chap 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Hyeon, em có nghe thấy tôi đang nói gì không?

Trong cơn mê man, Jeong Hyeon có cảm giác như bản thân mình đang nghe thấy giọng nói khàn đặc của Kim Taehyung vậy.

Cô khẽ nhăn mặt, hai mi mắt trĩu nặng, muốn mở ra nhưng lại không được.

- Nếu em không mở mắt ra nhìn tôi, tôi sẽ hôn nát môi em, à không, hôn nát ngực em ngay tại đây cho em xem!

Mồ hôi trên trán Kim Taehyung vẫn không ngừng túa ra, ướt đầm lưng áo. Cả người anh lúc này vô cùng nhơ nhớp, bẩn thỉu, lại còn phảng phất cả mùi xác chết thối khắm.

Nhìn người con gái nhỏ bé trước mặt hai mắt vẫn nhắm nghiền, tâm Kim Taehyung nóng như lửa đốt. Anh thật không ngờ phu nhân của anh lại dám nhảy xuống dưới hố sâu này. Lá gan của cô cũng không hề nhỏ.

May mắn cho họ, phía dưới này là thi thể của hơn ba mươi quân sĩ xếp chồng lên nhau, do vậy ngay khi Kim Taehyung và Jeong Hyeon rơi xuống, lực va chạm cũng được giảm bớt đi rất nhiều.

Phía bên dưới lỗ hố này là một mật thất rộng mênh mông, tuy nhiên quang cảnh xung quanh lại chỉ là một đống hỗn tạp, đổ nát.

Nhìn khóe miệng Jeong Hyeon vẫn còn dính máu, Kim Taehyung bèn xé rách mảnh áo của mình, đem cuộn tròn lại, sau đó lau miệng cho cô.

Jeong Hyeon bỗng cảm thấy môi mình ươn ướt, ấm nóng, cố gắng dùng toàn bộ sức lực của mình để mà mở mắt ra nhìn. Đập vào mắt cô là ngũ quan hoàn mỹ như tạc tượng của Kim Taehyung. Anh đang cúi xuống mà hôn cô say đắm.

Ưmmm

Nghe tiếng rên khe khẽ của Jeong Hyeon, hai mắt Kim Taehyung chợt sáng rực. Anh rời khỏi môi cô một cách lưu luyến, sau đó nhẹ nhàng đỡ Jeong Hyeon ngồi dậy, còn không quên vòng tay ra sau mà vỗ vỗ lưng cho cô.

Động tác của anh hết sức nhẹ nhàng. Nếu giữa hai người không có thứ khoảng cách ghét bỏ lớn kia, chắc có lẽ mối quan hệ này sẽ tiến triển thêm một bước nữa.

- Em ngủ như chó con béo bụ vậy? Có biết tôi đã gọi em gần trăm lần hay không hả?

Kim Taehyung chau mày mở miệng mắng.

Jeong Hyeon không đáp, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh. Sau khi trông thấy đống xác chết trương phình kia, dạ dày của cô không thể chịu đựng thêm được nữa, lập tức cuộn trào, gập người mà nôn thốc nôn tháo.

Jeong Hyeon nôn đến rát cả cuống họng, tròng mắt căng cứng tựa hồ như muốn nổ tung.

Cô đưa tay bám lấy áo Kim Taehyung, yếu ớt mà nói:

- Phiền anh đưa tôi tránh xa khỏi đây. Nếu không, tôi sẽ chết mất.

Trông thấy dáng vẻ khẩn khoản của Jeong Hyeon như thế này, Kim Taehyung không nhịn được mà phì cười. Anh vòng tay bế xốc cô lên, sau đó loạng choạng bước từng bước, tiến về phía sát vách ra bên ngoài.

Sau khi cách đống xác chết một đoạn tương đối xa, lúc này Kim Taehyung mới buông Jeong Hyeon xuống. Hai người ngồi tựa trên vách tường, thở dốc không ra hơi. Bây giờ, tìm đường ra khỏi nơi này quả thực rất khó. Cổ mộ Ai Cập thường được xây dựng rất nhiều ngóc ngách, bẫy cạm, nếu không cẩn thận chỉ e hai người sẽ chết khô tại đây.

Trầm ngâm một lát, Jeong Hyeon mới quay sang nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:

- Taehyung, anh và Min yeon có mối thù không đội trời chung ư?

Kim Taehyung nghe hỏi liền chau mày, cố gắng lục tung toàn bộ ký ức của mình ra để tìm ra đáp án. Tuy nhiên, dù anh có vắt óc đến kiệt quệ như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào nhớ được nổi.

- Không có! Tôi không quen biết Min yeon.

Anh trả lời vô cùng chắc chắn.

Jeong Hyeon không hỏi thêm, đưa mắt nhìn lên thành vách, thâm tâm vô cùng phức tạp. Mọi thứ như đang chống đối lại cô và Kim Taehyung vậy. Thôi được, dù có tồi tệ như thế nào đi chăng nữa, Jeong Hyeon vẫn sẵn sàng đối mặt.

Trông thấy Jeong Hyeon có vẻ trầm tư, Kim Taehyungm bèn nở nụ cười nhàn nhạt, gương mặt hơi nhăn lại đầy khó chịu:

- Em không vui ư? Được ở bên cạnh tôi như thế này, đây chính là vinh hạnh của em đấy, biết chưa?

Jeong Hyeon nheo nheo mắt, chán ghét mà đáp:

- Vinh hạnh cái đầu anh. Chúng ta cần phải tìm đường ra khỏi đây càng sớm càng tốt mới được.

