chap 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Yoon Cho trừng mắt nhìn cô một lúc, sau đó bèn hất hàm ra lệnh, yêu cầu Jeong Hyeon bước đi theo anh ta. Park Yoon Cho đã nói như thế, Jeong Hyeon không thể không đồng ý. Do vậy, cô chỉ biết lầm lũi đi cùng anh ta, rảo bước tiến về phía thôn làng.

- Mau chui qua đây!

Đến một bờ tường rộng lớn, bên dưới chỉ có một lỗ nhỏ, vừa đủ để một người trưởng thành có thể chui qua, Park Yoon Cho bèn chỉ tay lên đó, nhàn nhạt yêu cầu:

- Đây là lối nhỏ để vào chính thôn. Ai muốn tiến sâu vào trong đều phải chui qua.

- Lỗ chó?

Jeong Hyeon nhất thời buột miệng hỏi lại. Cô thường xem các bộ phim cổ trang, thấy mỗi lần nam nữ chính chui qua chiếc lỗ như thế này, đều được gọi là "lỗ chó". Mặc dù Jeong Hyeon không hề có ý chế giễu hay cười chê, thế nhưng Park Yoon Cho lại hoàn toàn không hiểu ý. Tính cách của anh ta vốn dĩ hoang dại, do vậy ngay cả hành động cũng trở nên tàn bạo.

- Cô dám khinh thường tôi?

Anh ta đã thay đổi cách xưng hô, hai mắt trừng lớn nhìn Jeong Hyeon đầy tức giận. Sự đe dọa này của Park Yoon Cho vốn không khiến Jeong Hyeon sợ hãi, ngược lại cô chỉ nhún vai, giải thích một lượt.

Park Yoon Cho cũng không có ý định tranh cãi với người con gái này, do vậy anh ta liền dùng tay ấn mạnh đầu Jeong Hyeon xuống miệng lỗ, sau đó ép cô chui qua.

Jeong Hyeon lấy hết can đảm, chậm chạp bò qua chiếc lỗ nhỏ. Mặc dù chỉ là một khoảng trống không lớn, thế nhưng cô đã cảm thấy thời gian dường như cũng đang ngưng đọng hoàn toàn.

Ngay khi Jeong Hyeon vừa chui qua chiếc lỗ, cảnh tượng trước mắt đã khiến cô ngây dại. Hàng loạt người dân, già trẻ, lớn bé, nam thì để trần, trên người chỉ đóng quanh một miếng vải mỏng để che hạ bộ. Còn phụ nữ toàn bộ đều cắt trọc tóc, đi lại nhộn nhịp trên đường.

Lần đầu tiên trong suốt mười tám năm cuộc đời, Jeong Hyeon mới được tận mắt chứng kiến một bộ tộc có phong cách sống kỳ lạ như thế này. Cô quên mất rằng bản thân mình là người ngoài, chỉ đứng ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào phía trước.

Nhận ra sự xuất hiện của cô, đám người lập tức quay ngoắt mặt lại, nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác cao độ. Có kẻ còn tùy tiện rút ra một chiếc liềm sắc, bàn tay nắm chặt cán, tư thế chuẩn bị tấn công cô bất cứ lúc nào.

- Kẻ kia ở đâu dám vác mặt tới đây?

Một ông lão tuổi đời khoảng chừng bảy mươi, làn da ngăm đen, nhăn nheo hằm hằm bước đến bên cạnh Jeong Hyeon. Ông ta áp sát mặt lại gần cô, đoạn khịt khịt mũi ngửi thử. Điều này khiến Jeong Hyeon có phần sợ sệt, theo phản xạ liền lùi lại phía sau một bước.

- A Won, đây là nô lệ con mới đem về để hầu hạ. Cô ta bị câm bẩm sinh, người có thể yên tâm!

