chap 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Hyeon đứng sau vách cửa nghe lén, sống lưng không khỏi lạnh toát.

Ý của Min Young muốn nói, cô chính là người được chọn làm vật hiến tế cho buổi lễ của họ sắp tới ư?

Nghe Min Young nói vậy, đám phụ nữ còn lại hết sức phấn khích, không ngừng vỗ tay đen đét, nụ cười rộng ngoác đến cả mang tai. Vài kẻ nhanh nhẹn vội vã chạy đi gọi đàn ông trong thôn làng tới, sau đó kéo nhau ùn ùn bao vây trước cửa nhà của Park Yoon Cho.

Jeong Hyeon thân cô thế cô, muốn chạy cũng không kịp. Cô chỉ biết bê đến một vài chiếc ghế gỗ, chèn kĩ cửa ra vào. Tuy nhiên, sức lực của đám người này không phải dạng vừa. Chúng giơ chân đá mạnh, cánh cửa cũ nát lập tức bị phá hỏng.

Min Young dẫn đầu đoàn người, nghênh ngang bước lên phía trước.

- Tiện nhân, mau lôi ả ta ra ngoài này!

- Các người muốn làm gì? Đây là nhà của Park Yoon Cho, các người đừng có mà tùy tiện phách lối.

Jeong Hyeon cứng rắn đáp lại. Trước sự hung hăng của họ, trông cô quả thật vô cùng nhỏ bé.

Min Young không thèm trả lời, đưa tay bẻ một nhánh cây đầy gai mọc chìa ra gần đó, đoạn giơ lên trước mặt niệm một vài câu. Từ đầu đến cuối, tác phong của cô ta đều toát lên sự ma mị, tà giáo, khiến đám người trong thôn sùng bái đến mê muội.

Sau khoảng năm phút, Min Young liền mở choàng mắt, dùng lực quất mạnh nhánh cây kia về phía Jeong Hyeon. Hành động bất ngờ này của cô ta khiến Jeong Hyeon không kịp phản ứng, tức khắc bị gai nhọn cào một vệt trên má, máu đỏ rướm chảy ra bên ngoài.

Cô mở tròn mắt nhìn Min Young, lửa giận bừng bừng đang len lỏi mà bốc cháy.

Xoẹt!

Á... á...

Min Young ôm mặt kêu lên thất thanh.

- Khốn nạn! Cô đang làm cái quái gì vậy?

Min Young run rẩy, nhìn vết máu dính trên đầu ngón tay, tức đến bầm gan. Vậy mà... vậy mà Jeong Hyeon lại dám giật phăng nhánh cây kia, sau đó quật ngược trở lại cô ta. Đắc tội với bà bà Min Young, lần này Jeong Hyeon phúc lớn mạng dày cũng đừng hòng thoát khỏi.

- Tôi không cần biết các người muốn giở trò gì? Tôi không động chạm đến các người thì các người cũng đừng nên gây chuyện với tôi.

Jeong Hyeon giật lùi vào trong phía cửa, thầm mong Park Yoon Cho nhanh chóng quay trở lại. Mặc dù cô biết võ, thế nhưng hiện tại sức khỏe của Jeong Hyeon vẫn còn đang rất yếu, cơ thể suy nhược trầm trọng. Đối phó với đám người hung hãn này, cô có phần thiệt thòi hơn rất nhiều.

- Bắt lấy cô ta!

Đám người trong thôn lập tức hùa nhau lao đến, chỉ một loáng sau chúng đã bắt trói được Jeong Hyeon, đem buộc cô lên trên một chiếc cột gỗ nằm chính giữa thôn làng. Nơi đây chính là khu thờ thần sông, theo tín ngưỡng của bộ tộc này sùng bái. Min Young được tôn làm bà bà, kẻ có quyền kêu gọi và sai bảo chúng sinh làm theo toàn bộ yêu cầu của mình.

Vết thương trên mặt của Min Young đã được đắp thuốc cẩn thận. Cô ta nhìn Jeong Hyeon, đôi môi nhếch lên đầy thách thức:

- Cô dám giở trò quyến rũ Park Yoon Cho ư? Vậy để bà bà này cho cô nếm mùi đau đớn!

Dứt lời, Min Young giơ tay về phía một người đàn bà, đón lấy chiếc roi da đã sờn cũ, nhằm về hướng Jeong Hyeon mà quật tới tấp.

Phốc!

Bàn tay đang giơ lên giữa không trung của Min Young liền bất ngờ bị giữ chặt lại. Cô ta điên tiết quay phắt lại nhìn, bắt gặp ánh mắt nóng rực như lửa của Park Yoon Cho, gương mặt liền lập tức dịu lại.

