chap 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Jeong Hyeon trở về dinh thự Thống Đốc, Min-suh đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách. Vừa trông thấy cô, bà ta đã hếch mặt ra hiệu, ý chỉ Jeong Hyeon mau chóng ngồi xuống ghế.

- Phu nhân...

Jeong Hyeon vừa mới mở miệng, Min-suh đã ngắt lời ngay lập tức:

- Cô không cần phải giải thích hay thanh minh bất cứ điều gì. Cô đã lừa dối Kim gia chúng tôi, lừa dối Taehyung ròng rã ba tháng trời. Thật là quái quỷ!

Thường ngày, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Jeong Hyeon là một cô gái nhỏ bé, yếu đuối, có chút ngây thơ và trầm tính. Thế nhưng, sau sự việc lần này, cái nhìn về cô của Kim gia đã hoàn toàn thay đổi một trăm tám mươi độ. Bắn súng, giết người, một mình vật lộn với một gã đàn ông có cân nặng gấp hai lần bản thân, đây chính là điều mà một người con gái bình thường không thể nào làm nổi.

Jeong Hyeon thả lỏng người, nhìn thẳng vào mắt Min-suh không chút do dự:

- Thưa phu nhân, tôi không hề giấu giếm. Tôi chỉ biết một chút võ để phòng thân. Và việc tôi bắt Jung Yong, đó cũng là vì Taehyung

- Câm miệng. Kim gia tôi không chấp nhận một người con dâu như cô. Xin mời cô cầm đồ và bước ra khỏi đây.

Theo hướng tay Min-suh chỉ tới, Jeong Hyeon trông thấy đồ đạc của cô đã bị gói gọn lại vào trong vali, đặt ngay ngắn ngay tại góc cửa. Xem ra, Min-suh thực sự là đang muốn đuổi cô ra khỏi đây.

Không khí trong phòng khách lúc này vô cùng căng thẳng. Bốn mắt họ nhìn nhau, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác. Kẻ thì sẵn sàng muốn bóp chết người kia, còn người còn lại thì chỉ muốn an nhiên mà sống, không cạnh tranh với đời.

Dù Jeong Hyeon có muốn ở lại đi chăng nữa, nhưng một mình bản thân cô vẫn không thể nào chống lại được đám người này.

Cô đứng dậy, cúi chào Min-suh, sau đó cầm quai vali xách ra bên ngoài.

- Phu nhân!

Ha Hwan từ phía trong nhà bếp vội vàng chạy đuổi theo cô, ánh mắt long lanh đượm buồn, đoạn lén lút lấy từ trong túi áo ra một sấp tiền lớn, đưa cho Jeong Hyeon:

- Đây là Han quản gia nhắc em đưa cho phu nhân. Ông ấy dặn phu nhân chịu khó vất vả, mấy hôm nữa Thống Đốc sẽ đón người trở về.

Hai mắt Jeong Hyeon cay xè. Sự quan tâm nhỏ bé này của Han quản gia và Ha Hwan khiến cô cảm động vô cùng. Trong cả căn biệt thự xa hoa, rộng lớn này, duy nhất chỉ có hai người họ cùng Kim Taehyung mới quan tâm cô đến thế.

Trải qua nhiều sóng kiếp với nhau, đến cuối cùng khi đã mất đi, Jeong Hyeon mới nhận ra bản thân cô không hề ghét anh, ngược lại trái tim bé nhỏ đã âm thầm chấp nhận anh từ lâu rồi.

Cô vòng tay ôm Ha Hwan, nhờ chuyển lời cảm ơn tới Han quản gia, sau đó kéo vali bước ra ngoài phía cổng. Kim Taehyung không biết bao giờ mới có thể trở về. Liệu anh còn sống hay không? Hy vọng nhỏ nhoi này, Jeong Hyeon vẫn chưa bao giờ chịu từ bỏ.

Vừa lúc điện thoại cô vang lên giòn dã, là Marianne gọi tới.

- Jeong Hyeon, chúng tôi đã có kết quả xét nghiệm. Phần thịt cháy đen kia không trùng gen với mẫu tóc mà cô đưa cho tôi.

Trong giọng nói trong veo của Marianne không giấu nổi sự run rẩy xen lẫn vui sướng.

