chap 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin hỏi, hai vị đã có thẻ thành viên chưa ạ?

Vừa trông thấy bóng dáng của Jeong Hyeon và Kang Doo, một nhân viên trung tâm thương mại Losey đã vội vàng bước ra ngoài căn cản. Trung tâm này có quy định giờ giấc rất rõ ràng. Phạm vị hoạt động dành cho dân cư sẽ mở từ sáu giờ sáng cho tới tám giờ tối. Từ chín giờ đêm trở đi sẽ là thời gian hoạt động của quán Bar. Hai loại dịch vụ này hoạt động trước sau, ở cùng tại một địa điểm.

Khi Jeong Hyeon cùng Kang Doo đến đây đã là tám giờ ba mươi phút tối. Bởi vậy, nhân viên quán Bar vô cùng cảnh giác, đề phòng cảnh sát giả mạo khách mời tới phá đám, cho nên hắn mới đòi hai người họ xuất trình thẻ thành viên.

Không để Kang Doo mở lời, Jeong Hyeon đã bình thản hỏi ngược lại hắn:

- Cho tôi gặp anh Jung. Tôi có chuyện cần phải bàn!

Gã nhân viên đưa mắt quét qua người Jeong Hyeon một lượt, đoạn lén lút ấn tay vào bộ đàm, gọi thêm năm gã bảo vệ tay cầm súng lăm lăm bước tới. Nhìn cách ăn mặc cùng tác phong của hai người, hắn thừa biết mục đích họ đến đây không có gì tốt đẹp.

- Ở đây không có anh Jung. Mời hai người đi chỗ khác.

Thấy đám người hung hãn đến như thế, Jeong Hyeon thừa biết sức lực hai người không thể đọ lại. Nhất là Kang Doo tay không tấc sắt, rất nguy hiểm cho anh.

Cô kéo tay Kang Doo rời đi một đoạn, sau đó cẩn thận nói:

- Anh trở về tìm người trợ giúp. Em sẽ vào đối phó với bọn chúng.

- Không được!

Kang Doo lập tức gạt phăng. Bảo anh quay trở về, để một mình Jeong Hyeon ở lại đây ư? Có đánh chết anh cũng không thể bỏ mặc cô được.

Biết không thể thuyết phục được Kang Doo, Jeong Hyeon đành phải cứng rắn nói lại lần nữa:

- Khi chưa gả cho Taehyung, em đã từng lén lút trốn cha mẹ học võ nên em tự biết bảo vệ bản thân. Vì Taehyung, em không thể chậm trễ. Anh mau đi đi!

Kang Doo vẫn còn không muốn. Anh định bụng sẽ theo Jeong Hyeon bước vào bên trong, liều một mạng với cô, thế nhưng ý Jeong Hyeon đã quyết, có trời mới ngăn cản được.

- Được rồi. Anh sẽ tìm người đến đây ứng cứu. Em nên nhớ, tính mạng của mình là quan trọng nhất.

Kang Doo thở dài, đoạn xoay người chạy thục mạng ra phía oto, phóng nhanh về phía trung tâm thành phố.

Đợi Kang Doo đi khuất, Jeong Hyeon bèn tiến đến một shop quần áo nhỏ nằm ngay bên cạnh trung tâm Losey. Cô chọn nhanh cho mình một bộ váy ngắn màu đỏ vô cùng sexy và quyến rũ. Phần áo váy hở vai trần, miếng cúp ngực úp nửa, để lộ bộ ngực căng tròn, đầy đặn tựa hồ như đang gọi mời.

Chiếc chân váy xòe trùm qua mông một chút, càng tôn thêm cặp đùi trắng nõn, thon dài không có bất kỳ mộ chút khuyết điểm nào.

Jeong Hyeon tháo búi tóc, từng lọn dài đen nhánh rủ xuống bờ vai trần. Trông cô xinh đẹp bội phần.

Lần này, nhân viên kia nhìn Jeong Hyeon đến nỗi không chớp nổi mắt. Từ trong thứ đầu óc đen tối, dâm dục kia không ngừng tưởng tượng ra thứ viễn cảnh mộng xuân, được cùng người đẹp trước mặt kia ân ái hoan lạc.

