chap 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm lên giường và cởi áo ra!

Jeong Hyeon há hốc miệng chết cứng. Điều kiện này của anh ta, quả thực vô cùng quá đáng. Cơ thể cô lập tức co rút, thu mình ngồi gọn vào một góc, không quên đưa mắt nhìn anh ta chằm chằm.

- Anh nên nhớ, tôi có khả năng giết chết anh ngay tại đây đấy!

Haha...

Chang Sun Kyoung bật cười ha hả. Anh ta xoa xoa lòng bàn tay, nhạt nhẽo mà đáp:

- Tôi thừa biết cô sẽ không liều mạng mà làm như thế. Bởi nếu tôi chết, cô lấy đâu ra thông tin về Kim Taehyung.

Jeong Hyeon hít sâu một hơi, ánh mắt long lanh càng thêm phức tạp.

Khi Chang Sun Kyoung tắm rửa xong bước ra bên ngoài, Jeong Hyeon đã ngoan ngoãn nằm trên giường từ lúc nào. Cô cởi áo, đắp hờ một chiếc khăn mỏng, hai mắt nhắm nghiền đầy cam chịu.

Khóe môi Chang Sun Kyoung cong nhẹ. Anh ta buông khăn lau đầu xuống đất, nhẹ nhàng ngồi lên giường. Nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt đang gồng mình mà nắm chặt hai bàn tay, Chang Sun Kyoung vẫn dửng dưng như không có gì.

Bàn tay Chang Sun Kyoung bắt đầu vuốt dọc gương mặt xinh đẹp của Jeong Hyeon. Độ đàn hồi của làn da mịn màng khiến anh ta vô cùng hài lòng.

Anh ta nhắm chặt hai mắt mà hưởng thụ, sung sướng đến mức tê dại.

Dần dần, bàn tay Chang Sun Kyoung chậm chạp lần mò xuống bả vai trắng ngần của Jeong Hyeon. Cô cắn chặt răng, con dao nhỏ giấu dưới lưng càng thêm nóng rát. Nếu anh ta muốn giở trò bỉ ổi với cô, cô sẽ liều mạng giết chết anh ta, cướp lại điện thoại.

- Nào! Hãy thả lỏng cơ thể ra đi. Tôi thừa biết cô đang giấu thứ gì ở dưới thân kia.

Chang Sun Kyoung thu tay lại, sau đó đứng phắt dậy mặc lại quần áo. Nghe anh ta nói gọn lỏn, Jeong Hyeon bèn mở choàng mắt, kéo chăn che kín lại cơ thể, trầm giọng hỏi lại:

- Anh là đang muốn thử cảm giác chiếm hữu người đàn bà của kẻ mình ghét, có phải không?

Tấm lưng rộng lớn của Chang Sun Kyoung chợt cứng ngắc. Im lặng một lát anh ta mới nói:

- Phải! Cô quả thật vô cùng thông minh. Tuy nhiên, may mắn cho cô đó là tôi đã không làm điều gì quá đáng. Mặc lại quần áo đi, tôi đưa cô đến gặp Kim Taehyung!

Jeong Hyeon được Chang Sun Kyoung chở qua một đoạn đường rất dài, vào sâu trong hẻm núi. Đến trước một thôn làng nghèo nàn, đìu hiu, cô quạnh, anh ta mới chịu dừng xe lại. Trong suốt cả quãng đường đi, trái tim Jeong Hyeon không ngừng đập thình thịch. Vì sắp được gặp lại Kim Taehyung, mọi chuyển động của cơ thể cô đều hân hoan đến lạ.

- Chang Sun Kyoung, anh có thể cho tôi biết lý do vì sao Taehyung thoát khỏi vụ nổ kia không?

Chang Sun Kyoung không trả lời. Anh ta dẫn đầu đi trước, luôn tay vạch từng nhúm cây chìa ra bên đường cho Jeong Hyeon. Thôn làng này nằm sâu trong núi, dân cư thưa thớt, tiêu điều. Chỉ có một vài người trung tuổi vật vờ đi lại ngoài đường. Trông thấy hai người, họ cũng không có phản ứng tò mò. Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Jeong Hyeon, sau đó đi thẳng.

Trải qua một đoạn đường khá vòng vèo, cuối cùng hai người họ cũng dừng chân lại trước một căn nhà xập xệ.

Chang Sun Kyoung chỉ tay vào bên trong, hất hàm mà nói:

- Kim Taehyung ở trong đó. Cô có thể vào thăm.

Bàn tay nhỏ nhắn của Jeong Hyeon đặt hờ trên cánh cửa, lấy hết can đảm bèn đẩy ra.

Đúng như những gì Chang Sun Kyoung đã nói, trên chiếc giường nhỏ bé, được ghép tạm bởi vài tấm gỗ chính là Kim Taehyung. Anh nằm yên lặng, đôi mắt nhắm hờ, bàn chân phải bị gãy, hiện tại đã được bó lại cẩn thận. Gương mặt anh tuấn bất phàm là thế, vậy mà giờ đây lại bị trầy xước. Jeong Hyeon nhìn anh mà không khỏi chua xót.

Cô ngồi gục xuống bên cạnh anh, run run chạm thử lên má chồng mình, hai hàng nước mắt đã chảy tràn trên má.

- Taehyung, em đã tới rồi đây!

Kim Taehyung vẫn không hề có bất kì phản ứng nào cả, hơi thở đều đều, phập phồng nhẹ nhàng.

Jeong Hyeon nắm chặt bàn tay anh, lau lau nước mắt trên mặt. Được gặp lại Kim Taehyung như thế này, đây chính là điều cô cảm thấy hạnh phúc nhất.