Đến lúc này, nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô không thể nào ngăn lại được nữa. Nếu không phải Kim Taehyung, vậy anh đã làm cách nào để có thể thoát ra khỏi trận nổ bom kịch liệt khi đó?

Đây cũng là điều khiến Jeong Hyeon trăm lần suy nghĩ cũng không thể nào suy đoán ra được.

Cô đưa tay quệt nước mắt, đứng ở bên đường gọi taxi.

Từng chiếc taxi nối đuôi nhau lướt qua mặt cô một cách lạnh nhạt, tựa hồ như những chấn thương tâm lý khi trước đang hiển hiện ngay trước mắt.

Két...

Một chiếc oto nhanh chóng dừng lại. Cửa kính xe được kéo xuống, chàng trai với gương mặt hiền lành nhìn cô nhoẻn miệng cười:

- Vị tiểu thư này muốn đi đâu?

- Ừm... phiền anh chở tôi ra phía ngoại ô thành phố.

Cửa xe được mở ra, Jeong Hyeon nhanh chóng ngồi vào bên trong. Nhìn căn biệt thự càng lúc càng xa dần, cô khẽ thở dài một tiếng.

Người tài xế vừa lái xe lại vừa đưa mắt liếc nhìn trộm cô qua gương chiếc hậu, bộ dạng của anh ta bộc lộ rõ sự suy xét, thăm dò.

Jeong Hyeon chợt cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ngay khi cô nhìn lại về phía anh ta, vừa hay bốn mắt chạm nhau. Không khí trong xe lập tức trở nên căng thẳng.

Anh ta cúi cúi đầu, miệng nhoẻn cười tà mị:

- Tiểu thư Jeong Hyeon, cô có muốn biết tôi là ai hay không?

Jeong Hyeon giật thót. Từ khi gặp anh ta, cô chưa hề nói tên của mình ra bên ngoài.

- Sao... sao anh lại biết tên tôi? Anh là ai?

Anh ta không trả lời câu hỏi thứ nhất của cô, chỉ đắc ý mà nói:

- Tôi là Chang Sun Kyoung!

Chang Sun Kyoung cười tà mị, chưa để cho Jeong Hyeon kịp hỏi gì liền nói luôn một tràng:

- Cô yên tâm đi! Tôi sẽ không hại cô. Bây giờ tôi đưa cô đến một nơi, hy vọng cô chắc chắn sẽ thích thú.

- Không! Tôi lấy cớ gì để có thể tin anh không có ý muốn hại tôi?

Jeong Hyeon trừng mắt nhìn Chang Sun Kyoung, cảnh giác nắm chặt tay nắm cửa. Nếu anh ta định giở trò gì với cô, chắc chắn cô sẽ liều mạng nhảy ra khỏi đây.

Trước thái độ đầy cảnh giác của Jeong Hyeon, Chang Sun Kyoung chỉ cười nhạt. Một tay anh ta xoay vô lăng, tay còn lại thò vào trong túi áo, ném ra một chiếc điện thoại đã bị vỡ kính về phía Jeong Hyeon. Cô vừa nhìn liền nhận ra ngay, đây chính là chiếc điện thoại đời mới của Kim Taehyung mà anh luôn mang theo bên mình.

Bàn tay cô run run nắm chặt, hai mắt bắt đầu trở nên cay xè.

- Vì sao anh lại có nó?

Chang Sun Kyoung chỉ cong môi cười khẩy, sau đó vặn ga hết tốc lực, phóng thẳng ra phía ngoại thành.

Tòa nhà chính trị tối cao, trụ sở quân đội liên quốc gia...

- Thống Đốc Kim Taehyung đã mất tích ba ngày, đến giờ vẫn chưa liên lạc được. Rốt cuộc, ngài ấy lại định giở trò quái quỷ gì đây?

Tổng thống Bang Min Sol, tư thế ngồi hơi ngả ra sau, gương mặt hằm hằm giận dữ, tức mình đập thật mạnh tay xuống bàn. Tác phong làm việc từ trước tới nay của Kim Taehyung đều đặc biệt và có một không hai. Anh vuốt mặt cũng không thèm nể mũi, kể cả có các cuộc họp khẩn từ năm mươi bang lân cận, vậy mà anh có thể thích đến họp thì đến, không thích thì phẩy tay ra hiệu hủy.