Cô vừa nói, vừa cúi xuống nghịch nghịch đống bụi đặc dính bám dưới đất, tùy ý vẽ thành một vòng tròn. Trước tình huống oái oăm như thế này, Kim Taehyung vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh chỉ dựa người vào thành vách nghỉ ngơi, đôi mắt khẽ nhắm hờ.

Jeong Hyeon suy nghĩ một lát liền cất tiếng nói:

- Taehyung, chúng ta...

Cô chưa nói hết câu, quay sang nhìn Kim Taehyung, liền thấy anh nhắm chặt hai mắt, mồ hôi lạnh ướt đầm vầng trán cao rộng, gương mặt có chút nhăn nhó, xem chừng rất khó chịu.

Cơ thể Kim Taehyung nóng ran, bỏng rát. Jeong Hyeon lo lắng đưa tay đặt thử lên trán anh, hai mắt chợt sa sầm xuống. Đột nhiên Kim Taehyung lại lên cơn sốt. Với thể chất khỏe khoắn thường ngày của anh, sẽ không tự nhiên mà sốt nhanh như thế này được.

Lẽ nào... là khí lạnh tử thi?

Kim Taehyung đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man. Giữa chốn cổ mộ hoang vu, lạnh lẽo như thế này Jeong Hyeon không biết phải làm cách gì để xoay sở giúp anh.

- Lạnh quá...

Anh rên khe khẽ, vòng hai tay ôm chặt lấy cơ thể của mình. Nhìn người đàn ông thường ngày mạnh mẽ là thế, vậy mà hiện giờ lại đang nằm co ro dưới đất, Jeong Hyeon không khỏi chua xót. Quần áo trên người anh đã nhuốm bẩn, bởi vì xé áo lau miệng cho Jeong Hyeon nên chiếc áo cũng đã bị rách, để lộ phần ngực rắn chắc, hiện giờ ướt đẫm mồ hôi.

Việc cần làm lúc này là phải giúp anh giữ ấm. Jeong Hyeon vội vàng đứng bật dậy, sau đó chạy khắp xung quanh tìm vật để nhóm lửa. Tuy nhiên, nơi cổ mộ tối tăm này chỉ có đá sỏi và tượng thần, không hề có lấy bất kỳ một thanh que củi hay đồ vật nào có thể thắp được lửa.

- Chết tiệt!

Jeong Hyeon thất vọng, mở miệng chửi thề.

Cứ chốc chốc cô lại đưa tay chạm thử lên trán của anh. Trán càng lúc càng nóng như phải bỏng, cơ thể anh run run liên tục từng hồi.

- Taehyung, anh có nghe thấy tôi nói gì không?

Đáp lại lời của cô là sự im lặng đến đáng sợ của Kim Taehyung. Jeong Hyeon hít sâu một hơi, đoạn bắt đầu dùng tay lần mò cởi áo sơ mi của anh. Từng chiếc cúc áo dần dần được cởi ra, vòm ngực săn chắc, cứng rắn của anh cũng theo đó mà lồ lộ ra bên ngoài. Chạm đến đâu, từng đầu ngón tay của cô lại run run đến đấy.

Trái tim Jeong Hyeon không ngừng đập liên hồi. Cô ném chiếc áo rách cáu bẩn của anh sang bên cạnh, chậm rãi đặt tay lên phéc mơ tuya.

- Em... em muốn tôi ngay tại đây ư? Khẩu vị của em cũng mặn lắm!

Kim Taehyung ngước nhìn cô bằng một nửa con mắt, yếu ớt nói từng chữ, sau đó lại rơi vào trạng thái mê man.

Hai má Jeong Hyeon đỏ ửng, không muốn mắng lại anh. Đến khi kéo được chiếc quần dài của anh ra ngoài, tâm lạnh Jeong Hyeon đã hoàn toàn chết điếng. Cô đưa tay lên đầu, tự vò vò mái tóc dài của mình, trong lòng âm thầm khóc than, " Jeong Hyeon ơi là Jeong Hyeon, phen này mày biết chui đầu vào đâu!"

Jeong Hyeon ngửa cổ nhìn lên trần nhà, quyết tâm lấy lại bình tĩnh. Sau đó, cô nhắm chặt mắt, lột phăng chiếc áo lót cùng quần dài của mình ra. Lúc này đây, cả cô và anh đều trong trạng thái bán khỏa thân, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót.

Cô đã từng xem qua nhiều sách báo, phim ảnh, trông thấy người ta bị cảm lạnh, nếu đang ở trong một hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn dụng cụ giảm sốt thì ắt phải dùng nhiệt độ cơ thể để làm ấm lại cho người bệnh.

Cách làm này cô chưa từng trải qua bao giờ. Kim Taehyung là người đầu tiên của cô.

- Lạnh...

Anh vẫn rên khẽ trong miệng. Khí độc tử thi đã ngắm vào cơ thể Kim Taehyung, khiến anh dần dần đuối sức.

Jeong Hyeon không nghĩ thêm nhiều nữa, cô bước đến bên cạnh Kim Taehyung, đoạn vươn tay ôm chặt lấy anh, dùng cơ thể mềm mại, nóng ấm của mình mà đè lên người Kim Taehyung còn không quên vơ đống quần áo vừa cởi ra làm chăn đắp tạm.

Tuy không che chắn được toàn bộ cơ thể, thế nhưng cũng làm cho Kim Taehyung ấm áp hơn phần nào. Da thịt mềm mại dính chặt lên nhau, tựa hồ như có thể nghe rõ được tiếng nhịp tim đang đập mạnh.

Jeong Hyeon nằm trên người Kim Taehyung, đầu gục lên cổ anh, cẩn thận cảm nhận từng chuyển động trong cơ thể tráng kiện của người đàn ông hoàn mỹ!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net