chap 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bok Hee, con đã đến tìm Kim Taehyung?

Ngay khi Bok Hee vén lều bước vào đã trông thấy Han Ye Seul ngồi sẵn ở ghế, gương mặt lạnh tanh cất giọng hỏi.

Nhìn quần áo của cô ta có chút xộc xệch, lớp son đỏ trên môi cũng phai đi nhiều, Han Ye Seul đã hiểu ra toàn bộ sự việc.

Ông ta đưa tay quệt ngang mũi, nhếch miệng cười khẩy:

- Thì ra Kim Taehyung cũng chỉ là một gã cặn bã như bao thằng đàn ông khác. Nhưng con nên nhớ, ta sẽ không tha chết cho nó đâu.

Ngữ khí của Han Ye Seul không lạnh không nóng, ngược lại lại khẳng định chắc như đinh đóng cột. Bok Hee muốn tìm một lý do để khuyên cầu ông ta tha chết cho Kim Taehyung, kể cũng rất khó.

- Em ghen?

Kim Taehyung đưa tay khều khều vai phu nhân, gương mặt lạnh lùng lộ ý cười, thâm tâm càng muốn châm chọc cô thêm.

Mặc cho anh ra sức làm phiền, Jeong Hyeon vẫn chỉ nằm yên không nhúc nhích, quay lưng lại phía anh. Hai người cứ thế nằm yên lặng bên nhau. Ngoài cổ mộ hiện tại bầu trời cũng đã tối. Gian mộ này thông với không gian bên ngoài, có thể dễ dàng quan sát được không gian ngoài kia.

Không biết đã qua bao lâu, Jeong Hyeon mệt mỏi mở mắt, Kim Taehyung vẫn nằm bên cạnh cô, bờ vai khẽ rung.

Ở khoảng cách gần như thế này, dường như cô có thể dễ dàng chạm vào anh, cũng có thể giết anh bất cứ lúc nào. Ngay khi thoát khỏi đây, cô sẽ cùng Kim Taehyung ly hôn. Thời gian ở cạnh bên nhau, cả hai người bọn họ đã chịu quá nhiều uất ức và hiểu lầm.

Cô nhẹ nhàng bước qua người anh, chỉnh lại quần áo. Bộ quần áo này đã rách rưới, cáu bẩn, chiếc áo thể thao bị xé rách mấy lần cũng không còn đủ để che chở cho da thịt của Jeong Hyeon nữa.

Cô thở dài một tiếng, hết nhìn vào áo lại nhìn ra phía bên ngoài.

- Lấy áo của tôi để mặc!

Giọng nói trầm khàn của Kim Taehyung nhẹ nhàng vang lên. Cô nhún vai, thẳng thắn từ chối:

- Không cần.

Nói đoạn, Jeong Hyeon thẳng tay lột bỏ chiếc áo thể thao rách ra bên ngoài, ném xuống dưới đất. Còn bản thân mình chỉ mặc duy nhất chiếc áo bra, để lộ đường cong mềm mại, quyến rũ.

Kim Taehyung bấy giờ mới tỉnh ngủ. Vừa vươn vai mấy cái cho xương cốt thoải mái, ánh mắt anh chợt dừng lại trên cơ thể người con gái xinh đẹp kia, tròng mắt lập tức nhức nhối như muốn rớt ra bên ngoài.

Anh ngồi bật dậy, lao về phía cô, nắm chặt lấy cổ tay Jeong Hyeon mà gằn giọng mắng:

- Em dám ăn mặc thiếu vải như thế này mà đi nhong nhong ra ngoài ư???

Jeong Hyeon bị tiếng gào của anh làm cho giật nảy mình, tròn mắt ngạc nhiên, nói không ra lời.

- Đừng hòng tôi cho phép em mặc áo lót ra ngoài!

Mọi tấc da thịt trên cơ thể cô gái này, chỉ có mình anh mới được chiêm ngưỡng.

Sau vài phút ngạc nhiên đến đờ đẫn, lúc này Jeong Hyeon mới giật tay ra khỏi anh, hậm hực lên tiếng:

- Tôi mặc gì là quyền của tôi. Hơn nữa, chiếc áo kia đã rách nát rồi.

- Lấy áo của tôi mặc.

Kim Taehyung hừ lạnh ngắt lời. Không để cho cô kịp nói thêm điều gì, anh liền cởi áo của mình ra, sau đó hung hăng mà mặc lên người cô. Bản thân anh lúc này chỉ cởi trần, cơ ngực rắn chắc phơi bày bên ngoài, nhẹ nhàng phập phồng theo từng nhịp thở.

Người đàn ông này quả thực vô cùng hoàn hảo.

- Em nghe cho kỹ đây. Tóc em, mắt em, mũi em, môi em, bộ ngực nảy lửa của em, bờ mông căng tròn của em em, và cả đồi cấm thơm tho kia... Tất cả đều là của tôi. Chỉ cần thằng đàn ông nào mà dám liếc mắt đưa tình với em, tôi sẽ móc mù hai tròng mắt của gã, ném cho chó gặm ngay lập tức!"

Đám người Han Ye Seul đã chờ sẵn ở bên ngoài. Đợi Kim Taehyung cùng Jeong Hyeon bước ra, Han Ye Seul bèn chỉ vào tấm bản đồ đang cầm trên tay, hất hàm nói với anh:

- Nếu mày có thể tìm ra phần mộ của vua Tutankhamen Đệ Nhị, tao sẽ tha chết cho vợ chồng chúng mày. Quân tử nói là làm, có toàn bộ những người ở đây và thiên địa làm chứng.

