chap 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu nói kiên định của Jeong Hyeon khiến Marianne không khỏi khâm phục. Cô gái bé nhỏ mới chỉ mười tám tuổi này, vậy mà lại mạnh mẽ đến như thế.

Jeong Hyeon bước xuống giường, đứng bên cạnh cửa sổ, tiếp tục nói:

- Phiền cô giúp tôi làm xét nghiệm ADN phần thịt bị cháy kia cùng gen của Taehyung. Tôi muốn biết đó có phải là anh ấy hay không?

- Gen của Thống Đốc? Nhưng chúng ta lấy đâu ra?

Marianne ngạc nhiên hỏi ngược lại.

Jeong Hyeon chỉ lặng lẽ nhìn ra phía xa xăm, sau đó đáp gọn lỏn:

- Ở phòng riêng của chúng tôi!

Dưới sự giúp đỡ của Marianne, Jeong Hyeon nén lại toàn bộ đau thương, cùng Marianne trở về dinh thự. Những người làm ở đây vẫn không hề biết chuyện Thống Đốc của họ đã xảy ra chuyện. Do vậy, vừa trông thấy phu nhân khắp người xây xước trở về liền vội vàng cúi đầu lễ phép chào:

- Phu nhân đã trở về.

Han quản gia rảo bước về phía cô, đoạn lo lắng hỏi han:

- Phu nhân, cô bị ngã hay sao?

- Vâng, cháu chỉ bị xây xước chút thôi. Cảm ơn chú!

Jeong Hyeon nhoẻn miệng đáp, nhanh chóng dẫn Marianne lên trên lầu. Phòng cưới này chỉ có mình cô và Kim Taehyung đặt chân vào nên đương nhiên sẽ để lại một vài thứ của anh. Jeong Hyeon bước thẳng vào nhà tắm, rất nhanh liền đem ra một vài sợi tóc ngắn, cẩn thận đưa cho Marianne.

- Đây là tóc của Taehyung. Marianne, giúp tôi làm xét nghiệm càng nhanh càng tốt.

Marianne không do dự liền gật đầu đồng ý. Kim Taehyung và Jeong Hyeon có ơn lớn đối với hoàng gia của cô, cô nhất định sẽ dốc sức trợ giúp bằng hết khả năng của mình.

Cầm tách trà Jeong Hyeon đưa cho trên tay, Marianne chần chừ mãi mới cất giọng hỏi tiếp:

- Jeong Hyeon, cô nói muốn đích thân báo thù cho anh Kim. Thế nhưng cô sẽ trả thù bằng cách nào?

Sau một hồi suy tính, Jeong Hyeon ung dung đáp:

- Tôi sẽ bắt đầu điều tra từ gã đàn ông đi xe bán tải kia. Nếu như tôi nhớ không nhầm, trước lúc chết ông ta đã nguyền rủa Taehyung vì cho rằng anh đã giết chết con trai của ông ta.

Tính cách của Kim Taehyung vốn rất cứng ngắc và nguyên tắc, nói một là một. Anh sẽ sẵn sàng thẳng tay trừng phạt kẻ khác nếu y phạm lỗi không thể dung thứ. Còn tùy tiện giết người theo hứng thú, chắc chắn anh càng không bao giờ làm.

Một mình ông ta làm sao có thể tự bày mưu, tính kế thâm sâu như thế này được. Kẻ đứng đằng sau thao túng ông ta, Jeong Hyeon nhất định phải moi ra.

Cộc... cộc...

Ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ dài. Jeong Hyeon mệt mỏi mở cửa, thì ra là Kang Doo. Ánh mắt anh thấm buồn nhìn thẳng vào cô. Tuy nhiên, Jeong Hyeon mơ hồ vẫn có thể cảm nhận rõ sự kiên cường, bình tĩnh ẩn sâu trong đáy mắt.

- Anh gặp em chút được không?

Kang Doo nhẹ nhàng hỏi cô.

