chap 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gừ... gừ...

Con hổ rít gào qua từng kẽ răng, hai mắt nó vằn đỏ, dãi nhớt nhểu cả ra bên ngoài, chốc chốc lại dùng lưỡi liếm láp thứ dãi tanh hôi.

Jeong Hyeon chộp được một khúc gậy, tự lấy nó làm đồ để phòng thân. Lúc này đây, mồ hôi trên trán cô đã ướt đầm lưng váy, đôi môi khô khốc, tái nhợt vô cùng mệt mỏi.

Gào!!!

Con hổ thu người lại, sau đó lấy đà bật nhanh về phía Jeong Hyeon. Móng vuốt sắc lạnh của nó mở ra rộng hết cỡ, cào một đường dài lên người Jeong Hyeon. Cô đứng phắt dậy, né sang bên phải, đoạn dồn lực đập thật mạnh cây gậy lên đầu của nó. Tuy nhiên, sức lực nhỏ bé của Jeong Hyeon đều không phải đối thủ đối với con hổ này, nó lập tức xoay người lại, tiếp tục bổ nhào về phía cô.

Lần này, Jeong Hyeon bị hất văng trên sàn, lưng váy tức khắc dính đòn, bị móng vuốt của nó cào một đường dài, tấm lưng trắng nõn liền xuất hiện năm vết rạch lớn. Cô đau đến tê tái, không thể nào cựa quậy nổi, nằm gục dưới đất mà thở thoi thóp.

Con hổ chậm chạp tiến về phía Jeong Hyeon thăm dò. Nhìn bóng dáng to lớn của nó, Jeong Hyeon chỉ còn biết nhếch môi cười nhạt. Kim Taehyung, xem ra, nhân duyên của chúng ta chỉ có thế này thôi.

Jeong Hyeon đã hoàn toàn kiệt sức. Ngay cả đến thở thôi cô cũng cảm thấy khó khăn và đau nhói. Hai mắt Jeong Hyeon nhắm hờ, cơ thể dần dần thả lỏng. Trên mi mắt cong dài như cánh bướm vẫn còn đọng một tầng sương mi, long lanh đến tê tái.

Ngay khi con hổ vừa lúc ép sát Jeong Hyeon, từ phía đằng sau, bất ngờ có một tiếng súng lớn nổ vang trời. Con hổ bị trúng đạn ngay chính giữa huyệt thái dương, máu tươi bắn ra như mưa xối, phun cả lên người Jeong Hyeon.

Nó chỉ kịp rú lên một tiếng, sau đó nằm vật sang một bên, chết không kịp ngáp.

Cũng bởi vì âm thanh khủng bố kia vang dội bên tai khiến Jeong Hyeon giật nảy mình, mệt mỏi mở mắt ra nhìn. Người thanh niên thu lại súng săn, rút từ trong túi quần ra một chiếc khăn mùi soa đã cũ, lau lau họng súng vẫn còn ẩm ướt mùi khói.

Anh ta để trần, mái tóc hung đỏ, cơ thể rắn chắc, đứng ngược ánh sáng, nhìn Jeong Hyeon không rời mắt. Động tác bắn súng của người này vô cùng chuẩn xác. Chỉ cần một viên đạn đã có thể hạ gục con hổ già đói khát trong vòng nốt nhạc. Điều này chứng tỏ thân thủ của anh ta cũng thuộc hạng thiên tài.

Jeong Hyeon ôm ngực, ho lên sặc sụa. Cô đưa mắt nhìn về phía anh ta, đôi môi chậm chạp mấp máy từng chữ khó nhọc:

- Cảm... cảm ơn...

Người thanh niên đưa chân đá đá vào xác con hổ, đắc ý nhếch miệng cười khẩy. Sau đó, anh ta bèn ngồi xổm xuống bên cạnh Jeong Hyeon, tư thế hơi cúi thấp, cẩn thận mà đánh giá người con gái này một lượt.

Khuôn mặt nhem nhuốc, bết dính bụi bẩn, váy áo xộc xệch, điệu bộ lẳng lơ, thân thể đẹp đến ngây dại, hơi thở thoi thóp đầy yếu ớt... Chỉ e, nếu không kịp thời cứu chữa, cô gái này có thể sẽ mất mạng.

- Cô gái, cô được Park Yoon Cho tôi cứu giúp một mạng. Nhất định sau này phải báo ơn tôi cho thật xứng đáng!

Dứt lời, Park Yoon Cho vòng tay, bế xốc Jeong Hyeon lên, ôm chặt cô vào trong lồng ngực trần, đoạn bước từng bước vững chãi ra khỏi nhà hoang.

- Yoon Cho! Cô gái này là ai?

Một tốp thanh niên trên tay cầm súng săn, sau khi thấy Park Yoon Cho bước ra, lại còn ngang nhiên bế theo người đẹp, tất cả bọn họ đều không giấu nổi ngạc nhiên, đồng loạt cất giọng hỏi dồn.

Park Yoon Cho không đáp, bước qua đám bạn, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn xuống Jeong Hyeon đang nằm gọn trong vòng tay...

Một cảm giác thật lạ đang dần dần dâng lên trong tư tưởng của anh!

Park Yoon Cho không đưa Jeong Hyeon về nhà ngay mà đem cô đặt sau một tảng đá lớn, cách thôn làng của anh khoảng chừng sáu mét. Anh chạy tới bờ suối bên cạnh, đổ một ít nước vào trong chiếc chai hình bầu dục, sau đó nhanh nhẹn đem tới trước mặt Jeong Hyeon.