Lộp bộp...

Phía ngoài cửa chợt truyền tới tiếng giày cao gót nện trên mặt đất. Jeong Hyeon xoay người nhìn lại, thâm tâm lập tức chết sững:

- Bok...Bok Hee???

Trước sự xuất hiện bất ngờ của Jeong Hyeon, Bok Hee không tỏ ra quá đỗi ngạc nhiên. Cô ta đã liệu định trước toàn bộ sự việc. Do vậy, Bok Hee chỉ lướt nhẹ qua người Jeong Hyeon, trên tay còn cầm theo một hộp thuốc sát trùng, bình thản ngồi xuống trước mặt Kim Taehyung.

- Để đấy cho tôi!

Jeong Hyeon bước tới, giơ tay toan cầm lại hộp thuốc của Bok Hee. Tuy nhiên, cô bị Bok Hee coi thường hất tay ra, sau đó bĩu môi nói nhỏ:

- Ba ngày vừa qua, Taehyung là do chính tay tôi chăm sóc, cũng chính tay tôi cứu anh ấy một mạng. Vì vậy Jeong Hyeon, cô không có tư cách chạm vào anh ấy.

Nghe những lời Bok Hee nói, Jeong Hyeon hoàn toàn chết đứng. Bốn mắt chạm nhau, ngùn ngụt lửa hận. Kẻ nào người nấy đều coi đối phương là cái gai trong mắt, ghét bỏ vô cùng.

Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, khóe miệng Jeong Hyeon cong nhẹ, ánh mắt quật cường nhìn về phía Bok Hee mà nói:

- Không có tư cách ư? Tư cách của tôi chính là vợ hợp pháp trên giấy tờ của anh ấy. Kể cả cô đã cứu mạng Taehyung, thay mặt anh ấy, tôi sẽ đích thân hậu tạ cô xứng đáng.

Dứt lời, Jeong Hyeon bình thản giật lấy hộp thuốc cứu thương trên tay Bok Hee, không quên đẩy cô ta cách xa chồng mình một chút.

Nhìn động tác lau rửa vết thương thuần thục của Jeong Hyeon, lông mày Bok Hee chợt chau lại. Cô ta ngồi xuống ghế bên cạnh, đắc ý mà kể lể:

- Cô có biết vì sao Taehyung lại may mắn thoát nạn hay không?

Jeong Hyeon không buồn quay lại nhìn cô ta, chỉ nhún vai chán ghét đáp:

- Tôi không quan tâm vì sao anh ấy sống sót. Điều quan trọng nhất bây giờ đó là chồng tôi vẫn còn sống. Thế thôi!

Haha...

Bok Hee bật cười đầy khinh thường. Kể từ sau khi chia tay nhau khỏi lăng cổ mộ Ai Cập lần trước, Bok Hee vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Kim Taehyung và Jeong Hyeon. Do vậy, ngay từ đầu, cô ta đã biết trước trong xe có cài bom.

- Cô đã biết trong xe có bom, vậy mà vẫn trơ mắt nhìn anh ấy bị nổ ư?

Jeong Hyeon nhàn nhạt hỏi.

Đây chính là mục đích của Bok Hee. Thực ra, cô ta đã có ý định sẽ giúp Kim Taehyung gỡ bom giữ mạng. Thế nhưng, nhìn anh cùng Jeong Hyeon ngày ngày quấn quýt, sự ghen tuông, ích kỉ đến mức mù quáng đã giết chết tâm cô ta từ lúc nào.

Chang Sun Kyoung là thuộc hạ thân cận của Bok Hee. Do vậy, khi được cô ta sai bảo, Chang Sun Kyoung bí mật chỉnh lại đồng hồ hẹn giờ trên bom, lại không quên phục sẵn ở cạnh. Khi đồng hồ đếm giờ dừng lại ở con số "0", nhưng thực chất phải còn đúng năm giây nữa bom mới nổ, Chang Sun Kyoung đã nhanh như một con sóc, kịp thời kéo Kim Taehyung trượt dài trên miệng dốc bên cạnh, vừa lúc bom cũng nổ đùng.

Cứ như vậy, Bok Hee lầm tưởng kế hoạch biến người sống thành người chết của mình đã thành công. Ngay khi Kim gia xác nhận cái chết của Kim Taehyung, cô ta có thể yên tâm biến anh trở thành người đàn ông của mình, cùng Kim Taehyung cao chạy xa bay.

- Cô quả thật vô cùng ngu ngốc! Sau khi tỉnh lại, Taehyung sẽ trở về bên cạnh tôi.

Jeong Hyeon bật cười đầy chế giễu. Dựa vào đâu mà Bok Hee lại có thể tự tin cho rằng Kim Taehyung vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của cô ta mà sẵn sàng bỏ lại toàn bộ danh vọng và vị thế cao quý của mình cơ chứ?!

Bok Hee hừ lạnh, nhìn Jeong Hyeon như muốn ăn tươi nuốt sống:

- Cô quá coi thường tôi rồi, Jeong Hyeon. Để tôi nói cho cô biết, trong quá trình chăm sóc cho anh ấy, tôi đã tiêm cho Taehyung thuốc kích thích làm giảm trí nhớ. Cô nghĩ sao, Oh phu nhân?!!!

- Khốn nạn!

Lần này, Jeong Hyeon đã hoàn toàn giận dữ. Cô vung tay tát thật mạnh lên mặt cô ta, khiến cho má trái Bok Hee lập tức đỏ ửng.

Tiêm thuốc kích thích làm giảm trí nhớ, người đàn bà này quả thực vô cùng độc ác!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net