chap 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Hyeon không tin vào những gì tai mình đang nghe thấy. Bà lão Hi đã nói, cô có thai. Hơn nữa, mạch tim của thai nhi hết sức rõ ràng.

Tâm trạng Jeong Hyeon lâng lâng như mất hồn, đến cả việc cô trở về được nhà của Park Yoon Cho như thế nào, Jeong Hyeon cũng không biết nữa. Cô đưa tay, run run chạm nhẹ lên bụng. Thì ra, bảo bối nhỏ của cô và Kim Taehyung đã xuất hiện bất ngờ đến như thế. Mười tám tuổi Jeong Hyeon sắp làm mẹ.

Nước mắt cô chảy dài, từng hạt long lanh giống như đang chứa chấp toàn bộ nỗi đau, niềm vui không ngừng nhảy nhót trên gương mặt xinh đẹp.

Taehyung! Con của chúng ta!

Park Yoon Cho đem đến trước mặt cô một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó cẩn thận nhắc nhở:

- Cô đang mang thai, không nên ngâm nước lâu quá.

- Anh đã biết tôi có thai từ trước?

Jeong Hyeon ngạc nhiên hỏi Park Yoon Cho. Chỉ có như vậy thì anh ta mới bình thản để bà lão Hi tới kiểm tra cho cô như thế. Park Yoon Cho cười nhẹ, sau đó gật đầu bước ra bên ngoài.

Cả buổi tối, Jeong Hyeon trằn trọc lăn qua bên nọ, bên kia, bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng của mình. Thứ cảm giác vừa mừng vừa sợ không ngừng len lỏi vào trong tâm trí của cô. Jeong Hyeon cảm thấy khó xử, chưa biết mình cần làm gì để cho con an dưỡng thật tốt.

Ít ra, cô và anh đã có con. Jeong Hyeon nhoẻn miệng cười, đoạn nhắm mắt chìm dần vào trong giấc ngủ.

.............

- Ôi không! Xin ngài tha mạng! Cầu xin ngài!

Ba gã đàn ông bị đè rạp dưới đất, mặt mũi bầm tím, máu mũi chảy ròng ròng, hàm răng trên đã bị nhổ gần hết.

Đây chính là ba kẻ đã bắt Jeong Hyeon hòng chôn sống hai hôm trước. Chỉ trong chưa đầy hai tiếng đồng hồ, Kim Taehyung đã có thể lôi cổ chúng đến trước mặt anh, bẻ sạch răng của hàm trên.

Nước mắt hòa cùng máu miệng không ngừng chảy ra, làm chúng đau đớn đến kêu la kinh hãi.

Nơi đây đồng không mông quạnh, nghĩa địa vắng vẻ, tuyệt đối không có bất kỳ một bóng người nào lướt qua. Kim Taehyung đưa mắt nhìn chiếc hố đã bị đào lên khi trước, trong lòng càng thêm phẫn hận.

Jeong Hyeon bé bỏng của anh đã phải chịu nhiều đau đớn đến như thế này, thử hỏi thân anh làm chồng, anh không đau xót sao được?

- Lũ súc sinh! Chúng mày dám đòi chôn sống phu nhân của tao ư?

Kim Taehyung dùng chân trái, đạp một cước thật mạnh lên quai hàm gã đàn ông to béo cầm đầu. Bởi đôi giày của anh cũng là phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có duy nhất một chiếc, hơn nữa phần đế được đóng hai hàng đinh cứng, thế nên cú đạp này của Kim Taehyung đã khiến xương quai hàm gã lập tức bị vỡ.

Rắc!

Gã đàn ông giãy đành đạch, sau đó ngất lịm.

Chứng kiến màn trừng phạt thê thảm này của đàn anh, hai gã còn lại sợ hãi đến run lẩy bẩy, dập đầu van xin liên tục.

- Oh phu nhân đã chạy thoát. Chúng tôi không hề biết tung tích hiện tại của cô ấy. Xin Thống Đốc tha mạng.

Wook seol đánh mắt ra hiệu, từ phía ngoài một thuộc hạ của anh hớt hải chạy tới, lập tức báo cáo:

- Thưa Thống Đốc! Sau khi điều tra, tôi đã phát hiện ở phía Đông khu vực này có một thôn làng hẻo lánh, sống tách biệt hoàn toàn với thành phố. Có khả năng cao phu nhân đang ở đó!

