chap 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gương mặt Marianne lộ ra nét thất vọng thấy rõ. Tình thế của cha cô lúc này vô cùng bất lợi. Duy nhất chỉ có Kim Taehyung mới có thể giúp gia tộc cô giải quyết rắc rối.

Tuy nhiên, Marianne thừa hiểu, nếu Kim Taehyung đã nói "không" thì đừng hòng mong anh thay đổi ý. Tính cách cứng rắn có phần ngang ngược này của anh, không mấy người là không hiểu.

- Taehyung, tôi có chuyện muốn nói với anh!

Jeong Hyeon bước đến bên cạnh Kim Taehyung, sau đó đưa tay kéo kéo anh về phía mình, nhỏ giọng mà nói:

- Thôi nào, Thống Đốc đại nhân độ lượng, anh hãy giúp đỡ Marianne đi. Hoàn cảnh của cô ấy cũng rất đáng thương!

- Hừ!

Kim Taehyung nghiêng đầu sang một bên, chán ghét mà đáp:

- Đường đường là tổng thống mà lại phải nhờ cậy tôi à? Hơn nữa, thời gian của tôi chủ yếu là dành cho em, đâu phải rảnh rỗi lo chuyện bao đồng!

Chụt!

Âm thanh môi mọng va chạm với má khiến Kim Taehyung ngơ ngác, miệng còn không kịp khép nổi. Anh đưa tay chạm nhẹ lên má mình, trong mắt có chút tia sáng lấp lánh.

- Cái gì? Em... em vừa hôn tôi?

Hai má Jeong Hyeon đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ngượng ngùng đáp:

- Phải! Coi như đây là lệ phí dành cho anh trước.

Nói xong, mặc cho Kim Taehyung vẫn còn đang ngơ ngác, Jeong Hyeon liền chạy vụt vào bếp, đeo lại tạp dề, không ngừng vuốt ngực thở hổn hển.

Jeong Hyeon ơi là Jeong Hyeon, mày vừa làm trò gì thế này? Thật là đáng xấu hổ quá!

Khoảng chừng hơn ba mươi phút sau, khi Jeong Hyeon tháo tạp dề bước ra bên ngoài, Marianne cùng trợ thủ đã về trước, chỉ còn lại một mình Kim Taehyung đang ngồi lặng lẽ trên ghế. Bàn tay anh đỡ lấy cằm, ánh mắt sắc bén khẽ chau lại, thỉnh thoảng còn dùng đầu ngón tay cọ cọ vào má.

Kim Taehyung chăm chú lướt điện thoại, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc mà suy ngẫm.

Jeong Hyeon hít sâu một hơi, sau đó bước đến bên cạnh Kim Taehyung, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với Marianne, thế nhưng Jeong Hyeon cảm thấy rất có thiện cảm với nhị tiểu thư hoàng gia cá tính này. Hai người vừa gặp như đã thân quen. Do vậy, cô thực sự rất muốn Kim Taehyung sẽ ra tay giúp đỡ Marianne.

Cộp!

Anh không ngẩng đầu lên nhìn Jeong Hyeon, đặt điện thoại xuống bàn, sau đó lững thững bước về phía quầy rượu. Jeong Hyeon bĩu môi, ánh mắt vô thức chạm lên màn hình điện thoại của Kim Taehyung.

Dòng chữ "Bạn gái đột nhiên hôn má là có ý gì?"

đập thẳng vào mắt cô. Toàn thân Jeong Hyeon hóa đá.

Bạn gái?

Hôn má?

Cái tên này, nhiều lúc thật là trẻ con quá đi!

- Nể tình nụ hôn của em nên tôi đã quyết định sẽ giúp Marianne giải quyết rắc rối. Chiều nay tôi sẽ cùng Marianne bay sang Anh. Vì thời gian gấp rút nên cần đi vội, em ở nhà phải thật ngoan ngoãn. Nghe chưa?

Kim Taehyung vừa uống rượu vừa cẩn thận dặn dò. Để Jeong Hyeon ở nhà một mình, Kim Taehyung quả thật chẳng yên tâm một chút nào cả!

