chap 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phu nhân, người đang nói chuyện gì vậy? Con... con không hiểu!

Giọng nói của Jeong Hyeon đã có chút thất vọng. Cô cố gắng không nhìn vào mắt Min-suh, chỉ cắm cúi gọt hoa quả, xếp thật đẹp để đặt vào trong đĩa.

Min-suh càng được nước lấn tới, tiếp tục công kích:

- Sau sự việc cô giết chết gã đàn ông lạ mặt kia ở trong khách sạn, lão gia cảm thấy cô không xứng đáng làm con dâu của Kim gia. Ông ấy đã đề nghị lập đơn ly hôn cho hai đứa. Jeong Hyeon à Jeong Hyeon, chẳng phải cô vẫn muốn được tự do, thoát khỏi kìm kẹp của Kim gia đó sao? Chúc mừng cô, giờ thì đã được toại nguyện.

Dứt lời, Min-suh quay lưng bước ra ngoài phòng khách. Đợi bà ta đi rồi, Jeong Hyeon chỉ biết đưa tay quệt ngang mắt, dùng răng cắn chặt bờ môi. Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ nhảy cẫng lên vì mừng rỡ. Thế nhưng hiện tại, cô đã yêu anh rồi. Ly hôn ư? Jeong Hyeon không hề muốn một chút nào cả.

Kim Taehyung vì uống thuốc an thần nên đã đi ngủ từ sớm. Chỉ còn mình Jeong Hyeon cùng người nhà Kim gia thức, ngồi quây lại trên sảnh chính phòng khách.

Ông lão Kim ngồi ở chính giữa bàn, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ghét bỏ:

- Ngũ phu nhân đã nói qua với cô rồi phải không? Taehyung chắc chắn sẽ không đồng ý. Do vậy tôi cần chữ ký từ phía cô trước.

Ông ta vừa nói vừa đẩy một tờ giấy đến trước mặt Jeong Hyeon. Đây chính là tờ đơn ly hôn của cô và anh. Xem ra, người nhà họ Kim đã không còn muốn chứa chấp cô trong cái nhà này nữa rồi.

Jeong Hyeon đẩy ngược tờ giấy lại về phía ông Kim, cứng rắn đáp lời:

- Thưa cha, con thiết nghĩ, về vấn đề giữa con và Taehyung, không phải chỉ mình con là có thể tự quyết định được. Cha cũng nên hỏi qua ý kiến của anh ấy để xem Taehyung muốn gì?

- Jeong Hyeon, từ xưa đến nay, đã là người ở trong Kim gia, nhất mực phải nghe theo lời của tôi. Tôi muốn giữ là giữ, muốn đuổi là đuổi. Cấm ai có ý kiến phản đối. Không cần nói dài dòng, cô mau ký vào đây đi!

Jeong Hyeon đưa mắt nhìn một lượt những con người đang có mặt ở đây. Ngoại trừ Kang Doo ra, không có bất kỳ một người nào chịu đứng ra lên tiếng giúp cô cả.

Kang Doo lấy hết can đảm, đứng lên thưa:

- Cha à, con thấy Jeong Hyeon nói đúng. Hiện tại họ đã là vợ chồng, có ly hôn hay không phải hỏi qua ý kiến của cả hai.

- Câm miệng. Chuyện này con không được phép tham dự. Mau mau lui ra ngoài.

Ông lão Kim tức giận đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt lừ Kang Doo mà cảnh cáo.

- Đi thôi anh trai. Việc này không liên quan đến chúng ta!

Kim Suk đứng dậy, đưa tay kéo Kang Doo cùng những người khác ra bên ngoài. Lúc này đây, Jeong Hyeon bé nhỏ đành phải một mình chống chọi lại với hai con người tàn nhẫn trước mặt. Tuy nhiên, gương mặt của cô vẫn hết sức bình tĩnh.

- Con cần lý do. Xin cha hãy cho con biết!

