chap 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái tát khủng khiếp của Jeong Hyeon khiến gương mặt Bok Hee lập tức sa sầm xuống.

- Cô dám tát tôi?

Bok Hee gầm gừ trong cuống họng, hai mắt rực lửa đến mức bùng cháy, giống như muốn nghiền nát Jeong Hyeon ra ngay lập tức.

Jeong Hyeon rút từ trong vali ra sấp tiền lớn mà Han quản gia đã đưa cho cô lúc trước, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, ung dung nói rành rọt từng chữ:

- Số tiền này đủ cho cô sống sung sướng đến hết đời, coi như là tiền cảm ơn vì đã cứu giúp chồng tôi một mạng. Muốn cướp người đàn ông của tôi ư? Đừng hòng!!!

Jeong Hyeon như cười như không, ngón tay trỏ còn gõ gõ trên đống tiền, tạo thành một thứ âm thanh vô cùng nặng nề.

Suy đi tính lại, ngàn năm lập mưu trù kế, ai ngờ có ngày Kim Taehyung phải mang ơn ả đàn bà Bok Hee. Một tiếng gọi lớn từ ngoài cửa vang lên, nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ phức tạp của Jeong Hyeon:

- Cô Bok Hee, có thể ra đây gặp tôi một chút được không?

Chang Sun Kyoung do dự một hồi mới dám cất giọng gọi. Bok Hee dần buông lỏng cơ thể, sau đó hậm hực bước ra bên ngoài.

Ngay khi cô ta rời đi, Jeong Hyeon đã tiến đến cửa phòng, đem chốt lại cho thật chắc. Ngồi yên lặng bên cạnh Kim Taehyung, cô không ngừng suy nghĩ đến viễn cảnh anh tỉnh lại nhưng trong trí nhớ đã hoàn toàn biến mất bóng hình của cô. Nếu quả thực là như vậy, Jeong Hyeon vẫn sẽ đào lại bằng được trí nhớ của anh, ép anh bằng mọi giá phải nhớ cô đến khắc cốt ghi tâm.

Jeong Hyeon luồn những ngón tay nhỏ bé của mình vào bàn tay anh, sau đó gục đầu xuống giường ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Trong cơn mê man, cô mơ hồ cảm giác có người nào đó đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà của Jeong Hyeon, sau đó còn làm động tác gõ gõ lên vầng trán của cô nữa.

Khụ... khụ...

Ngay khi Jeong Hyeon mở choàng mắt ra nhìn, cảnh tượng xảy ra khiến nước mắt cô lập tức tuôn rơi lã chã.

Kim Taehyung đã tỉnh. Anh ngồi tựa lưng vào tường, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn Jeong Hyeon không rời. Tuy nhiên, bên trong tầng tầng, lớp lớp những suy nghĩ kia lại là một sự xa cách đến lạnh lẽo.

- Taehyung! Cuối cùng anh cũng đã tỉnh. Em lo cho anh nhiều lắm!

Jeong Hyeon vòng tay ôm chầm lấy Kim Taehyung, sau đó rúc rúc đầu vào bụng anh, tựa như một đứa trẻ lên ba, ngây thơ mà vô cùng đáng yêu.

Tuy nhiên, trái với niềm hân hoan, phấn khích của cô, Kim Taehyung chỉ lẳng lặng nhìn Jeong Hyeon một cách hờ hững, xa cách.

- Anh sao vậy, anh... có còn nhớ em hay không?

Jeong Hyeon thu tay lại, trong giọng nói đã có chút run rẩy. Chẳng lẽ, chỉ mới ba ngày anh bị tiêm thuốc, vậy mà toàn bộ ký ức của anh đã hoàn toàn biến mất ư?

Không thể nào!

Đôi mắt xinh đẹp của Jeong Hyeon không ngừng long lanh ngấn nước. Cô đưa tay đập thật mạnh lên đầu anh, hòng mong cho ký ức của Kim Taehyung được quay trở lại.

- Nhìn em đi, tên khốn này! Em là Jeong Hyeon, vợ yêu dấu của anh đây!!!

Vừa nói, cô vừa dùng hai tay túm lấy tai của anh, lắc lắc sang hai bên.

