim Taehyung đã vươn tay kéo mạnh cô vào lòng, Dùng cánh tay cứng rắn mà khóa trụ cô. Jeong Hyeon toan vùng vẫy liền bị Kim Taehyung dùng tay bịt chặt miệng, đoạn hừ lạnh bên tai:

- Em giỏi lắm, lại còn dám quan tâm đàn ông trước mặt tôi ư?

Ư... ư...

Cổ họng Jeong Hyeon chỉ phát ra được vài tiếng rên khẽ, liền bị Kim Taehyung hung hăng mà cúi xuống hôn ngấu nghiến. Anh dùng răng cắn mạnh lên đôi môi căng mọng của Jeong Hyeon, chiếc lưỡi linh hoạt bắt đầu lần mò vào sâu từng ngóc ngách trong khoang miệng ẩm ướt của cô.

Jeong Hyeon đặt hai tay lên trước ngực Kim Taehyung, yếu ớt mà chống cự. Tuy nhiên, Kim Taehyung tựa hồ như con rắn lớn, cuốn chặt lấy cơ thể cô mà không chịu buông tha.

Anh dùng tay bế xốc cô lên trên đùi, thuận tiện động chạm, vuốt ve bờ mông căng tròn của Jeong Hyeon. Đôi gò bồng đảo mềm mại ép chặt lên ngực Kim Taehyung, khiến anh hoàn toàn rơi vào trầm luân.

- Kim Taehyung, không được!

Jeong Hyeon yếu ớt chống cự, liền cảm thấy áo ngực mình chợt lỏng hẳn ra. Kim Taehyung đã luồn tay vào bên trong người cô từ lúc nào, ngang nhiên cởi chốt áo lót, sau đó vén lên trên cao.

Toàn bộ bờ ngực căng mọng của Jeong Hyeon đều lồ lộ ra bên ngoài. Cô không dám kêu to vì sợ quân sĩ sẽ nghe thấy, đến lúc đó không biết giấu mặt vào đâu. Ham muốn của Kim Taehyung quả thực vô cùng mãnh liệt. Điều này khiến Jeong Hyeon có phần sợ hãi.

- Ngoan nào! Đây là cái giá mà em phải trả vì đã dám thân mật với đàn ông trước mặt chồng mình.

Kim Taehyung nhếch môi cười đê tiện. Anh vục đầu xuống ngực cô, há miệng ngoạm chặt lấy bầu ngực xinh đẹp, tay còn lại liên tục xoa nắn. Mùi thơm ấm nóng từ da thịt người con gái này quả thật khiến Kim Taehyung nghiện đến chết mê chết mệt.

Đây là người con gái đầu tiên của đời anh, hà cớ gì mà không thưởng thức triệt để.

Móng tay Jeong Hyeon cắm mạnh vào bờ vai của Kim Taehyung, cắn chặt đôi môi không dám phát ra tiếng động. Nhũ hoa bé nhỏ của cô liên tục bị anh trêu đùa trong cuống lưỡi, cơ thể căng cứng đến mức tê dại.

Jeong Hyeon run lẩy bẩy, liên tục lắc đầu nguầy nguậy. Cô càng giẫy giụa, Kim Taehyung lại càng ra sức mà cắn mút. Âm thanh "chóp chép" phát ra không ngừng.

Dây dưa không dứt, triền miên lay động trong vòng gần hai mươi phút, cuối cùng Kim Taehyung mới thỏa mãn mà rời khỏi ngực cô.

Jeong Hyeon thở hổn hển, cơ thể lúc này đã mềm nhũn, để mặc cho Kim Taehyung tùy ý cài lại nút áo ngực cho cô, sau đó chỉnh lại quần áo, bước ra phía bên ngoài.

Sức khỏe của Chang Jeong đã tạm thời được ổn định. Min yeon, một trong số quân sĩ cùng tham gia liền đánh bạo mà cất giọng hỏi:

- Thống Đốc, chừng nào thì chúng ta sẽ xuất phát?!

Kim Taehyung xắn cao tay áo, đoạn bình thản mà đáp:

- Ngay bây giờ chúng ta sẽ tiến sâu vào bên trong. Tất cả đi sát bên cạnh nhau, cấm tuyệt đối không được động chạm linh tinh vào các tượng đá và đồ dùng trong hầm mộ cổ.

Jeong Hyeon đi ngay phía sau Kim Taehyung. Cả đoàn bắt đầu tiến từng bước vào bên trong. Càng vào sâu, bụi bẩn và nấm mốc càng xuất hiện nhiều, xộc thẳng vào mũi bọn họ, ai ai cũng tỏ ra vô cùng khó chịu.

Thần điện bên trong vô cùng rộng lớn. Bên trên tường bao còn được chạm khắc chân dung của các vị vua Ai Cập cổ đại. Trước lối kiến trúc vĩ đại trước mặt, tất cả mọi người đều tròn xoe mắt ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm.

- Nhìn kìa! Trên mặt đất có vết gì đó?! Hình như là máu.

Min yeon bất ngờ lên tiếng, đưa tay chỉ tới một vũng máu lớn.

Kim Taehyung cúi xuống, dùng ngón tay chạm nhẹ lên vũng máu kia. Máu đã khô đọng, cho thấy đã có người bị thương từ lâu, có khi còn liên lụy đến cả tính mạng.

Vết máu dài theo hình nhỏ giọt, kéo dài ra chính giữa thần điện.

Quân sĩ không rét mà run, vô thức đứng lại cạnh nhau, liên tục đảo mắt cẩn thận quan sát xung quanh.

Rốt cuộc, những quân sĩ trước đó đã xảy ra chuyện gì?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net