chap 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wook seol hoàn toàn câm nín. Nào là áo ngực, nào là quần lót ren, màu sắc thì khỏi phải bàn, đa dạng đủ thể loại, vừa nhìn mà hai má Wook seol đã đỏ ửng như quả cà chua chín nẫu.

Vậy mà vị Thống Đốc quân kia vẫn dửng dưng như không, lại còn tùy tiện cầm lên một chiếc áo lót màu hồng, mở miệng đáp gọn lỏn:

- Ngực Jeong Hyeon rất bự, mặc chiếc này có lẽ sẽ bị kích!

Sắc mặt Wook seol từ đỏ chuyển dần sang trắng bệch, hai mắt trợn ngược nhìn chằm chằm vào chiếc áo lót màu hồng đang được Kim Taehyung đem ướm thử trên ngực của mình.

Kim Taehyung ngồi ngả lưng trên ghế, bàn tay thỉnh thoảng còn gõ gõ xuống mặt ghế da trơn bóng, thích thú mà cười thầm. Kể từ khi lấy vợ, Kim Taehyung đã trở thành một người chồng gương mẫu thực thụ rồi. Và anh cảm thấy rất tự hào về điều này!

Sau khi thuộc hạ của Marianne giúp anh sắp xếp đống túi đựng quần áo chất đầy khoang máy bay, Kim Taehyung liền mãn nguyện mà gật đầu liên tục. Jeong Hyeon chắc chắn sẽ rất thích. Anh tin là như thế.

- Ngài Kim, chúc chuyến bay của ngài thượng lộ bình an!

Mariane cùng cha đích thân đến tiễn anh, bọn họ cùng cung kính cúi đầu, coi như là một lời cảm ơn chân thành nhất dành cho Kim Taehyung.

Anh cũng gật đầu đáp lại. Sau đó, cánh cửa máy bay nhanh chóng được khép vào, từ từ cất cánh lên trên bầu trời cao rộng.

Dinh thự Thống Đốc quân...

Jeong Hyeon đứng trên sân thượng, đưa mắt nhìn xuống dưới đất. Khi ở độ cao như thế này, cô cảm thấy bản thân mình như đang lửng lơ trên mây. Người giúp việc đi đi lại lại ở bên dưới lầu kia trông như những con chim nhạn đang chao qua chao lại.

Cô thở phào một tiếng, sau đó nhẹ nhàng bước xuống dưới lầu.

- Phu nhân, có Chang Jeong tìm gặp!

Ha Hwan lễ phép thưa.

Chang Jeong cùng Wook seol là hai thuộc hạ thân cận nhất của Kim Taehyung. Nếu Chang Jeong thiên về mưu mô, chiến lược thì Wook seol lại có tài võ công và bắn súng rất giỏi. Nhiều lúc Jeong Hyeon thường chọc Kim Taehyung, anh đang được Triển Chiêu và Công Tôn Sách phò trợ, giống hệt như đại quan Bao Chửng vậy.

Vừa thấy Jeong Hyeon bước ra, Chang Jeong đã vội vàng bước tới phía cô, gương mặt biểu lộ rõ nét lo lắng khôn nguôi, tựa hồ như anh vừa gặp phải một vấn đề hết sức kinh hoảng.

Jeong Hyeon cẩn thận hỏi Chang Jeong:

- Chang Jeong, trông anh lạ thế này! Anh gặp chuyện gì rắc rối hay sao?

Chang Jeong rút từ trong túi ra một mẩu giấy nhỏ, đã bị vo tới mức nhàu rách, sau đó trải dài trên bàn, giọng nói đã có phần trầm hẳn xuống:

- Phu nhân à, đây là đồ vật mà tôi đã tìm thấy trong xe của Thống Đốc!