Hiện tại, ngoài vùng biên giới quốc gia đang xảy ra một sự việc khẩn cấp. Đường dây buôn bán và vận chuyển ma túy xuyên quốc gia do HakSong- ông trùm xã hội đen lớn mặt nhất đứng đầu cai trị đang hoạt động rất mạnh.

HakSong nổi tiếng tàn độc, tùy ý giết người dễ như trở bàn tay, đứng đầu cai quản hơn một trăm băng đảng xã hội đen. Móng vuốt của ông ta đã lan sang toàn bộ ba mươi quốc gia trên khắp thế giới.

Bang Min Sol nhìn các vị cử tri khác bằng ánh mắt chán nản, chỉ chỉ tay về ghế Thống Đốc ngang hàng với mình, hiện tại đang bị bỏ trống, buồn phiền nói:

- Mau mau cử người đến dinh thự Thống Đốc, tìm ngài ấy đến đây càng sớm càng tốt để còn bàn bạc phương hướng đối phó với đám người HakSong.

Jeong Hyeon bị Chang Sun Kyoung đem tới một căn nhà cấp bốn tương đối xập xệ. Phía trước căn nhà là một ao cá rải đầy lá khô. Có vẻ như ao cá hiện tại đã bị bỏ hoang từ lâu, bốc mùi ngai ngái vô cùng khó chịu.

Chang Sun Kyoung chỉ tay vào bên trong ngôi nhà, hất mặt bình thản nói:

- Bên trong là phòng của tôi. Cô hãy ngồi ở đó chờ, lát tôi sẽ vào sau.

Căn nhà không có nhiều đồ đạc, thế nhưng tương đối sạch sẽ, chứng tỏ chủ nhân của căn nhà này cũng rất cẩn thận. Chang Sun Kyoung lúi húi dọn dẹp một lát, sau đó mới rửa tay bước vào bên trong nhà.

Anh ta rót cho cô một cốc nước ấm, đoạn đặt mông ngồi xuống phía đối diện Jeong Hyeon, chậm rãi nói từng tiếng:

- Kim Taehyung chưa chết!

- Cái gì? Anh nói lại lần nữa cho tôi nghe!

Hai mắt Jeong Hyeon sáng rực, gấp gáp cất giọng hỏi dồn.

Không thể nào!

Trận nổ lớn đến mức khủng khiếp như thế, chắc chắn ngay cả một người có võ nghệ cao cường đến thế nào cũng không thể thoát nổi số kiếp này. Mặc dù cô rất muốn tin Kim Taehyung còn sống, thế nhưng điều này lại nằm ngoài suy nghĩ của cô.

Nhìn gương mặt ngập tràn nghi ngờ của Jeong Hyeon, Chang Sun Kyoung càng thêm phần hứng thú:

- Tôi khẳng định chắc chắn, Kim Taehyung còn sống. Và tôi biết chỗ anh ta ở là nơi nào. Tôi sẽ chỉ cho cô với điều kiện cô phải đáp ứng theo yêu cầu của tôi!

- Chỉ bằng một chiếc điện thoại vỡ nát, tôi sẽ không bao giờ tin anh!

Jeong Hyeon không cần suy nghĩ gì nhiều, lập tức gạt phăng.

Chang Sun Kyoung vẫn không tỏ ra bực bội. Anh ta rút điện thoại, mở album ảnh, đoạn đưa về phía Jeong Hyeon.

Lập tức, hai mắt Jeong Hyeon bèn tối sầm lại. Bên trong bức ảnh là hình ảnh Kim Taehyung đang nằm hôn mê trên giường, gương mặt xây xước, hai mắt nhắm nghiền vô cùng mệt mỏi.

Taehyung... còn sống!

Jeong Hyeon đưa tay lau đi những giọt nước mắt vui sướng vì hạnh phúc. Chỉ cần anh còn sống, cô chắc chắn sẽ đứng trước mặt anh, thú nhận tình cảm với anh.

Không để Jeong Hyeon xem lâu, Chang Sun Kyoung vươn tay thu lại điện thoại.

- Anh hãy nói đi. Điều kiện của anh là gì?

- Nằm lên giường và cởi áo ra!

Chang Sun Kyoung lạnh lùng nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net