Jeong Hyeon đang trong trạng thái mơ màng, chợt cảm thấy cổ họng có chút ướt át. Dòng nước suối mát lạnh nhẹ nhàng luồn lách vào trong khoang miệng cô, khiến cô nhận ra cơ thể đã bắt đầu có chút dễ chịu.

Hửm!

Ánh sáng lờ mờ dần dần phản chiếu vào trong giác mạc của Jeong Hyeon, cô vội chau mày, đưa tay dụi dụi mắt.

- Ấy đừng! Bàn tay cô đang cáu bẩn, đưa lên mắt cho nhiễm trùng à? Thật là ngốc nghếch!

Park Yoon Cho vừa nói, vừa đổ chai nước lên hai bàn tay của Jeong Hyeon, đoạn tự nhiên mà giúp cô chà sạch vết bùn đất bẩn thỉu.

Nhìn người con trai lạ mặt trước mắt đang cẩn thận rửa tay, chân cho cô, tâm trạng Jeong Hyeon bỗng dưng trầm mặc hẳn xuống. Hình ảnh Kim Taehyung dịu dàng xoa lưng cho cô, mỉm cười ngọt ngào mỗi khi bị cô mắng: "Hyeon bé bỏng của anh!", tất cả đều in sâu vào trong từng tầng suy nghĩ của Jeong Hyeon lúc này.

Tách...

- Cô khóc ư?

Park Yoon Cho hết nhìn Jeong Hyeon, lại nhìn giọt nước mắt long lanh vừa mới nhỏ xuống lòng bàn tay mình, trong lòng có chút khó hiểu, gương mặt hơi nheo lại.

- Không có gì!

Jeong Hyeon lắc đầu lấp liếm, vội vàng rút tay lại, nhàn nhạt mà đáp:

- Cảm ơn anh, Park... Park Yoon Cho!

Park Yoon Cho không nói thêm gì nữa, xoay người bước xuống bờ suối, sau đó vục nước lên mặt. Dòng nước mát lạnh thấm nhuần vào làn da ngăm ngăm của anh, càng khắc họa sâu hơn nét lãng tử, phong trần tự do tự tại.

- Cô tên là gì?

Park Yoon Cho hướng về phía Jeong Hyeon, lạnh nhạt cất giọng hỏi. Jeong Hyeon cũng lịch sự đáp lại tên mình cho anh nghe.

- Jeong Hyeon? Cái tên này rất hay! Tôi có thể gọi em là Hyeon chứ?

Jeong Hyeon không đáp, quay mặt sang hướng khác. Rốt cuộc, cô cũng không có ý định ở lại đây lâu dài. Chờ cho sức khỏe của cô ổn định một chút, Jeong Hyeon phải tìm đường trở về biệt phủ Thống Đốc càng sớm càng tốt. Trở về để đối chấp một lời một mặt với vợ chồng Kim Tae! Cô muốn chất vấn thẳng ông ta, vì sao hết lần này đến lần khác lại rắp tâm hại chết cô một cách độc ác đến như thế?!

Park Yoon Cho nghiêng người nhìn cô, phát hiện ánh mắt ôn nhu, dịu dàng khi nãy đã bắt đầu thay đổi, dần dần chuyển sang căm hận bùng cháy đến ngút trời.

Đột nhiên, trong lòng anh bỗng cảm thấy có phần thích thú với cô gái này.

- Anh có thể chỉ cho tôi lối về thành phố được không?

Jeong Hyeon dè dặt hỏi Park Yoon Cho.

- Ồ! Người đẹp muốn rời khỏi đây sớm như thế sao?

Park Yoon Cho áp sát về phía Jeong Hyeon, đột nhiên vươn tay bóp nhẹ lên cằm của cô, khuôn mặt có chút bỉ ổi.

Jeong Hyeon hất tay anh ta ra khỏi cằm. Người đàn ông này đê tiện giống hệt Kim Taehyung, ngay cả từ lời nói cho đến hành động. Nhìn bàn tay bị hất mạnh, trơ ra giữa không trung của mình, Park Yoon Cho nhếch miệng cười nhạt.

Anh đưa tay chỉ vào phía sâu trong rừng, bình thản nói:

- Em muốn thoát ra khỏi đây, đợi sau mười ngày nữa đi. Hiện tại bộ tộc chúng tôi chuẩn bị làm lễ hiến tế, cầu bình an cho thần tộc, tôi đang rất bận rộn. Xong việc tôi sẽ đích thân đưa em ra khỏi đây.

Jeong Hyeon chống tay đứng dậy, lắc lắc đầu mà đáp:

- Không cần! Tôi có thể tự mình rời đi.

- Haha... Em nên nhớ, khu vực này không phải muốn đến là đến, muốn đi là đi. Nếu em để cho một người trong bộ tộc tôi nhìn thấy, chắc chắn cơ thể xinh đẹp này sẽ hoàn toàn bị nghiền nát.

Ngừng một lát, Park Yoon Cho lại tiếp tục nói:

- Khôn hồn thì ngoãn ngoãn chịu đựng mười ngày. Trong suốt quãng thời gian ở đây, em phải giả câm cho tôi. Park Yoon Cho đã nói là làm, đừng để tôi phải đích thân dọn xác cho em!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net