Theo như lời Chang Jeong thuật lại, trong lúc anh đang lau chùi xe riêng của Kim Taehyung, bất chợt anh phát hiện ra có một mẩu giấy nhỏ được kẹp lại ở góc kính xe. Nếu không để ý kỹ, chắc chắn không ai có thể phát hiện ra được.

Chang Jeong tò mò mở ra xem, mẩu giấy không ghi gì, chỉ có dãy số liệu H11111 được viết bằng bút chì mờ.

Với tính cách sạch sẽ tuyệt đối của Kim Taehyung, chắc chắn anh sẽ không bao giờ để rác trên xe, ngay cả một mẩu giấy nhỏ tí xíu như thế này càng không có cơ hội lọt vào xe riêng của anh.

Vì Chang Jeong cảm thấy có dự cảm không lành, anh liền tức tốc đến đây để tìm Jeong Hyeon, cùng nhau cẩn thận xem xét. Jeong Hyeon cầm mẩu giấy trên tay, đọc đi đọc lại dãy số liệu đặc biệt này.

Đây không phải là ký tự nổi, cũng không phải mật mã MOS, rốt cuộc, dãy số này hàm chưa bí mật gì?

- Chắc chắn có người đã cố tình nhét giấy vào đây. Phải chăng là một lời... cảnh cáo?

Ngay khi Jeong Hyeon vừa nói ra suy đoán của mình, ánh mắt cô và Chang Jeong vô tình chạm vào nhau. Gương mặt xinh đẹp của cô bắt đầu sa sầm hẳn xuống. Jeong Hyeon cầm tờ giấy, đem lên mũi ngửi thử. Hai mắt cô ngắm nghiền, cẩn trọng phân biệt từng thứ mùi còn lưu lại trên giấy.

Khoảng chừng một phút sau, Jeong Hyeon mở bừng mắt, cơ thể bất giác run lên:

- Chang Jeong, là mùi thuốc súng. H11111 là số hiệu máy bay riêng của Taehyung. Anh ấy đang gặp nguy hiểm!

Mùi thuốc súng còn vương lại trên giấy. Nếu bình thường, chắc chắn chúng ta sẽ không thể nào ngửi ra được. Thế nhưng...
Chang Jeong lặng yên nghe Jeong Hyeon phân tích. Cô trầm ngâm một lát, sau đó mở mắt ra, kiên định nhìn Chang Jeong:

- Chúng đã nghiền một chút thuốc súng trộn lẫn với bột giấy để làm ra mẩu giấy này. Chang Jeong, liên lạc với Kim Taehyung ngay lập tức.

Máy bay riêng của Kim Taehyung được thiết kế tối tân bậc nhất, ngay cả số hiệu khắc trên máy bay cũng vào loại đặc biệt. Nhìn từng chồng túi xếp ngay ngắn, gọn gàng trên máy bay, Kim Taehyung không ngừng cười thầm.

Anh lẩm bẩm trong miệng:

- Vẫn chưa đủ ba trăm sáu mươi lăm bộ. Đáng nhẽ phải tìm đủ, mỗi ngày Jeong Hyeon mặc một bộ. Vậy mới thú vị!

Wook seol ngồi bên cạnh không nhịn được nữa, ngửa cổ lên trời cười như điên, bàn tay đập đập xuống đùi, đến nỗi chảy cả nước mắt.

Sắc mặt Kim Taehyung lập tức sa sầm xuống.

- Wook seol, cậu chết chắc rồi!

Bốp!

Dứt lời, một cú đấm tàn nhẫn tức khắc chế trụ trên má phải của Wook seol. Anh bị đánh đau, ngã lăn xuống sàn máy bay, không ngừng đưa tay xoa má.

- Thống... Thống Đốc... em xin lỗi, em không cố ý cười anh!

Kim Taehyung không thèm để tâm đến lời thanh minh của Wook seol, quay ngoắt mặt đi, lại còn không quên xoa xoa lại bàn tay vừa đấm của mình.