Anh đã đồng ý, Jeong Hyeon âm thầm mở cờ trong bụng. Ai dè, chỉ cần một nụ hôn chớp nhoáng của cô, cuối cùng đã khiến Kim Taehyung hồi tâm chuyển ý. Con người sắt đá như anh nhiều lúc cũng rất đáng yêu.

Nghĩ đến đây, hai má Jeong Hyeon lại thêm hồng. Cô gật gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.

Hai người ngồi yên lặng bên nhau, cùng dùng bữa trưa. Hầu như những món ăn mà Jeong Hyeon nấu, Kim Taehyung đều ăn cho bằng sạch. Còn lại những thứ khác, anh luôn để thừa hoặc đổ vào sọt rác. Jeong Hyeon vì tiếc rẻ nên lại cố gắng ăn thêm. Ở bên anh hai tháng, trông cô đã lớn hơn nhiều.

Trước khi cùng Marianne bước lên xe, Kim Taehyung còn không quên đưa tay xoa xoa đầu Jeong Hyeon, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.

Người con gái này, đối với anh, chẳng biết từ khi nào lại trầm luân, dây dưa không dứt đến như thế. Anh yêu cô hay không, ngay cả bản thân anh cũng không rõ. Chưa có bất kỳ một ai dạy cho anh cách yêu, dạy cho anh thêm lý thuyết thế nào là tình yêu cả!

Kim Taehyung chỉ biết, cô càng căm ghét anh bao nhiêu, anh lại càng muốn dây dưa với cô thêm sâu hơn mà thôi!

Marianne quay sang ghế bên cạnh, nhìn Kim Taehyung đang ngây ngốc hướng mắt ra bên ngoài cửa xe, đánh liều nói thử:

- Tình yêu của loài người giống như trái sầu riêng vậy. Ai không ăn được thì bảo nó có mùi thối, còn ai ăn được thì lại nghiện đến chết đi sống lại. Phải không Thống Đốc?

Kim Taehyung không thèm quay lại nhìn cô, chỉ hừ lạnh đáp:

- Chuyện riêng của vợ chồng chúng tôi không phiền đến nhị tiểu thư can thiệp!

Jeong Hyeon còn đứng ngoài cổng dinh thự, nhìn theo bóng xe anh khuất sau dòng người đông đúc, lúc này mới thở phào một tiếng, đoạn xoay lưng bước vào nhà.

Người giúp việc đi đi lại lại trong sân, có khi còn ngồi cả lên xe riêng để đi hết một vòng khuôn viên dinh thự. Kim Taehyung tiền tiêu chất đống, thẻ đen đã đạt đến con số hơn trăm chiếc, chiếc nào cũng kịch kim. Đó còn chưa kể đến thẻ tín dụng, thẻ hoàng kim,...

Jeong Hyeon trông thấy vườn hoa hướng dương được anh trồng kín một khoảng vườn, hiện tại hoa đã nở vàng rực, trong lòng chợt cảm thấy hết sức vui vẻ.

Cô tham lam hít hà mùi hương hăng hắc của hoa, bất giác cảm thấy yêu thích đến lạ.

- Tránh ra. Mau tránh ra! Tôi là chị gái của Jeong Hyeon. Các người mà còn vô lễ với tôi, tôi sẽ báo lại với Jeong Hyeon gô cổ hết các người cút xéo ra bên ngoài!

Phía ngoài cổng dinh thự không ngừng vang lên một chuỗi âm thanh hỗn loạn. Giọng nói the thé này, Jeong Hyeon vừa nghe đã nhận ra ngay Oh cheon Yoon. Chị ta tới đây tìm cô để làm gì chứ?

Vừa lúc Ha Hwan hớt hải chạy đến tìm Jeong Hyeon, bên trong giọng nói vẫn còn phảng phất chút bực bội, khó chịu:

- Phu nhân, ngoài kia có cô gái tự xưng là chị gái của phu nhân đến tìm gặp. Chúng em không cho vào, cô ta đang làm loạn cả lên!

Jeong Hyeon đặt bó hoa hướng dương xuống, phủi phủi tay cho sạch, sau đó ung dung bước ra bên ngoài.

