chap 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung, chính là người đàn ông bí ẩn mà Jeong Hyeon thường xuyên nhớ tới. Thế nhưng, chẳng phải Bok Hee vẫn luôn tự nhận cô ta mới là bé gái năm xưa đó sao?

Jeong Hyeon đưa mắt nhìn quanh quất bốn phía, chợt thấy khung cảnh này có thứ gì đó hết sức quen thuộc. Dường như cô đã từng nhìn thấy rồi thì phải.

- Đây là?

Nương theo ánh mắt, Jeong Hyeon trông thấy, phía trong góc nhà, bên dưới tấm gỗ đổ nát có một con gấu bông bé tí, hiện tại đã nhàu nát, cũ rích, màu sắc từ trắng muốt chuyển sang vàng ố, cáu bẩn. Ngay khi Jeong Hyeon đưa tay nhặt con gấu lên, một luồng ký ức cuối cùng còn sót lại bất chợt hiện về trong đầu cô.

Sự nảy sinh tức thời này khiến Jeong Hyeon không kịp phản ứng, chỉ đờ người ra mà nhìn chằm chằm vào con gấu kia.

- Cô chạy tới đây làm gì?

Từ phía sau lưng Jeong Hyeon, giọng nói căm phẫn xen lẫn ghét bỏ của Bok Hee bất chợt vang lên. Cô hơi giật mình, vội quay phắt lại, trông thấy trên bàn tay cô ta lúc này còn đang cầm một lưỡi dao tem, vân vê trên đầu ngón tay.

Jeong Hyeon cảnh giác, lùi ra sau hai bước, bình thản đáp:

- Tôi cũng chỉ tình cờ đến đây. Bok Hee cô từng thừa nhận cô và Taehyung đã có mối hẹn ước từ bé, đúng không?

Nghe Jeong Hyeon hỏi, Bok Hee bất ngờ giật nảy mình. Trong đáy mắt cô ta thoáng ẩn hiện nét hoang mang, thế nhưng đã kịp thời được thu lại.

- Phải!

Bok Hee vênh mặt lên tự đắc. Từng suy nghĩ chống chế không ngừng chạy dài trong đầu cô ta.

Bộp!

Khóe môi Jeong Hyeon cong nhẹ, sau đó lạnh lùng ném con gấu kia về phía Bok Hee. Ngay khi trông thấy con gấu, cơ mặt Bok Hee lập tức sa sầm hẳn xuống.

- Không thể nào, không thể nào! Cô... cô...

- Bạn học Ho Yi, cô đã quên tôi rồi ư?

Jeong Hyeon nhếch mép đáp gọn lỏn.

Con gấu này chính là đồ chơi mà Jeong Hyeon yêu quý nhất từ khi còn bé. Và Bok Hee đang đứng trước mặt cô này, chính là bạn thân chí cốt Ho Yi. Hai cô gái bằng tuổi, nhà nằm sát cạnh nhau, bởi vậy, hầu như mọi động thái sinh hoạt của Jeong Hyeon, Ho Yi đều thuộc nằm lòng.

Hoàn cảnh gia đình Ho Yi tương đối phức tạp. Cha cô là Ho Deok suốt ngày chỉ biết nhậu nhẹt, say xỉn, đêm về lại lôi vợ ra đánh đập, một xu cắc đều không kiếm ra nổi.

Ngược lại, Jeong Hyeon lại sống trong nhung lụa, từ bé đã có xe đưa xe đón. Lâu dần, sự ghen ghét, đối kị đã hằn sâu vào trong tâm trí của Ho Yi.

Ngay từ lúc Ho Yi và Jeong Hyeon gặp gỡ Kim Taehyung ở bãi biển, bóng hình của anh dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí cô ta. Mười năm Jeong Hyeon vô tình quên đi anh, cũng là mười năm Ho Yi gom góp chút tình yêu bé nhỏ này của mình để tạo thành một khối lớn đến nhường này.

- Cô đã quên rồi, vì sao bây giờ cô lại nhớ, hả, hả?!!!

Bok Hee gào thét ầm ĩ, uất hận nhìn về phía Jeong Hyeon.