Những lời Han Ye Seul nói hoàn toàn không lọt vào tai Kim Taehyung một chút nào cả. Anh chỉ cần lướt mắt liền đã hiểu rõ toàn bộ sơ đồ địa cung ở mộ cổ này, cũng như vị trí đặt quan tài của vua Tutankhamen, anh đều biết chính xác.

Trước thái độ hời hợt của anh, Han Ye Seul có phần không kiên nhẫn. Ông ta hất mặt ra hiệu cho Min yeon. Ngay khi nhận lệnh của chủ nhân, Min yeon giống hệt một con chó canh nhà, nhanh chóng bước đến bên cạnh Jeong Hyeon, kề dao vào cổ cô mà bắt ép đi theo anh ta.

- Kim Taehyung! Tốt nhất mày đừng nên chống đối nếu như mày còn muốn phu nhân của mình toàn mạng mà trở về.

Han Ye Seul nhếch môi đe dọa.

- Được!

Anh nhún vai, tùy ý chấp nhận, không quên đưa mắt liếc về phía Jeong Hyeon, nhẹ nhàng gật đầu để cô yên tâm hơn.

Đoàn người bước đi theo sự hướng dẫn của Kim Taehyung. Anh thừa hiểu, Han Ye Seul cùng thuộc hạ của mình đã cất công vào được bên trong này, chắc chắn lão ta đã có một lối thoát riêng.

Vì để sống sót thoát khỏi đây, Kim Taehyung sẽ tạm thời giả ngu mà tha cho chúng.

Càng vào sâu bên trong cổ mộ, những gian phòng hình xoắn ốc càng hiện lên rõ ràng. Đôi khi bọn họ còn trông thấy một vài bộ xương động vật mục rữa nằm ngổn ngang dưới đất. Có lúc lại thấp thoáng phát hiện những chiếc đầu lâu vỡ thành nhiều mảnh rải rác xung quanh.

- Đi qua ba tầng cổ nữa chúng ta sẽ tới được thần điện chính. Nơi này có để thi thể vua Tutankhamen Đệ Nhị.

Nghe anh nói, hai mắt Han Ye Seul sáng rực. Ông ta hăm hở bước lên phía trước, lắc lắc hông mấy cái, thỏa mãn mà nghĩ ra viễn cảnh giàu sang phú quý mà bản thân mình đang sắp đạt được.

Két... két...

Một luồng âm thanh không gần, không xa chợt vang lên bên tai Kim Taehyung. Thính giác của anh vốn rất nhạy bén, có khả năng nghe ngóng được mọi biến chuyển từ xa phát ra. Chuỗi âm thanh này tựa hồ như tiếng móng tay sắc nhọn đang không ngừng cào vào bờ tường.

Tấm lưng vững chắc của anh bất ngờ bị một luồng khí lạnh buốt chạy dọc cột sống, không rét mà run.

Các vị vua thời tiền sử thường làm ra rất nhiều cạm bẫy tà mị đến mức kinh thiên, nếu phạm phải mộ huyệt của họ, chắc chắn mạng sống khó thoát.

Lúc này đây, anh chỉ quan tâm đến một mình Jeong Hyeon. Min yeon vẫn dùng dao kề mạnh vào cổ của cô, sẵn sàng cứa đứt bất cứ lúc nào.

Càng đến gần với chính điện thờ, âm thanh móng tay cào vào tường kia càng vang lên rõ ràng, rành rọt. Bok Hee cũng đã phát hiện ra động tĩnh lạ, liền lập tức ra hiệu cho đám người đi cùng giữ yên lặng.

Kít... kít... kít...

- Nơi này, ngoài chúng ta ra còn còn thứ bẩn thỉu khác tồn tại!

Kim Taehyung bình thản nói.

Ngay khi anh nghiêng đầu lại nhìn, thứ đập vào mắt anh kia khiến bàn tay Kim Taehyung bất ngờ run lên một hồi. Vật ô uế mà anh vừa trông thấy này đã vượt qua tầm kiểm soát của anh.

Anh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể mà quay đầu lại, sau đó bước về phía Jeong Hyeon, hất hàm ra điều kiện với Han Ye Seul:

- Tôi và Jeong Hyeon hiện tại đã nằm trong tay ông. Tôi sẽ giúp ông lấy được châu báu có trong mộ cổ này. Tuy nhiên hãy để phu nhân đi cùng với tôi!

Bok Hee nghe anh nói liền nắm chặt hai bàn tay, cơn ghen tức đang dần len lỏi trong từng mạch máu của cô ta.

Lẽ dĩ nhiên, Han Ye Seul liền gật đầu đồng ý.

Kim Taehyung nhân cơ hội bèn thì thầm bên tai Jeong Hyeon, cẩn thận dặn dò cô:

- Chút nữa nếu gặp phải thứ gì, em tuyệt đối cần thật bình tĩnh. Cấm không được rời xa tôi quá một mét. Em nghe rõ chưa?

Jeong Hyeon lập tức gật đầu, vòng eo nhỏ nhắn bị bàn tay anh vòng sang ôm chặt. Thông qua lớp áo mỏng manh, Jeong Hyeon cũng có thể cảm nhận được bàn tay cứng rắn của anh đang run nhẹ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net