-Yoon Cho! Anh dám chống đối lại tôi?

Park Yoon Cho hừ lạnh, đoạn giật phăng chiếc roi da, ném ra bên ngoài. Trên tấm lưng trần của anh vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, hơi thở có chút gấp gáp. Anh đưa mắt nhìn Jeong Hyeon trong bộ dạng nhếch nhác, gương mặt xinh đẹp còn bị thương, trong lòng có chút phẫn hận.

Đã từ rất lâu, Park Yoon Cho hết lần này đến lần khác tỏ ra chống đối với phong tục hiến tế thần sông của bộ tộc mình. Hằng năm, để dân làng trong thôn có một cuộc sống bội thu, Min Young sẽ đứng ra điều hành làm lễ tạ ơn. Tuy nhiên, phong tục này của họ vô cùng tàn nhẫn. Tàn nhẫn ở chỗ họ bắt buộc phải chọn ra một cô gái xinh đẹp, đồng trinh để dâng hiến.

Những thiếu nữ bị chọn làm vật hiến tế sẽ bị đem trói trên chiếc cột này. Chờ đến ngày lành, tháng tốt liền bị đem đẩy xuống sông, chôn vùi vĩnh viễn tuổi xuân dưới lòng nước lạnh lẽo.

- Cô nói Jeong Hyeon là người được thần sông đích thân chọn làm vật hiến tế sao?

Park Yoon Cho nhàn nhạt cất giọng hỏi.

Trước câu hỏi này của anh, Min Young vẫn vô cùng quyết đoán. Cô ta gật đầu quả quyết, nhất mực không thay đổi.

Haha...

Park Yoon Cho bất ngờ bật cười. Ngay sau đó, anh đưa tay vuốt nhẹ lên gõ má xanh xao của Jeong Hyeon, ánh mắt tràn đầy sự chế nhạo:

- Rất tiếc. Thân thể của cô gái này... đã thuộc về tôi! Xem ra, chúng ta không thể hiến tế được rồi!

Thống Đốc, chúng tôi đã cho người lục tung toàn bộ thành phố, thế nhưng tung tích của phu nhân vẫn không thể nào tìm ra!
Thuộc hạ của Kim Taehyung sợ sệt quỳ rạp trên đất, không dám ngửa mặt lên nhìn anh.

Trên chiếc xe lăn đời mới, Kim Taehyung ngửa cổ ra phía sau, hai mắt nhắm hờ, bàn tay nắm thật chặt tới mức nổi cả gân xanh. Người phụ nữa của anh ở đâu, cho đến thời điểm hiện tại anh còn không biết?

Jeong Hyeon, em còn muốn chạy trốn anh đến khi nào nữa???

Từ phía ngoài cổng biệt thự, Kang Doo gấp gáp bước tới, trên mặt vẫn hiển hiện rõ sự lo lắng khôn nguôi.

Vừa trông thấy Kim Taehyung, Kang Doo đã hỏi dồn:

- Tình hình Jeong Hyeon thế nào? Vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ một manh mối nào sao?

Kim Taehyung không đáp, đưa tay bấm nút lệnh trên thân xe lăn, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ của mẹ. Lúc này đây, Min-suh vẫn đang ngồi trên giường xem phim truyền hình, thái độ hết sức bình thản, không có bất kỳ một chút ăn năn, hối lỗi nào với hành vi tàn nhẫn mà mình đã gây ra.

Nghe tiếng động, Min-suh lập tức ngẩng mặt lên, trông thấy Kim Taehyung tới, cơ thể bà ta phút chốc cứng đờ.

- Taehyung, con...

- Mẹ bán Jeong Hyeon cho kẻ nào?

Kim Taehyung hừ lạnh, nhìn Min-suh bằng ánh mắt vô cùng căm phẫn.

Min-suh giật thót, vội vàng lấp liếm:

- Không. Con nghe mẹ giải thích, chuyện này đều là vì...

- Vì con? Haha, thật nực cười. Mẹ nói mẹ vì con, thế nhưng chính mẹ đã giết chết đi người phụ nữ mà con yêu nhất. Mẹ à, trong vòng ba mươi năm mẹ sinh ra con, thử hỏi mẹ đã ở bên con trọn vẹn được một ngày nào chưa? Hay mẹ chỉ cắm đầu cắm cổ với mớ tiền bạc hão huyền cùng cái thứ danh vọng thối nát mà mẹ sùng bái?