Vụ cháy nhà của Bok hee năm đó, Jeong Hyeon cũng là người chứng kiến. Để cứu Bok Hee thoát khỏi đống đổ nát, một cô bé ngây thơ như Jeong Hyeon lúc bấy giờ chỉ biết kéo chặt tay bạn, cùng nhau liều mạng chạy qua từng đống lửa cao ngút trời.

Rắc... rắc...

Xà nhà bị lửa thiêu bất ngờ bung xuống. Trước khoảnh khắc nguy hiểm này, Jeong Hyeon chỉ kịp đẩy mạnh Bok Hee ra bên ngoài, còn bản thân cô bị xà gỗ rơi trúng đầu, ngất lịm.

Do nhà họ Oh nhiều tiền của nên mời bác sĩ khắp nơi tới chữa trị giúp cô. Tuy nhiên, mặc dù tính mạng của Jeong Hyeon đã được giữ lại, thế nhưng một đoạn ký ức khủng khiếp này đã tạo thành chấn thương tâm lý cực sốc trong lòng Jeong Hyeon. Thế nên, hồi ức về Kim Taehyung và Ho Yi khi đó đều bị lãng quên.

Jeong Hyeon ngửa cổ lên trời mà bật cười chua xót. Kim Taehyung vẫn nghĩ, căn nhà của Bok Hee bị sập chính là nhà của cô. Toàn bộ những người có mặt ở đó đều bị thiêu sống hoàn toàn. Anh đã cho rằng... cô bé cùng anh hẹn ước lúc đó cũng đã bỏ mạng trong tàn lửa dữ dội khi ấy.

Ho Yi may mắn được cứu thoát, trên tay vẫn ôm khư khư con gấu của Jeong Hyeon, được một gia đình nhỏ cưu mang, cuối cùng đem đến thôn làng nhỏ này để sinh sống, đổi tên thành Bok Hee.

- Không ngờ phải không, Ho Yi! Cuối cùng, người có hẹn ước với Taehyung vẫn chỉ là tôi, chỉ có mình tôi!

Jeong Hyeon cong môi cười khẩy. Bok Hee đã không còn coi cô là bạn thân nữa. Vậy thì Jeong Hyeon cũng không cần. Tính cách của cô vốn rất thẳng thắn, nhất định không bao giờ chịu ủy mị, khuất phục.

- Jeong Hyeon, nếu mày đã nói vậy, tao quyết định sẽ liều mạng với mày một lần. Được được, mất mất, đến bây giờ tao cũng cóc cần nữa!

Bok Hee vừa dứt lời, nhất thời liền tung mạnh người về phía Jeong Hyeon. Do cô ta vốn đã từng học qua võ nghệ, thế nên mỗi đòn Bok Hee tung ra đều là những chiêu chí mạng.

Jeong Hyeon chỉ nhẹ nhàng nghiêng người né tránh, khắp người không chút hề hấn gì cả. Động tác này của cô khiến Bok Hee có chút kinh ngạc. Vẻ ngoài yếu đuối, mỏng manh kia không còn nữa, hiện tại đây Jeong Hyeon đã hoàn toàn thay đổi: mạnh mẽ và vô cùng lạnh lùng.

- Cô thật sự muốn sống chết một lần với tôi ư?

Khóe môi Bok Hee cong nhẹ, bàn tay cầm dao lam tiếp tục hướng về phía Jeong Hyeon mà cứa mạnh tới.

Lần này, với tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn của cô ta, trên vai Jeong Hyeon bất ngờ bị cứa một đường, làm cho lớp áo mỏng cũng bị xẻ rách, máu đỏ rỉ thấm qua khe áo.

- Chết tiệt. Là cô đã muốn đuổi cùng giết tận tôi đấy. Ho Yi, sống chết một lần đi!

Hai bàn tay Jeong Hyeon nắm lại thật chặt, đoạn lao đến đá mạnh vào bàn tay của Bok Hee, làm cho cô ta đau đớn rú lên một tiếng. Chiếc dao lam văng mạnh ra bên ngoài, rơi ngay dưới chân của Jeong Hyeon.

Cô cúi người nhặt lên, vân vê lưỡi dao trong lòng bàn tay. Hai mắt Bok Hee long lên sòng sọc, cong người tung mạnh chân lên, đoạn xoay một vòng mà dùng lực đạp vào mặt của Jeong Hyeon.