Park Yoon Cho vừa lúc đến kịp, vội vàng bước đến chắn trước người Jeong Hyeon, sau đó nhanh nhẹn giải thích. A Won, cái tên nghe cũng kỳ lạ. Jeong Hyeon liên tục thầm nhủ trong đầu. Rốt cuộc những người này là ai? Vì sao họ lại có lối sống và bộ dạng kì quái đến như thế?

Jeong Hyeon cẩn thận quan sát, phát hiện chỉ có mình Park Yoon Cho là để nuôi tóc, hơn nữa tác phong ăn mặc cũng hiện đại hơn hẳn những thành viên còn lại trong bộ tộc.

Chí ít, cô còn có đồng minh, cảm thấy không còn lạc lõng nữa.

Ông lão A Won cũng không hỏi nhiều, giơ tay ra lệnh cho đám người làng thu lại liềm sắt, sau đó chắp hai tay bước đi.

Đến lúc này, Park Yoon Cho mới thở phào nhẹ nhõm, đoạn đánh mắt ra hiệu cho Jeong Hyeon bước đi theo anh vào sâu hơn trong thôn làng.

Thôn làng này tương đối nghèo nàn, nhà cửa chỉ là những tấm tre dựng lên, đồ đạc sơ sài, chủ yếu là cây cối và bụi rậm. Điều kỳ lạ là trước cửa mỗi ngôi nhà đều có treo một hình bát quái đầy ma mị. Ngay khi nhìn vào đó, Jeong Hyeon liền cảm thấy có một dự cảm không lành.

Park Yoon Cho dẫn cô đi qua khoảng hơn hai mươi ngôi nhà, đi đến đâu người làng cũng kéo nhau đứng ra phía cửa, đưa mắt nhìn Jeong Hyeon chằm chằm. Cô không dám chậm trễ, bước vội đến bên cạnh Park Yoon Cho. Chỉ sợ nếu cô cách anh một khoảng cách xa, chưa biết chừng sẽ bị họ ăn tươi nuốt sống mất.

- Đây là nhà của tôi!

Park Yoon Cho dừng lại trước một ngôi nhà cũ nát, đưa tay chỉ chỉ vào bên trong.

- Cô gái, muốn sống sót ở đây, cô phải tuyệt đối nghe theo lời của tôi.

- Park Yoon Cho, rốt cuộc đây là nơi nào?

Jeong Hyeon lập tức cất giọng hỏi nhỏ.

Khóe môi Park Yoon Cho khẽ cong, chỉ thờ ơ ngước nhìn lên bầu trời cao rộng:

- Chân tướng của sự thật... đều nằm trong cát bụi!

Park Yoon Cho chỉ ở một mình. Theo như anh ta giải thích, cha mẹ Park Yoon Cho đã mất tích sau một trận lũ quét, gần như xóa sổ toàn bộ ngôi làng cũ của anh ta. Nói là mất tích, thế nhưng Park Yoon Cho thừa biết, cha mẹ anh đã chết. Chẳng qua, thi thể chưa được tìm thấy, vậy nên Park Yoon Cho càng thêm hy vọng nhiều hơn, tự lừa dối chính bản thân mình.

Nghe anh nói, Jeong Hyeon lại nhớ đến gia đình họ Oh của mình và nhớ cả tới khuôn mặt của Lee Min Jong, người có thể sẽ là cha đẻ của cô. Trong lòng Jeong Hyeon bỗng dưng phảng phất chút buồn bã. Giống như Park Yoon Cho đã nói, sự thật luôn luôn chôn vùi trong cát bụi, biết đào lên thế nào?

Park Yoon Cho kéo cô bước vào bên trong căn nhà cũ sơ sài, chỉ lên chiếc giường mục nát, ung dung mà nói:

- Tôi chỉ có một chiếc giường. Từ nay cô sẽ nằm ngủ ở trên đó. Đừng có tùy ý bước ra thôn làng khi chưa được sự cho phép của tôi.