Marianne nhanh chóng bước ra bên ngoài, để lại không gian riêng cho Jeong Hyeon và Kang Doo. Kang Doo đưa mắt quan sát một vòng xung quanh căn phòng cưới, toan bước chân vào. Tuy nhiên, Jeong Hyeon liền kịp thời bước ra, thuận tay khép cửa lại.

- Xin lỗi anh. Phòng cưới của vợ chồng em, em không muốn để một người đàn ông khác đặt chân vào.

Nghe cô nói, Kang Doo âm thầm thở dài. Hai người ngồi xuống phòng khách, mãi một lúc sau, Kang Doo mới buồn bã nói tiếp:

- Taehyung... không còn nữa. Cha chưa muốn công khai tin tức này nên Kim gia tạm thời không thể làm lễ tang cho thằng bé. Jeong Hyeon, bây giờ em định làm gì?

Anh vừa dứt lời, đôi mắt long lanh của Jeong Hyeon lại bắt đầu mọng đỏ. Cô vội vàng quay sang hướng khác, một lúc sau mới cất tiếng trả lời:

- Anh có thể giúp em việc này được không?

- Được! Em nói đi.

Jeong Hyeon hít sâu một hơi, đáp nhẹ:

- Em muốn có toàn bộ và đầy đủ thông tin của chủ nhân chiếc xe bán tải kia. Càng sớm càng tốt!

Kang Doo thẳng thắn gật đầu:

- Chuyện này để anh lo.

Tác phong làm việc của Kang Doo vô cùng nhanh gọn, chưa đến nửa ngày anh đã quay trở lại dinh thự Thống Đốc, trên tay còn cầm một tập hồ sơ tài liệu.

Jeong Hyeon vội vàng mở ra xem. Theo như những gì Kang Doo điều tra ra được, chủ nhân của chiếc xe bán tải này là Woo Ga, năm mươi ba tuổi. Ông ta là bảo vệ của tòa nhà thị chính đã bảy năm nay. Cuộc sống của Woo Ga vốn cô độc, chỉ có duy nhất một đứa con trai là Woo Kyoon, hai mươi hai tuổi.

Woo Kyoon? Cái tên này Jeong Hyeon nghe vốn rất quen. Cô liên tục lẩm bẩm trong miệng, lục tung toàn bộ trí nhớ của mình.

- Anh Doo, Woo Kyoon là một trong những quân sĩ tử nạn tại Ai Cập một tháng trước!

Nơi Woo Ga sống cách đây không xa. Jeong Hyeon bước vội lên lầu thay bộ quần áo da màu đen bó sát, dùng tay quấn gọn mái tóc dài, lấy một cặp kính đen thượng hạng được Kim Taehyung đã mua cho cô khi trước mà đeo vào.

Trông Jeong Hyeon lúc này vô cùng cá tính và băng lãnh, tác phong lạnh lùng phảng phất chút độc ác đến tàn cực.

Kang Doo đã khởi động sẵn xe, chờ Jeong Hyeon bước lên là phóng nhanh về hướng nhà của Woo Ga. Căn nhà xập xệ nằm sâu trong con hẻm nhỏ, đôi lúc có một vài người vô gia cư đi lại lập lờ trên đường, gương mặt cáu bẩn, ánh mắt lờ đờ như không còn bất kỳ một chút sức sống nào khác.

- Anh vẫn không hiểu vì sao em lại muốn tìm đến nhà của Woo Ga? Thi thể của ông ta đã bị người Kim gia đem thiêu cháy thành tro rồi.

Jeong Hyeon đưa tay lắc lắc ổ khóa, thuận tiện phát hiện có cây xà beng nằm lăn lóc dưới đất. Cô nhặt lên, phang thật mạnh vào ổ khóa, ổ khóa lập tức bung ra. Kang Doo trợn tròn mắt nhìn Jeong Hyeon. Anh không thể ngờ cô gái nhỏ bé này vậy mà lại mạnh mẽ đến như thế.

Cánh cửa vừa được mở bung ra, thứ mùi hôi hám, ẩm mốc đã xộc thẳng vào mũi Jeong Hyeon cùng Kang Doo. Anh khẽ nhăn mũi, đưa tay phẩy phẩy. Căn phòng nhỏ hẹp, đồ đạc cùng rác rưởi vứt bừa bãi, cơm thừa đã mọc mốc xanh, dòi bọ bò lổm ngổm.