Jeong Hyeon đưa ngón tay quét vòng lên ngực hắn một lần, sau đó mở giọng nũng nịu mà nói:

- Chỉ cho em biết em nên gặp anh Jung ở đâu? Em có việc muốn nhờ cậy anh ấy. Xong chuyện, em và anh sẽ cùng hẹn nhau ở khách sạn A, được chứ?

Lẽ dĩ nhiên, gã nhân viên liền gật đầu cái rụp. Ngay sau đó, hắn bèn phân phối cho người của mình đưa Jeong Hyeon lên tầng năm để gặp Jung Yong, giám đốc điều hành Losey.

Nữ nhân viên dẫn Jeong Hyeon đi qua bốn tầng, đến tầng thứ năm, cô ta liền chỉ tay vào một căn phòng sang trọng, nằm chính giữa hành lang, vốn đang khép hờ mà nói:

- Kia chính là phòng của ngài Jung.

Nói xong, cô ta xoay người bước thẳng xuống bên dưới.

Chỉ còn lại một mình Jeong Hyeon ở đây, lạc lõng và cô đơn. Cô hít sâu một hơi, bàn tay nắm lại thật chặt, liền sau đó bèn bước đến trước cánh cửa gỗ khép hờ kia.

Taehyung, tất cả những điều em làm đều là vì anh!

Cộc... cộc...

- Kẻ nào ở ngoài kia?

Từ phía trong căn phòng xa hoa, một giọng nói trầm khàn vang lên, có chút phần bực bội. Jung Yong ngồi dài trên ghế, chiếc áo sơ mi màu trắng bị cởi phanh cúc áo, miệng vẫn còn nhai kẹo cao su.

Jeong Hyeon đẩy ra, ngay khi ánh mắt hắn chạm tới người vừa bước vào, hai mắt lập tức sáng như đèn pha.

Jeong Hyeon e ngại đứng nép vào một bên góc tường, đôi mắt trong veo ướt át, không dám nhìn thẳng về phía Ngài Jung. Thái độ ngại ngùng, sợ sệt này của cô khiến Jung Yong vô cùng hứng thú.

Hắn đứng bật dậy, hai tay chắp ra sau hông, lò dò bước về phía cô mà cười đểu:

- Em gái có vào lộn phòng hay không?

Jeong Hyeon ngước mắt lên nhìn hắn, cắn cắn môi đáp:

- Anh... anh có phải là Jung Yong, giám đốc điều hành Losey không ạ?

Jung Yong lập tức gật đầu, thuận tiện đưa mũi cúi sát xuống người Jeong Hyeon, hít một hơi thật sâu.

Chậc!

Thơm quá!

- Nói đi, em tìm gặp tôi có việc gì?

- Chuyện là thế này...

Jeong Hyeon ấp úng, không nói hết câu. Mãi một lúc sau cô mới lấy lại bình tĩnh, ngây ngô nhìn hắn, gương mặt đẫm lệ:

- Gia đình em đang nợ người ta một số tiền rất lớn, không có khả năng chi trả. Vì vậy, em nghe nói bên anh có cả dịch vụ cho vay nặng lãi nữa. Em muốn...

Ồ!

Khuôn mặt Jung Yong lập tức giãn ra. Chưa cần nghe cô gái bé nhỏ này nói hết câu, hắn đã lập tức hiểu ra vấn đề. Đàn bà qua tay hắn không thể nào đếm xuể. Tuy nhiên, mỹ nhân xinh đẹp đến mức động lòng người như thế này, đây là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc.

Jung Yong đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc mượt mà của Jeong Hyeon, ghé môi thì thầm bên tai cô mà đáp gọn lỏn:

- Muốn vay tiền của tôi, em phải là gái hư!

Tại khách sạn A, nằm cách Losey không xa...

Jung Yong trên người chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm mỏng, nằm duỗi dài trên giường lớn, phóng tầm mắt khả ố về phía nhà tắm. Tiếng nước chảy róc rách khiến dục vọng trong người gã dâng trào mãnh liệt.