- Người đàn bà điên này, cô dám đánh bổn Thống Đốc?

Kim Taehyung trợn tròn mắt, không quên mở miệng mắng Jeong Hyeon.

- Ái chà! Anh vẫn còn nhớ mình là bổn Thống Đốc cơ à? Vậy anh nói xem, em là ai?

Jeong Hyeon vẫn không chịu buông tha, nhất quyết chất vấn Kim Taehyung cho bằng được. Dưới sự đòi hỏi của cô, cuối cùng Kim Taehyung đành chán ghét mà bực bội đáp:

- Cô luôn miệng nói cô là vợ của tôi. Vậy cô lấy gì để chứng minh? Đàn bà theo tôi không thiếu, hay là, cô cũng muốn hiến thân cho tôi?

Nghe anh hỏi, Jeong Hyeon chỉ biết thở dài. Có lẽ, thuốc kích thích làm giảm trí nhớ của Bok Hee đã quả thật có tác dụng. Bộ não của Kim Taehyung cũng đã bị ảnh hưởng ít nhiều.

Nếu anh đã muốn cô chứng minh, vậy thì Jeong Hyeon sẽ moi bằng được trí nhớ của anh quay trở về.

- Ở dưới... dưới rốn của anh có một vết sẹo dài bằng một ngón tay út.

Ồ!

Lông mày Kim Taehyung bất chợt chau lại, dáng vẻ đang đăm chiêu suy nghĩ. Khoảng chừng năm phút sau, anh đưa tay chỉ chỉ vào phần hạ bộ của mình, đê tiện ra yêu cầu:

- Cô là vợ tôi thì ắt sẽ không ngại ngùng nhỉ? Nào, giúp tôi cởi quần ra để chính mắt bổn Thống Đốc kiểm chứng nào!!!

- Anh... anh... Thật quá đáng!

Mặc dù mắng chửi Kim Taehyung là thế, Jeong Hyeon vẫn rất ngoan ngoãn đưa tay về phía quần anh, sau đó dứt khoát kéo hẳn quần xuống. Hai má cô lúc này đã đỏ ửng, xấu hổ vô cùng.

Hơi thở của Kim Taehyung càng lúc càng nóng rực. Đến lúc này, anh không thể nào nhịn được nữa, mở miệng phì cười ha hả.

- Vợ yêu ngốc nghếch! Mau kéo quần anh lại đi. Chẳng lẽ em lại muốn ả đàn bà ngoài kia nhìn thấy da thịt của chồng mình hay sao? Chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này nữa, đều là của em tất!

Hai mắt Jeong Hyeon trợn ngược, bàn tay đang nắm lấy quần lót của anh ra sức siết chặt. Hai hàng lông mi cong vút như cánh bướm không ngừng chớp chớp vô cùng đáng yêu. Cô... hoàn toàn câm nín.

- Anh giả vờ quên em trong suốt nửa tiếng đồng hồ?

Kim Taehyung đã cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Lần đầu tiên trong suốt chuỗi tháng ngày được gặp và tiếp xúc với anh như thế này, Jeong Hyeon mới thấy được nụ cười sảng khoái trên môi anh đến vậy.

- Lại đây, vợ yêu!

Kim Taehyung dịu dàng gọi Jeong Hyeon, bàn tay vươn về phía cô, không quên vuốt vuốt mớ tóc dài đen bóng lúc này đã rối bù vì khóc lóc. Jeong Hyeon lại một lần nữa rúc vào ngực anh, dùng tay đập thật mạnh vào hai má Kim Taehyung, sụt sịt mắng mỏ:

- Em ghét anh. Đồ đàn ông thối. Bị thương nghiêm trọng như thế mà vẫn còn hả hê trêu chọc em ư?

- Không phải!

Kim Taehyung cắt ngang lời cô, ánh mắt sắc bén bỗng trở nên vô cùng thâm tình.

- Anh chỉ muốn đánh cược một lần và duy nhất trong đời, thứ tình cảm vốn được loài người theo đuổi kia được gọi là gì? Em có biết, khi ông nội còn sống, vì sao ông lại không bao giờ hứa hôn cho anh hay không?