Vừa trông thấy bóng dáng cao sang của Jeong Hyeon, trong lòng Oh cheon Yoon đã bộc phát một luồng ghen ghét đố kị đến cực điểm. Hà cớ gì một đứa con nuôi ngu ngốc như thế kia lại được gả vào hào môn quyền quý, còn bản thân cô ta lại chật vật đến như thế này?

Oh cheon Yoon không cam tâm!

- Hyeon Hyeon!

Ánh mắt cô ta bắt đầu trầm xuống, long lanh ngấn nước, toan bước lại gần Jeong Hyeon liền bị vệ sĩ thẳng tay giơ súng, ngón tay trong tư thế bóp cò, dí thẳng lên thái dương của cô ta.

Toàn thân Oh cheon Yoon lạnh toát. Vừa may Jeong Hyeon đã kịp giải vây cho cô ta, nhẹ nhàng đánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ, sau đó dẫn Oh cheon Yoon bước vào bên trong sảnh chính.

Khung cảnh hào môn xa hoa, quyền quý bậc nhất từ trước tới nay đập thẳng vào mắt Oh cheon Yoon, khiến cho cô ta ngạc nhiên, ghen tị đến mức chết lặng. Hai bàn tay cô ta nắm lại thật chặt, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, đoạn cắn răng đặt mông ngồi xuống sofa.

Ha Hwan lễ phép đem lên tách trà hoa hồng nhập ngoại, sau đó biết ý mà lui ra bên ngoài.

Yên lặng một lát, Jeong Hyeon mới nhìn thẳng vào mắt Oh cheon Yoon, bình thản hỏi cô ta:

- Chị đến tìm em là vì việc gì?

Nghe cô hỏi, Oh cheon Yoon khẽ giật thót, ngay sau đó liền lấy lại bình tĩnh mà đáp:

- À, cha mẹ nhớ em nên muốn chị đích thân chuyển lời. Hyeon Hyeon à, kể từ khi em bỏ đi, mọi người ai cũng nhớ thương em hết.

Jeong Hyeon nhếch môi cười lạnh, nhấm nháp vị trà ngọt thanh đang dần tan chảy trong miệng, cười cười nói:

- Chị hãy vào thẳng vấn đề chính đi. Thời gian tiếp khách của dinh thự không quá một tiếng. Taehyung rất ghét có người lạ ở lại lâu trong phòng!

Trước những lời lẽ phũ phàng này của Jeong Hyeon, Oh cheon Yoon càng thêm căm ghét cô đến tận xương tủy. Cô ta lôi từ trong túi xách ra một tấm ảnh cũ đã hoen ố, rành rọt nói từng chữ:

- Em có biết đây là ai không?

Jeong Hyeon đưa tay cầm tấm ảnh lên mà cẩn thận quan sát. Ngay sau đó, ánh mắt chợt sa sầm xuống. Tấm ảnh đen trắng chụp hình ảnh đôi vợ chồng ăn mặc giản dị, trên tay còn ẵm một bé gái, miệng còn ngậm núm vú giả. Nhìn gương mặt của họ vô cùng rạng ngời, hạnh phúc.

- Đây là?

Oh cheon Yoon đắc ý, khóe môi khẽ cong:

- Chính xác. Họ chính là cha mẹ ruột của em. Lee Min Jong và Yi Seo Heung. Họ tên thật của em là Lee Hyeon Kyo!

Lee Hyeon Kyo?

Jeong Hyeon vẫn còn ngơ ngác, không tin vào những gì tai mình đang nghe thấy. Đột nhiên Oh cheon Yoon đem đến cho cô bức ảnh này để làm gì cơ chứ?

Jeong Hyeon nhẹ nhàng đặt bức ảnh xuống, đẩy lại về phía Oh cheon Yoon, bình thản đáp:

- Chị lấy gì làm bằng chứng để chứng minh họ là cha mẹ của tôi? Hơn nữa, mục đích của chị là gì, hãy nói thẳng ra đi!

Oh cheon Yoon cười gằn:

- Cha mẹ ruột của em đã bị giết chết ngay khi em vừa tròn một tháng tuổi. Sau đó, cha chị đã đem em về nhà nuôi dưỡng cho đến tận bây giờ. Lee Hyeon Kyo, kẻ đã giết chết cha mẹ em chính là Kim Tae, cha ruột của Kim Taehyung!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net