Jeong Hyeon cũng rất ngoan ngoãn mà gật gật đầu. Cô không muốn hỏi gì nhiều nữa, chỉ chăm chú nhìn xung quanh căn nhà một lượt, sau đó thở dài một tiếng.

Ngoài trời lúc này cũng đã hửng sáng. Jeong Hyeon đã rời xa Kim Taehyung hơn một ngày, thâm tâm cô lo lắng cho anh như lửa đốt. Càng nghĩ đến Kim Taehyung, dạ dày của cô lại sục sôi dâng trào, thứ cảm giác buồn nôn không ngừng dày vò Jeong Hyeon, khiến cô phải đưa tay lên che miệng mà kìm hãm.

Park Yoon Cho đã rời đi được một lúc. Anh ta xách súng săn, có thể lại vào rừng bắt thêm vài con thú nữa. Chỉ còn mình Jeong Hyeon ở lại, cô đứng dậy vươn vai, sau đó bắt tay vào dọn dẹp sạch sẽ ngôi nhà này.

- Cô ta chính là nô lệ mà anh Park mới tìm được về sao?

Jeong Hyeon đang loay hoay quét nhà, chợt nghe thấy âm thanh xì xào bàn tán bên ngoài, đánh liều liền đưa mắt ra quan sát. Một nhóm phụ nữ đang đứng túm năm tụm bảy, chỉ trỏ nhìn cô bằng ánh mắt tò mò xen lẫn ganh ghét. Kẻ nào người nấy đều bày ra khuôn mặt lừ lừ đố kị, bắt gặp ánh mắt nhìn lại của Jeong Hyeon, họ đều vênh mặt lên mà thách thức.

Jeong Hyeon vốn không muốn gây chuyện liền đứng ra khép cửa lại. Tuy nhiên, thông qua chiếc lỗ nhỏ trên vách, cô vẫn dễ dàng quan sát được mọi động tĩnh bên ngoài.

Từ trong đám phụ nữ đầu trọc kia, một cô gái tuổi chừng mười sáu, mười bảy rẽ đám đông bước lên trên cao. Ngay khi cô ta vừa xuất hiện, tất cả những người có mặt ở đây đều đồng loạt cúi rạp người xuống, vái lạy cô ta giống như một nữ thần.

- Min Young bà bà, mong bà ban phước lành đến cho chúng con!

Min Young bà bà? Jeong Hyeon tò mò nhìn không rời mắt. Cô gái trẻ như thế này mà lại được người trong bộ tộc tôn sùng đến mức dập đầu quỳ lạy. Xem ra, vai vế và chức quyền của Min Young ở trong thôn làng này cũng không phải hạng tầm thường.

Min Young đưa tay phẩy phẩy, ra hiệu cho đám người đứng lên. Đoạn cô ta bước về phía căn nhà của Park Yoon Cho ba bước, lông mày chau lại. Sau đó, Min Young vươn tay, chạm nhẹ lên chiếc gương bát quái được treo trước cửa nhà của Park Yoon Cho. Ngay khi bàn tay cô ta vừa tiếp xúc với mặt gương, chiếc gương đột nhiên rẽ thành ba mảnh, sau đó vỡ nát.

Sự việc kỳ lạ này xảy ra khiến đám người ở phía sau lập tức nhăn mặt, thần sắc biểu lộ rõ sự hoảng loạn cực độ, nhất thời lùi lại ra phía sau.

- Bà bà, chuyện này... chuyện này là thế nào?

Một người tò mò lắp bắp cất giọng hỏi. Min Young chắp hai tay trước ngực, khóe môi cong lên:

- Một chút nữa, khi Park Yoon Cho quay trở lại, chúng ta phải thưởng cho anh ấy món quà thật xứng đáng.

- Ý của bà bà là...?

- Phải! Món quá dùng để hiến tế tạ ơn thần linh đang ở trong kia. Cô ta- chính là người phụ nữ may mắn đã được thần linh lựa chọn để làm vật tế trời trong ba ngày sắp tới!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net