Căn phòng khách sạn xa hoa, ánh đèn leon vàng dịu, mùi thơm ngọt ngào phảng phất trong không gian, mỹ nữ yêu kiều thoát y trong nhà tắm,... Toàn bộ cảnh tượng ướt át này làm cho Jung Yong không thể chờ thêm được nữa.

Hắn sốt ruột gọi vọng lại về phía nhà tắm:

- Người đẹp sắp xong chưa?

Không có tiếng trả lời. Lòng Jung Yong nóng như lửa. Hắn toan ngồi dậy bước về phía phòng tắm thì Jeong Hyeon đã đẩy cửa bước ra. Mái tóc dài của cô vẫn còn ướt, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống khuôn ngực trắng nõn, nảy lửa càng thêm quyến rũ gấp bội phần.

Cô mặc chiếc áo choàng tắm mỏng màu trắng, từng đường cong lấp ló phía sau tà áo, mùi sữa tắm hương hoa hồng phảng phất bay trong không gian cô tịch.

Nhìn gương mặt thất thần đến ngây dại của Jung Yong, Jeong Hyeon khẽ cong môi cười thầm:

- Nào, nằm úp xuống đi. Để em giúp anh massage cơ thể.

Được người đẹp đích thân mở lời khiêu gợi, còn gì sung sướng hơn thế nữa. Jung Yong không nghĩ gì nhiều, xoay người nằm bò lên trên đệm, cười đến nỗi híp hết cả hai mắt lại:

- Mạnh vào nhé. Anh không thích nhẹ nhàng đâu. Nếu hôm nay em làm cho anh sung sướng, chắc chắn em sẽ không phải trả bất kỳ một đồng lãi nào.

Jeong Hyeon bước lên trên giường, bình thản ngồi lên lưng Jung Yong. Jung Yong lim dim đôi mắt, tận hưởng lớp da thịt mềm mại đang cọ sát, dính chặt trên mông của hắn, lại còn cả thứ cảm giác sảng khoái khi được cô massage trên lưng. Tất cả kết hợp với nhau thật tuyệt vời.

Chà chà, hoàn cảnh này được gọi là gì nhỉ?

- Phải rồi. Mạnh nữa lên, mạnh nữa lên!

Miệng hắn liên tục giục giã, sung sướng tới nỗi không kìm được mà rên rỉ trong miệng.

Jeong Hyeon nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đang nằm úp dưới thân, chậm rãi thu bàn tay phải về, đoạn thò vào bên trong bụng áo, lạnh lùng rút ra một con dao găm sắc lạnh mà cô đã chuẩn bị từ trước.

Gương mặt xinh đẹp của Jeong Hyeon đanh lại. Nét tàn độc đến mức kinh hoảng ẩn hiện rõ ràng trong khóe mắt. Giờ phút này, Jeong Hyeon không còn thiết gì nữa. Nếu như người nhà họ Kim đã muốn chôn vùi sự việc đau lòng của Kim Taehyung, vậy thì cô sẽ thay anh trừng trị đám người coi trời bằng vung này.

Tùy tiện thông đồng với nhau giết người, chúng coi mạng đồng loại như cỏ rác. Lũ khốn này, chính là thứ súc sinh nghiệt ngã.

Phập!!!

Một nhát dao lạnh lùng đâm thật mạnh xuống.

Cơn đau tê buốt ở lòng bàn tay phải khiến Jung Yong giật mình mở choàng hai mắt, tròng mắt trợn ngược nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của mình.

Một con dao lười dài đang đâm xuyên qua lòng bàn tay hắn, máu tươi tuôn trào như xối, thấm đỏ cả ga trải giường.

- Ả đàn bà chó chết!

Jung Yong gào lớn, cơn đau tê buốt ở lòng bàn tay làm hắn rú lên ầm ĩ. Hắn lật mạnh người trở lại, vung chân đạp thẳng về phía Jeong Hyeon.

- Đồ điếm! Tao giết chết mày!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net