Wook seol vẫn chưa chịu câm nín, lại còn thêm đổ dầu vào lửa:

- Đàn ông khi yêu khác thật, tính cách thay đổi một trăm tám mươi độ!

Yêu?

Hai mắt Kim Taehyung trợn tròn. Vì sao ngay cả Marianne và Wook seol đều nói anh đã yêu Jeong Hyeon rồi nhỉ? Thế mà bản thân anh còn chưa nhận ra. Tình yêu là gì vậy mà lại khó khăn trong cảm nhận của anh thế?

Một loạt chuông điện thoại lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ của Kim Taehyung. Màn hình điện thoại hiển thị số của Jeong Hyeon. Gương mặt anh bỗng chốc trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.

Nhận thấy Kim Taehyung không có ý định bắt máy, Wook seol liền sốt sắng giục giã:

- Kìa, Thống Đốc, phu nhân gọi anh!

Mọi lần, Kim Taehyung chắc chắn sẽ bắt máy ngay. Thế nhưng lần này, chỉ vì muốn gây bất ngờ cho Jeong Hyeon mà anh bình thản tắt luôn nguồn điện thoại, sau đó ném sang một bên, ung dung đáp:

- Tôi muốn xem phản ứng bất ngờ của phu nhân. Cô ấy chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm.

Jeong Hyeon gọi liền hơn mười cuộc điện thoại nhưng đầu dây bên kia đều chỉ vọng lại những tiếng tút dài. Tâm trạng cô lúc này vô cùng rối bời, lo lắng tới mức đi lại không yên. Một dự cảm chẳng lành liên tục xuất hiện trong đầu cô, khiến cô bất giác run lên liên tục.

Chồng cô lúc này đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Nếu đúng như Jeong Hyeon dự đoán, có khả năng thuốc súng sẽ được giấu ở trong máy bay. Lẽ nào, trong số những thuộc hạ được phái đi cùng Kim Taehyung sang Anh lại có nội gián?

Chang Jeong gọi điện cho Wook seol, thế nhưng điện thoại của Wook seol cũng đã tắt máy. Quái lạ, không thể gọi được cho bất kỳ một người nào trên máy bay.

Dường như sực nhớ ra điều gì đó, Jeong Hyeon liền quay sang nhìn Chang Jeong, gấp gáp mà nói:

- Mau tìm số điện thoại của Marianne cho tôi!

Marianne vừa nghe Jeong Hyeon trình bày sự việc, chân tay lập tức co rút.

- Máy bay của ngài Kim Vừa mới cất cánh khoảng ba mươi phút. Kim phu nhân, chúng tôi sẽ cố gắng tìm đủ mọi cách để liên lạc với chuyên cơ riêng của ngài Kim sớm nhất!

Jeong Hyeon thuận tiện lấy ra một tờ giấy, dùng bút ngoặc những đường vòng vèo trên đó. Kim Taehyung đã đi được hai phần ba chặng đường. Hung thủ ắt sẽ không để máy bay nổ khi về gần đến địa phận quốc gia.

Kim Taehyung là nhân vật quyền lực lớn, sức ảnh hưởng đã vượt xuyên hơn năm mươi nước. Trong trường hợp anh xảy ra chuyện chẳng lành, toàn bộ các quốc gia do anh đứng đầu thâu tóm lực lượng quân đội sẽ bắt tay vào điều tra vụ nổ máy bay lớn đến thế. Hung thủ đừng hòng thoát tội.

- Chang Jeong, máy bay sẽ hạ cánh ở đâu?

Nghe Jeong Hyeon hỏi, Chang Jeong ngẫm nghĩ một chút liền trả lời:

- Thống Đốc không thích ồn ào. Bình thường máy bay sẽ được hạ cánh ở ngoại ô thành phố, tại khu đất riêng của Thống Đốc.

- Đi thôi. Anh mau dẫn đường! Cử thêm một đội phá bom cho tôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net