Ngưng một lát, Kim Taehyung tiếp tục cười nhạt:

- Mẹ không nói thì con vẫn thừa sức để tìm ra chân tay sau của mẹ. Một khi con bắt được, bọn chúng chỉ có nước chết không toàn thây!

Rầm!

Tiếng cánh cửa va mạnh khiến Min-suh há miệng chết sững. Nước mắt bà ta chảy ướt đẫm gò má, không thể nói ra bất kỳ lời nào. Chẳng lẽ, bà ta đã thật sự làm ra một việc sai lầm hay sao?

Kang Doo cùng Wook seol đã chờ sẵn ở bên ngoài. Ngay khi thấy Kim Taehyung đẩy xe lăn đi ra, hai người liền biết ý mà ngậm miệng.

Gương mặt lạnh lẽo đến mức khủng hoảng của Kim Taehyung khiến người khác không rét mà run. Anh dùng lực, đứng thẳng trên đôi chân của mình, mặc cho cơn đau tê buốt đang không ngừng dày vò.

- Đem xe riêng đến đây. Tôi sẽ đích thân đi tìm Jeong Hyeon. Phong tỏa toàn bộ tuyến đường ngũ phu nhân đã đi, truy tìm dấu vết cuối cùng nơi Oh phu nhân xuất hiện. Nội trong ngày hôm nay, tất cả đều phải tìm ra tung tích của cô ấy. Bằng không, các người hãy tự biết hậu quả phải gánh thê thảm đến mức nào!!!

.................

- Anh...anh đang nói nhảm điều gì vậy? Park Yoon Cho, anh đừng quên tôi mới là người có quyền quyết định hôn nhân đại sự của anh!

Min Young tức đến run người, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Park Yoon Cho mà la hét.

- Nhãi ranh mười bảy tuổi như cô mà cũng dám lên mặt dạy đời tôi ư? Người con gái này đã thuộc về tôi, hơn nữa còn đang mang trong mình cốt nhục của tôi. Tôi cấm ai được động vào cô ấy?

Những lời Park Yoon Cho thốt ra như sét đánh ngang tai. Toàn bộ người dân trong thôn làng đều há hốc miệng, chết trân ngay tại chỗ, hết nhìn Park Yoon Cho lại nhìn về phía Jeong Hyeon bằng ánh mắt dò xét cực điểm.

Min Young không tin, nhất định không tin. Park Yoon Cho chỉ mới đem Jeong Hyeon về đúng hai ngày, lấy đâu ra việc Jeong Hyeon đã mang thai?

Ngay cả Jeong Hyeon, sau khi nghe Park Yoon Cho dám mạnh miệng nói cô mang thai, Jeong Hyeon cũng ngạc nhiên đến sửng sốt. Mặc dù Jeong Hyeon thừa hiểu, Park Yoon Cho nói như thế chỉ vì muốn cứu cô. Thế nhưng, anh không sợ nếu dân làng phát hiện ra anh đang nói dối, hậu quả để lại sẽ khủng khiếp đến mức nào ư?

- Được rồi. Được rồi. Hai cô cậu không cần phải tranh cãi nhau làm gì nữa! Gọi A Hi đến đây, bà ấy có tài khám chữa thai, nhất định sẽ biết được Park Yoon Cho là đang nói thật hay nói dối. Park Yoon Cho, đừng quên tôi còn chưa tính sổ với cậu vì cậu dám nói dối rằng ả đàn bà kia bị câm đấy!!!

A Won rẽ đám đông hỗn tạp, cầm chiếc gậy trúc đập đập xuống nền đất để ra hiệu. Tiếng nói của trưởng làng lập tức có công dụng, đám người cũng im lặng hơn.

Jeong Hyeon nhìn người phụ nữ già nua, gương mặt hiền hậu đang chậm rãi bước đến bên cạnh mà thâm tâm không khỏi lo lắng. Cô đưa mắt nhìn Park Yoon Cho ra hiệu, thế nhưng anh chỉ gật nhẹ đầu, hàm ý nhắc nhở cho cô cần phải hết sức bình tĩnh.

Bà lão Hi dùng tay chạm thử lên bụng của Jeong Hyeon, sau đó cầm tay cô lên, đặt ngón trỏ trên dòng mạch ở cổ tay. Toàn bộ người dân đều im phăng phắc, hít thở mà chờ đợi kết quả.

Bất chợt, hai mắt bà lão Hi sáng bừng lên, run rẩy nhìn Jeong Hyeon mà nói rành mạch từng tiếng:

- Có thai! Cô ấy có thai rồi! Chúc mừng con, Yoon Cho!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net