Kim Taehyung nắm chặt hai tay, vung tay ra hiệu cho Wook seol cùng mình lên xe rời đi.

Một số thuộc hạ còn lại sau khi được phân phó liền bắt tay vào đào hố, miệng hố sâu ba mét, bề rộng cũng chỉ bằng một chiếc quan tài. Theo mệnh lệnh của anh, ba gã đàn ông đều bị trói chặt hai tay, hai chân, miệng bị quấn băng, sau đó bị ném xuống dưới hố.

Sống chết cho chúng, tùy ý do trời định đoạt!

Cộc... cộc...Park Yoon Cho đang ngồi ngoài cửa, nghe tiếng gõ liền bước ra bên ngoài. Thì ra là Min Young, cô ta nhếch miệng nhìn anh, không quên đánh mắt liếc về phía chiếc giường nhỏ.

Park Yoon Cho đưa tay đẩy Min Young ra bên ngoài, sau đó ngông nghênh hỏi cô ta:

- Tìm tôi có việc gì?

Min Young không đáp, lập tức vươn tay ôm choàng lấy cổ Park Yoon Cho, sau đó há miệng hôn anh ta ngấu nghiến.

Ưmmm...

Phịch!

Park Yoon Cho bị hôn bất ngờ, bực bội kéo mạnh Min Young ra bên ngoài, không may đẩy cô ta ngã vật xuống đất.

- Mẹ kiếp bà bà, cô bị điên rồi à?

Anh dùng tay lau sạch miệng, sau đó còn nhẫn tâm nhổ ra một bãi nước bọt, tức giận đạp cửa bước vào bên trong phòng. Nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mắt, Min Young đau đến móc tim cắt phổi. Người đàn ông này vậy mà lại không yêu cô ta? Còn nhẫn tâm đem về một người đàn bà khác, hiện tại còn mang thai.

Hai mắt Min Young vằn lên những tia máu uất ức, bàn tay nắm chặt nhánh cỏ dưới đất, mở miệng chửi thề:

- Để xem tôi triệt tiêu người đàn bà của anh như thế nào!

Buổi sáng hôm sau, Jeong Hyeon vừa mệt mỏi mở mắt ngồi dậy liền đã trông thấy Park Yoon Cho đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế cũ bên cạnh. Tấm lưng trần ngăm ngăm, mang đậm tính chất phong sương của anh khẽ rung, tiếp sau đó là một tiếng thở dài.

-Yoon Cho, có chuyện gì ư?

Park Yoon Cho gật nhẹ đầu, đoạn đứng phắt dậy, vươn vai mấy cái, nhìn Jeong Hyeon cười nói:

- A Won muốn gặp riêng tôi để trao đổi một vài vấn đề. Cô hãy cứ ngoan ngoãn ở lại đây.

Một dự cảm chẳng lành lập tức chạy dọc sống lưng Jeong Hyeon. Park Yoon Cho từng nói dối với những người ở trong thôn làng này chuyện cô bị câm. Tuy nhiên hiện tại sự thật đã bị vỡ lở, chắc chắn A Won sẽ không tha cho anh.

- Có phải là vì chuyện của tôi hay không?

Nghe cô hỏi, Park Yoon Cho chỉ cười nhẹ, đưa tay gõ lên đầu Jeong Hyeon, bình thản đáp:

- Đồ ngốc, không liên quan đến cô. Một tiếng nữa gặp lại!

Nhìn theo bóng dáng rời đi của Park Yoon Cho, Jeong Hyeon có phần day dứt. Cô đưa mắt trông theo bóng anh cho tới khi khuất sau mấy căn nhà nhỏ, lúc này mới tạm thời thả lỏng cơ thể một chút.

Thế nhưng, ngay khi Jeong Hyeon chỉ vừa mới quay lưng, phía ngoài cửa liền vang lên một giọng nói lanh lảnh:

- Jeong Hyeon, nếu Park Yoon Cho mà xảy ra chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ giết chết cô!

Min Young cùng hai cô gái khác đang khoanh tay ra sau lưng, đứng nhìn Jeong Hyeon chằm chằm. Vừa nghe thấy Park Yoon Cho sẽ xảy ra chuyện, Jeong Hyeon liền không giữ được bình tĩnh mà gấp gáp hỏi dồn:

- Min Young, cô có thể nói rõ cho tôi biết được không? Rốt cuộc A Won sẽ làm gì với Park Yoon Cho?

- Được! