chap 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chang Jeong vặn ga phóng hết tốc lực. Ngồi trên xe, Jeong Hyeon vẫn không ngừng rút điện thoại để liên lạc với Kim Taehyung. Tuy nhiên hiện tại anh vẫn không chịu bắt máy, tình thế lúc này hết sức nan giải.

Cô đâu biết được, trái với sự lo lắng đến cực điểm của cô thì ai kia vẫn còn đang hớn hở, đắc ý, đưa tay không ngừng vuốt cằm, gương mặt biểu lộ rõ sự vui vẻ. Anh tin chắc món quà bất ngờ mà anh dành cho vợ anh như thế này, ít nhiều cô sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng, hạnh phúc. Chưa biết chừng, Jeong Hyeon còn thưởng cho anh một nụ hôn đằm thắm nữa kia!

- Còn khoảng bao lâu nữa máy bay sẽ hạ cánh?

Kim Taehyung hờ hững hỏi Wook seol. Wook seol đánh mắt nhìn đồng hồ, đoạn chắc chắn mà đáp:

- Thưa Thống Đốc, hai mươi phút nữa chúng ta sẽ đáp đất an toàn.

Kítttt....

Tại vùng ngoại ô thành phố...

Ba chiếc oto đen bóng, đều thuộc hạng sang nhanh chóng dừng lại trước một khu nhà lớn, nằm cách trung tâm thành phố khoảng chừng mười ki- lô- mét. Gần như xung quanh đây không hề có dân cư sinh sống.

Jeong Hyeon mở cửa bước xuống xe, đưa tay tháo cặp kính đen, ánh mắt trầm lặng nhìn dọc xung quanh nơi này. Mảnh đất tương đối rộng lớn, là nơi thích hợp để Kim Taehyung đậu máy bay. Ngoài máy bay ra còn có mười chiếc siêu xe đủ loại được anh cất trữ ở đây, luôn có người lau chùi và canh giữ cẩn thận.

- Chang Jeong, có bao nhiêu thuộc hạ được phái canh giữ ở đây?

Nghe phu nhân hỏi, Chang Jeong không do dự liền đáp:

- Thưa phu nhân, vì nơi này dùng để cất giữ máy bay và oto nên Thống Đốc chỉ phái hai mươi thuộc hạ thay phiên nhau dọn dẹp và canh chừng.

Hai mươi thuộc hạ?!

Số lượng người cũng không quá nhiều. Nếu có thể khoanh vùng được hung thủ đã lén lút gài bom thì Jeong Hyeon sẽ tìm ra y một cách dễ dàng.

Điều quan trọng bây giờ đó là quả bom không biết được đặt ở nơi nào trên thân máy bay. Chỉ còn ít phút nữa Kim Taehyung sẽ hạ cánh, hung thủ ắt sẽ ra tay vào thời điểm này.

Khoảng chừng mười phút sau, từ trên bầu trời cao rộng, một chấm trắng lớn dần dần hiện ra. Càng xuống thấp càng rõ, đó chính là chuyên cơ riêng của Kim Taehyung.

Wook seol ngó qua cửa kính, tủm tỉm cười châm chọc:

- Kìa Thống Đốc, phu nhân đích thân tới đây đón ngài!

Kim Taehyung chỉ hừ lạnh, bàn tay gõ gõ lên ghế, tự hào mà nói:

- Đương nhiên rồi. Cô ấy là đang nhớ mùi của chồng mình chứ sao!

Cằm của Wook seol suýt rơi ra bên ngoài.

Ngay khi cánh cửa máy bay được mở ra, Jeong Hyeon đã hét ầm lên mà gọi lớn:

- Taehyung, mau tránh xa ra, trên máy bay có bom!

- Cái gì? Có bom?

Tất cả những người có mặt trên đây đều trợn tròn mắt, há hốc miệng sửng sốt. Lập tức, toàn bộ thuộc hạ được sơ tản ra bên ngoài, ngay cả túi đồ anh mua cho Jeong Hyeon cũng chưa kịp được gỡ.

Đội phá bom do Jeong Hyeon đem tới nhanh chóng vào việc, tiến hành thăm dò vết tích của quả bom.

- Vì sao tôi gọi cho anh biết bao nhiêu cuộc mà anh không nghe máy? Kim Taehyung, đầu óc anh bị đần thối rồi hay sao?

Kim Taehyung bị Jeong Hyeon kéo gọn sang một bên chất vấn, vừa gặp đã mắng, trái ngược hoàn toàn với những viễn cảnh màu hồng anh nghĩ trước đó. Gương mặt xinh đẹp của cô bừng bừng lửa giận, ánh mắt giận dữ mà nhìn anh chằm chằm.

Phải mất hơn một phút Kim Taehyung mới lấy lại bình tĩnh. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên cằm cô, dịu dàng nói:

- Bom ư? Em nên nhớ tác phong làm việc từ xưa đến nay của tôi mỗi khi đặt chân lên máy bay, đó là bao giờ cũng sẽ cho người kiểm tra toàn bộ các thiết bị vận hành của máy bay trước. Em nghĩ kẻ gian muốn nổ chết tôi mà đơn giản như trò trẻ con thế cơ à?

Jeong Hyeon thuật lại toàn bộ sự việc xảy ra cho Kim Taehyung nghe. Tuy nhiên, anh chỉ cười xòa, sau đó ghé sát môi lên má Jeong Hyeon, toan hôn nhẹ cô một cái.

- Tôi nghe lời em sơ tán thuộc hạ. Thế nhưng chắc chắn trên máy bay sẽ không có bom đâu.

- Tránh ra! Anh đâu cần phải tắt máy như thế? Tôi gọi cho anh hơn trăm cuộc, anh có biết không hả?

Trước thái độ trêu chọc của anh, Jeong Hyeon càng thêm phần bực bội. Thực ra, cô cũng chỉ vì quá lo lắng cho Kim Taehyung. Cô sợ, thực sự rất sợ anh sẽ xảy ra chuyện. Thâm tâm Jeong Hyeon nóng ran như lửa đốt, trong đầu liên tục thầm cầu nguyện an toàn cho anh. Cô lo lắng đến như thế mà lại còn không liên lạc được với anh. Thử hỏi Jeong Hyeon không cáu gắt sao được?

Cú hất mạnh tay của cô khiến sắc mặt Kim Taehyung lúc này đã trầm hẳn xuống. Vừa lúc Chang Jeong gấp gáp đi tới thông báo:

- Thống Đốc, phu nhân, máy bay đã được kiểm tra an toàn, không có bất kỳ một quả bom nào được đặt trong đó!

Đến lúc này, Jeong Hyeon mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, Kim Taehyung không nói thêm bất kỳ một câu nào với cô nữa. Anh mở cửa bước lên xe riêng, sắc mặt đã thay đổi hẳn.

Jeong Hyeon ngồi bên cạnh cũng không nói gì nhiều. Thế nhưng, cô vẫn không tin, mẩu giấy kia chỉ là trò đùa của người khác.

H11111, H11111...

Jeong Hyeon nhắm chặt hai mắt, sau đó lôi từ trong túi áo ra một mẩu giấy nhỏ. Đó chính là mẩu giấy mà Chang Jeong đã đưa cho cô. Jeong Hyeon dùng tay vuốt vuốt lên bề mặt giấy. Chúng tương đối trơn, không ráp.

Trong đầu cô bỗng chốc nổ tung.

- Khốn khiếp, Kim Taehyung. Mau chóng xuống xe!

Tiếng kêu lớn của Jeong Hyeon khiến Wook seol, Chang Jeong cùng Kim Taehyung đều đồng loạt quay đầu lại nhìn. Cô không kịp giải thích, chỉ đẩy cửa xe mà hốt hoảng kêu lớn:

- Bom cài trên xe. Mau mau thoát ra khỏi đây!

Cánh cửa chưa kịp mở tung, lốp xe lập tức xì lên một tiếng rõ dài. Kim Taehyung tóm chặt tay Jeong Hyeon, kéo mạnh cô ra khỏi bên ngoài. Tuy nhiên, ngay khi bốn người bọn họ sắp thoát ra khỏi vòng nguy hiểm thì từ phía đằng trước, một chiếc xe bán tải từ đâu vặn hết tốc lực, nhằm hướng xe của bọn họ mà đâm mạnh tới.

- Bảo vệ Thống Đốc!

Thuộc hạ của anh nhanh chóng nhảy phốc ra khỏi xe, đồng loạt giơ súng mà nã đạn về phía chiếc xe bán tải. Tiếng đạn xối rầm rầm trên thân xe, lưu lại những vết lõm sắc lạnh. Gã tài xế vẫn không chịu bỏ cuộc. Y vặn tối đa tốc độ, đánh vẹo tay lái, trực tiếp tông mạnh lên xe của Kim Taehyung.

Wook seol vốn đang cầm lái, hoảng hốt cực độ, gấp rút đánh lái sang một hướng khác. Thế nhưng Wook seol vẫn chậm một bước, thân xe bị húc mạnh, văng liền một đoạn xa, lăn vài vòng trên đất, ma sát cực mạnh tạo thành chùm tia lửa tóe ra bỏng rát, sau đó mới chịu nằm yên.

Chiếc xe lật ngửa trên mặt đất, quả bom hẹn giờ bị giấu kín dưới gầm xe, lúc này chỉ còn đúng ba mươi giây nữa bom sẽ nổ tung.

Gã đàn ông lái xe tải đắc ý cười lớn, chệnh choạng bước xuống đất.

- Kim Taehyung, tao chờ ngày này đã lâu rồi. Mày phải chết. Mày phải đền mạng cho đứa con trai khốn khổ của tao!

Đoàng....

Gã chưa kịp nói thêm bất kỳ lời nào liền bị thuộc hạ của Kim Taehyung thẳng tay nổ súng. Viên đạn bay xuyên qua thái dương, máu tươi phun trào như xối. Gã chết ngay lập tức mà không kịp ngáp.

Wook seol cùng Chang Jeong may mắn bị văng ra xa, nằm yên trên đất mà thở thoi thóp. Trên trán Jeong Hyeon, máu tươi tanh tưởi không ngừng nhỏ xuống, nhỏ cả vào mắt cô, làm tròng mắt long lanh của Jeong Hyeon cũng bị phủ một tầng máu màu đỏ.

Mười giây đầu tiên đã trôi qua, thời gian còn lại chỉ là hai mươi phút ngắn ngủi. Bàn chân Kim Taehyung đã bị thân xe đè cứng, nhất thời không thể di chuyển. Gương mặt hoàn hảo của anh bị kính vỡ của xe cứa lên trên da, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.

- Mau... đi đi...

Kim Taehyung yếu ớt phẩy tay về phía Jeong Hyeon, giọng nói của anh đã trở nên đứt quãng. Thuộc hạ của anh nhanh chóng chạy tới, hợp sức nâng oto lên. Tuy nhiên, chiếc oto nặng khủng khiếp khiến họ có chút khó khăn.

Nước mắt Jeong Hyeon lúc này đã rơi lã chã. Cô ra sức kéo Kim Taehyung ra bên ngoài, máu hòa nước mắt tạo thành một hình ảnh vô cùng thê lương.

- Anh câm miệng lại. Tôi không đi nếu anh không đi!

- Một, hai, ba, nhấc lên!

Thuộc hạ của anh cùng nhau hò lớn, dùng toàn bộ sức lực để nâng oto ra khỏi chân Kim Taehyung.

Đoàng... đoàng...

Bất ngờ, từ bốn phía xung quanh, một loạt thế lực phản động đồng loạt ập tới, giương súng lục mà xối đạn như trút về phía thuộc hạ của anh. Bởi vì tất cả mọi người đều đang chăm chú trợ giúp Kim Taehyung, do vậy không ai kịp phòng bị, tức khắc bị súng bắn trụ, ngã lăn ra đất như ngả rạ.

Chân phải của Kim Taehyung lúc này đã đã bị gãy, vô cùng đau đớn. Jeong Hyeon mặt mũi nhem nhuốc, mặc kệ nguy hiểm xung quanh, ôm Kim Taehyung trong tay, dìu anh lê từng bước.

Hơi thở gấp gáp của người con gái nhỏ bé trước mặt phảng phất bên tai anh. Dù có sống hay chết, cô vẫn liều mạng nán lại bên cạnh anh tới giây phút cuối cùng.

Lần đầu tiên trên gương mặt cương nghị, anh tuấn bất phàm này tự khắc chảy ra một hàng nước mắt. Thứ cảm giác đặc biệt này, anh không thể phủ nhận được nữa, đó chính là yêu!

Tiếng đồng hồ đếm ngược vang lên càng lúc càng thêm gấp rút. Chỉ còn năm giấy cuối cùng, dù Jeong Hyeon có cố gắng hết sức thì cũng không thể kịp thời kéo anh tránh xa ra khỏi oto. Jeong Hyeon vẫn không hề bỏ cuộc, lúc này vẫn ra sức kéo.

Đám người kia đã ngưng xả đạn về phía họ. Mục đích cuối cùng của chúng chỉ là muốn cầm chân thuộc hạ của anh. Bọn chúng muốn anh phải chết tan xác vì bom nổ. Đây mới chính là cái chết đau đớn nhất dành cho Thống Đốc quân.

Kim Taehyung thở hắt ra một hơi, chỉ đưa mắt nhìn Jeong Hyeon cười nhẹ, sau đó gồng cơ, dùng toàn bộ chút sức lực cuối cùng của mình mà quẳng mạnh cô ra phía xa.

- Không!!! Kim Taehyung!

- Thống Đốc!!!

Jeong Hyeon theo quán tính lăn dài ra phía xa.

Bùm!!!

Tiếng nổ lớn nhanh chóng chiếm trọn toàn bộ không gian. Ngọn lửa cao chọc trời phừng phừng thiêu cháy toàn bộ mọi thứ ở xung quanh nó. Xác xe oto vỡ tan, liên tục bắn ra tứ phía, nổ tanh tách.

Thời khắc cuối cùng ấy, Jeong Hyeon có thể cảm nhận rõ ràng trái tim cô đã nguội lạnh đến nhường nào.

Bóng hình cương lãnh xen chút tếu táo, hay châm chọc cô kia đã hoàn toàn mất hút trong ngọn lửa tàn độc, phũ phàng kia.

- Chồng à!

Jeong Hyeon bò lết từng bước về phía Kim Taehyung, bờ môi tái nhợt liên tục ra sức gọi.

- Chồng à!

Cô càng cố gắng bò đến bao nhiêu, nước da trắng ngần lại bị ánh lửa tàn độc thiêu bỏng bấy nhiêu. Quần áo trên người Jeong Hyeon đã bị rách tơi tả, khắp người trầy xước đau đớn.

- Phu nhân, xin phu nhân bớt đau lòng!

Park Ryeo một thuộc hạ còn lại may mắn sống sót vội vàng chạy tới kéo cô lại. Jeong Hyeon ôm bụng, nôn thốc nôn tháo, máu tươi ồ ạt chảy ra khỏi miệng. Lục phủ ngũ tạng của cô đã bị tổn thương nghiêm trọng.

- Taehyung...

Cô gục xuống vũng máu, trên mi mắt vẫn còn đọng lại giọt nước đắng ngắt, đau đến tê tái!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net