- Được! Đơn giản thôi, vì tôi không hề ưa cô! Hoàn cảnh xuất thân của cô không môn đăng hộ đối. Oh gia đã bị phá sản, cuối cùng gán con trả nợ cờ bạc. Thật đáng khinh thường.

Ngừng một lát, ông lão Kim lại nói tiếp:

- Coi như tôi cầu xin cô, hãy giữ lấy chút lòng tự trọng mà rời khỏi đây. Con dâu Kim gia không cần hạng đàn bà bắn súng, giết người dễ như trở bàn tay, máu lạnh đến mức thật đáng ghê tởm như vậy. Sau này, chỉ e ắt sẽ sinh ra thứ nghiệt chủng.

Dứt lời, ông lão Kim bất ngờ quỳ rạp xuống trước mặt Jeong Hyeon.

- Hãy ly hôn đi. Tôi cầu xin cô. Hãy vì Taehyung, vì tương lai của thằng bé!!!

Hành động bất ngờ này của ông ta khiến Jeong Hyeon chết trân tại chỗ. Đến lúc này, cảm xúc đau buốt trong lòng cô đã hoàn toàn bị bóp đến vỡ nát.

Nước mắt cay đắng dần dần rơi ướt đẫm gò má xinh đẹp.

Taehyung, chúng ta mới yêu nhau cơ mà, chẳng lẽ lại đành phải rời xa?!

Ông lão Kim nhất định không chịu đứng lên, hết mực quỳ xuống trước mặt Jeong Hyeon mà ép cô ký đơn ly hôn cho bằng được. Nhất ngôn xuất tiết, khó lòng xoay chuyển.

Phịch!

Jeong Hyeon cũng không phải yếu đuối giống như những thiếu nữ khác, nếu gặp phải tình huống khó xử này ắt sẽ khóc lóc đồng ý.

Hành động của Jeong Hyeon khiến ông lão Kim cùng Min-suh bỗng chốc cứng họng. Cô đang quỳ trước mặt ông ta, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

- Thưa cha! Để cha quỳ trước mặt con dâu, đây là tội bất hiếu. Con quả thực không dám! Nếu cha không đứng lên, con cũng không đứng.

Trước những lời lẽ sắc bén này của Jeong Hyeon, ông lão Kim tức đến hai mắt long sòng sọc. Ông ta thừa hiểu, nếu còn tiếp tục đối khẩu nhau như thế này, chắc chắn mục đích cuối cùng sẽ không đạt được.

Nghĩ vậy, ông ta bèn nhờ Min-suh đỡ lại ngồi trên ghế, hừ lạnh nhìn về phía Jeong Hyeon mà nói:

- Thôi được. Tôi sẽ không ép cô nữa. Phiền cô cùng ngũ phu nhân đi ra ngoài QinMark, sắm một chút đồ tẩm bổ cho Taehyung. Thằng bé cần phải tĩnh dưỡng trong một thời gian dài.

Nghe ông ta nói vậy, trong lòng Jeong Hyeon bỗng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Ít ra thì trong thời gian Kim Taehyung cần người chăm sóc, cô vẫn sẽ luôn được ở bên cạnh anh.

Trước khi cùng Min-suh ra ngoài, Jeong Hyeon còn không quên bước lên phòng ngó qua Kim Taehyung một chút. Nhìn anh ngủ say trên giường, gương mặt thanh tịnh yên bình, trong lòng Jeong Hyeon cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô đưa tay vuốt nhẹ lên má anh, chậm rãi đặt một nụ hôn lên trán.

- Vợ à, em thừa lúc chồng mình ngủ mà chiếm tiện nghi, như vậy là không ngoan một chút nào đâu nhé!

Kim Taehyung đã tỉnh, đưa tay ôm vòng qua người vợ, thích thú nhìn gương mặt xinh đẹp của cô lúc này đang đỏ ửng cả lên.

Jeong Hyeon nở nụ cười ngây ngốc, tiện tay đấm lên bụng anh, bĩu môi châm chọc:

- Trên người anh còn có chỗ nào mà em chưa được thấy nữa hay không?