Nghe anh hỏi, Jeong Hyeon chỉ biết lắc lắc đầu, không đáp. Cô chưa từng nghe anh kể qua về ông nội của mình bao giờ cả. Duy chỉ có một lần Jeong Hyeon đã nghe Han quản gia nói rằng, ông nội của Kim Taehyung là một tướng quân có tiếng tăm lẫy lừng cách đây vài thập niên trước. Vì vậy, khả năng Kim Taehyung được thừa hưởng gen của ông nội cũng không có gì sai.

Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên tóc vợ, đoạn bình thản mà kể tiếp:

- Bởi vì anh giống ông, không bao giờ nảy sinh dục vọng với bất kỳ một người phụ nữ nào, dù cho cô ta có khỏa thân nằm bò trên người anh đi chăng nữa. Thế nhưng, một khi trong đầu anh đã xuất hiện ham muốn với em, thì em bắt buộc phải trở thành vợ của anh!

Hai ông cháu này, quả thật có một không hai!

Jeong Hyeon nằm dài trên người Kim Taehyung, thỏa mãn hít hà mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ da thịt của anh, bàn tay bé nhỏ thỉnh thoảng lại xoa xoa, nắn nắn chiếc bụng vốn dĩ đang đói meo của Kim Taehyung.

Bất chợt, tay cô vô tình nắm phải một vật cứng cứng, dài dài, còn không nể tình mà giật thật mạnh đầy đắc ý.

- Á... á... á...

Kim Taehyung bị giật mạnh bất ngờ, vì đau quá mà hét lên ầm ĩ, gan mật nảy lửa như bị moi sống một cách tàn nhẫn vậy. Người ta thường ví, phụ nữ khi đau đẻ còn không bằng đàn ông bị đau hạ bộ. Nhất là lúc này anh còn bị Jeong Hyeon tóm chặt, dùng sức giật mạnh đến mức thằng nhỏ như muốn đứt lìa ra bên ngoài.

- Phu nhân à, em là muốn giết chết chồng mình hay sao?

- Ôi không! Em không cố ý, không hề cố ý!

Jeong Hyeon bị tiếng hét của anh dọa sợ, giật nảy cả người, vội vàng lên tiếng thanh minh. Thực ra cô chỉ thuận tay nghịch nghịch, chứ đâu có ý muốn làm đau anh đến mức sống chết như thế này.

Kim Taehyung dùng tay quệt lông mi ướt át, chua xót nói chậm từng chữ:

- Anh không biết em cố ý hay là không, anh chỉ cần biết em mau xin lỗi anh!

Hai bàn tay Jeong Hyeon đan đan vào nhau, làn da trắng ngần lúc này cũng đã đỏ ửng như trái cà chua chín, khó xử không biết nên giải quyết như thế nào.

- Nhưng... nhưng... Em đã xin lỗi anh rồi mà!

Kim Taehyung vẫn không chịu, làm bộ giận dỗi quay ngoắt mặt đi. Thống Đốc quân thường ngày lạnh lùng, tàn nhẫn, bá đạo là thế, vậy mà giờ đây lại trở nên ngốc nghếch y hệt như trẻ con, khiến một người có trái tim sắt đá như Jeong Hyeon cũng phải phì cười.

Soạt!

Hai vành tai Kim Taehyung khẽ động. Thực ra, anh chỉ muốn trêu chọc vợ mình một chút mà thôi. Trải qua kiếp nạn lần này, anh tự hứa với bản thân rằng dù sống hay chết, Kim Taehyung cũng sẽ bảo vệ Jeong Hyeon đến nốt phần đời còn lại.

- Taehyung, như thế này... được chưa?

Kim Taehyung vừa quay đầu lại nhìn, máu mũi lập tức tuôn trào. Jeong Hyeon đã lột sạch quần áo trên cơ thể, để lộ từng đường nét cong mềm đến mê đắm, ngại ngùng nhìn Kim Taehyung như đang khiêu khích, mời gọi.

- Nhưng... chân anh đã bị gãy!

Giọng nói của Kim Taehyung đã trở nên run lẩy bẩy.

- Khoan đã... Tuy chân anh bị gãy, thế nhưng em có thể ngồi lên trên được mà?!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net