Jeong Hyeon vốn dĩ không chịu để bản thân bị người ngoài khinh dễ, do vậy cô co gập người né đòn, đoạn lao đến về phía Bok Hee, vung tay cứa một đường thật sắc lên má của cô ta.

Xoẹt!

Lưỡi dao sắc lẻm rạch dài trên làn da ngăm ngăm của Bok Hee, một vài giọt máu đỏ tươi còn đọng lại trên lưỡi, chậm rãi nhỏ xuống lòng bàn tay của Jeong Hyeon.

Cơn đau buốt tê tái trên mặt khiến Bok Hee xây xẩm mặt mày, run run đưa tay chạm nhẹ lên vết thương. Con gái quan trọng ở gương mặt, khuôn mặt bị hủy hoại, Bok Hee quả thật không thể nào chịu đựng nổi nữa.

- Khốn khiếp!

Ngay khi cô ta định nhảy đến đánh Jeong Hyeon một lần nữa, Chang Sun Kyoung đã đến nơi, kịp thời ngăn Bok Hee lại.

- Bok Hee, em hãy bình tĩnh lại đi. Kim Taehyung không yêu em, anh mới là người yêu em. Bok Hee, sáu năm anh quen biết em, ở bên cạnh bảo vệ cho em, vậy mà em vẫn không chịu nhận ra tình cảm của anh ư? Em ngu ngốc hay là giả vờ vậy, hả Bok Hee?

Cảm xúc trong lòng Chang Sun Kyoung đã hoàn toàn bùng nổ. Anh vừa hét lớn, vừa ra sức lay mạnh hai bả vai của Bok Hee. Anh quen Bok Hee đã sáu năm, âm thầm ở bên yêu thương, chăm sóc cô ta. Cuối cùng sáu năm yêu đến triền miên lại không thể đổi được mười năm yêu đơn phương của người con gái tàn nhẫn này.

- Anh đang nói nhảm gì vậy? Mau mau cút ra!

Bok Hee đưa mắt nhìn Chang Sun Kyoung. Trong từng tầng suy nghĩ của cô ta, ngoài Kim Taehyung, cô ta ắt sẽ không bao giờ chấp nhận bất kỳ một người đàn ông nào khác nữa!

- Anh nói anh yêu em. Bok Hee à, em hãy tỉnh táo lại đi. Nào, nhìn anh đi, anh mới là người yêu em.

Jeong Hyeon thở dài, xoay người bước ra bên ngoài. Bok Hee cứ mãi mù quáng theo đuổi thứ tình yêu vốn dĩ sẽ không bao giờ thuộc về mình, cuối cùng lại vô tình trượt dài trên vết nứt của lòng đố kị và sự thù hằn.

Thật là đáng thương!

Jeong Hyeon trở về đến nơi Kim Taehyung đang nằm nghỉ thì bầu trời cũng đã xẩm tối. Cô đẩy cửa bước vào, trông thấy anh đang nằm ngủ yên lặng trên giường, đôi mắt long lanh có chút ướt át.

Thì ra, người đàn ông này cô đã nhìn trúng từ khi còn bé. Vậy mà cho đến tận bây giờ cô mới nhận ra anh, nhận ra thứ tình cảm thành thật này.

- Chồng ơi!

Kim Taehyung đang mơ mơ màng màng ngủ say, chợt nghe thấy giọng nói ấm áp của Jeong Hyeon vang lên bên tai. Anh mở choàng mắt, trông thấy cô gái bé nhỏ của mình vẫn đang nằm dài trên người anh, hơi thở phát ra đều đều, trong lòng bỗng dưng cảm thấy yên bình đến lạ.

- Vợ yêu sao vậy? Em gặp phải chuyện gì buồn sao?

Jeong Hyeon lắc lắc đầu từ chối, đoạn vòng tay ôm lấy bụng anh, nhỏ nhẹ mà đáp:

- Chú à, thì ra, em và chú đã có hẹn ước với nhau từ mười năm trước. Anh chính là chú của em, là vợ chồng định danh lâu dài. Anh đã nói là phải giữ lời hứa, nhớ tên em, nhớ tên anh, nhớ đến khắc cốt ghi tâm, nhớ đến chết đi sống lại!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net