Hai người cùng phá lên cười đầy vui vẻ. Thời khắc hạnh phúc này, cả cô và anh đều không muốn biến mất. Từ ghét hóa yêu, từ hận hóa thương. Thương và yêu đến khắc cốt ghi tâm.

- Em muốn đi đâu sao vợ yêu?

Nhìn Jeong Hyeon chỉnh lại quần áo, Kim Taehyung có chút thắc mắc, hơi nghiêng nghiêng đầu mà hỏi. Jeong Hyeon vừa toan trả lời, bỗng dưng cảm thấy cổ họng có chút gì đó khó chịu. Thứ cảm giác buồn nôn không ngừng cuộn trào trong dạ dày của cô, làm cô không nhịn nổi mà ôm miệng nôn ra một chút dịch vị.

Ọe...

Ọe...

- Jeong Hyeon, em thấy khó chịu chỗ nào ư?

Kim Taehyung hết sức lo lắng, nhất thời quên mất chân phải đang bị gãy, nhảy phốc xuống giường hòng đỡ lấy Jeong Hyeon. Lập tức, cơn đau ở chân khiến anh phải nhăn mặt kêu lớn, cả người ngã gục xuống dưới đất.

Jeong Hyeon sau khi nôn ra được một chút, cơn khó chịu trong bụng cũng đã tạm thời dịu lại. Nhìn thấy anh ngã sõng soài dưới đất, cô không kìm được mà phì cười.

- Em không sao cả. Chỉ là em thấy có chút khó chịu mà thôi.

- Em có thể quan tâm đến bản thân mình hơn một chút được không?

Kim Taehyung được Jeong Hyeon đỡ lại lên giường, vẫn không ngừng đưa tay xoa xoa lưng cho vợ. Jeong Hyeon cũng không hiểu vì sao, hành động này của anh luôn khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Cô đưa mắt liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ hẹn cùng Min-suh. Do vậy, Jeong Hyeon chỉ kịp vẫy tay tạm biệt anh, hẹn chút nữa sẽ quay lại.

- Hyeon!

Trước khi bóng dáng nhỏ bé của Jeong Hyeon khuất sau cánh cửa, Kim Taehyung bất ngờ gọi cô lại. Jeong Hyeon nghiêng người nhìn anh, cười nhẹ đáp:

- Anh gọi em ư?

Đôi mắt anh bỗng chốc trở nên vô cùng ấm áp, giọng nói ôn nhu, tràn ngập sự yêu thương:

- Hyeon, Anh thương em!

Min-suh mặc dù không muốn, nhưng lão gia đã ra lệnh, bà ta đành phải cắn răng chấp thuận. Ngồi trên xe, Min-suh tuyệt nhiên không nói bất kỳ một lời nào với cô cả. Đối với bà, người con gái này không hề xứng đáng làm con dâu Kim gia. Con trai bà xuất thân cao quý, danh vị vang dội như thế, vì sao lại ngu ngốc tới nỗi cắm đầu cắm cổ vào Jeong Hyeon.

Vì Jeong Hyeon chỉ đến QinMark đúng một lần, thế nên cô không nhớ rõ đường. Min-suh càng đánh lái càng xa, dần dần phóng khỏi trung tâm thành phố. Những tòa nhà cao tầng, những con người mưu sinh nườm nượp cũng đang dần dần khuất dạng.

Đến lúc này, Jeong Hyeon mới cảm thấy có chút gì đó không được đúng cho lắm. Cô vừa định mở miệng hỏi Min-suh liền trông thấy phía trước có ba chiếc xe bán tải khác đang đứng chờ sẵn.

Một cảm giác lạnh buốt sống lưng lập tức chạy dài trong từng mạch máu của cô.

- Phu nhân, chúng ta đang đi đâu thế này?

Min-suh không nhìn cô, chỉ nhếch miệng cười khẩy:

- Tôi đưa cô trở về nơi vốn dĩ thuộc về cô!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net