Ọe!

Kang Doo không chịu được mà chạy ra bên ngoài, nôn thốc nôn tháo. Chưa bao giờ anh bắt gặp một cảnh tượng bẩn thỉu đến mức cực điểm như thế này. Do vậy, bộ não của Kang Doo không kịp thời thích nghi.

Riêng Jeong Hyeon vẫn hoàn toàn bình tĩnh. Cô đi lại trong căn phòng, lật tung mọi đồ đạc mà Woo Ga đã để lại. Hầu như ở đây không có bất kỳ một thứ gì đáng để bận tâm. Jeong Hyeon vẫn kiên trì, không bỏ cuộc.

Cô cúi thấp xuống gầm giường. Chiếc đệm cáu bẩn, vàng khè cũng được Jeong Hyeon nhấc lên, ném gọn sang bên cạnh. Phía dưới tấm đệm chợt có một cuộn giấy nhàu nát rơi ra bên ngoài.

Vừa nhìn sắc giấy, hai mắt Jeong Hyeon liền sáng lên. Loại giấy này hoàn toàn trùng khớp với tờ giấy đã ghi số hiệu máy bay nhằm đánh lạc hướng của Kim Taehyung khi trước.

Jeong Hyeon cầm lên xem, mẩu giấy trắng tinh không có bất kỳ một chữ viết nào được khắc trên đó. Cô dùng tay chà mạnh lên mặt giấy. Quả đúng như Jeong Hyeon dự đoán, phía dưới lớp giấy trơn nhẵn này là một dòng chữ nhỏ được in chìm vào bên trong:

"Tầng năm, tòa nhà Losey, gặp anh Jung. Giết chết Kim Taehyung!"

- Anh Doo, chúng ta tìm ra đầu mối rồi!

Jeong Hyeon mừng đến nỗi hai mắt đỏ hoe, long lanh ngấn nước. Mọi thứ diễn ra với cô quá đỗi thuận lợi. Phải chăng là Kim Taehyung đang âm thầm nâng đỡ cho cô? Nếu anh không còn nữa, Jeong Hyeon thật sự đau đớn đến nhường nào!

Sau một trận nôn mửa, gương mặt Kang Doo đã có phần tái xanh. Anh đưa tay cầm lên mẩu giấy mà Jeong Hyeon đưa cho, sau đó gật đầu tán thưởng. Hai người lập tức lên xe, phóng một mạch về tòa nhà Losey.

Đây vốn là một trung tâm môi giới tiếp viên ngầm cho các quán Bar. Theo như Kang Doo nói, anh đã từng nghe Kim Taehyung nhắc tới tập đoàn Losey này. Dưới danh nghĩa là một trung tâm thương mại, Losey ngấm ngầm thực hiện các vụ trao đổi và buôn bán phụ nữ, ép họ trở thành tiếp viên, bán thân cho các lão già.

Kim Taehyung đã từng đưa quân triệt tiêu đám người này. Tuy nhiên, do thế lực của chúng quá mạnh nên anh mới chỉ diệt được một vài nhánh nhỏ. Rất có khả năng, ông trùm Losey đem lòng thù hận, kiên quyết lập mưu giết chết Kim Taehyung cho bằng được.

Trước khi bước xuống xe, Jeong Hyeon không quên rút ra một khẩu súng, nạp đạn cho đầy băng, sau đó đem nhét vào dưới gấu quần. Chưa hết, cô còn cúi xuống bên dưới hốc xe, cầm lên một con dao găm nhỏ đã chuẩn bị sẵn, lạnh lùng ấn vào sau thắt lưng.

Từ đầu đến cuối, mọi hành động của Jeong Hyeon đều vô cùng dứt khoát, không có một chút mảy may do dự.

Kang Doo âm thầm khâm phục.

Người con gái mạnh mẽ như thế này, quả thực rất hiếm!

Phải nói, Jeong Hyeon chính là một cực phẩm mỹ nữ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net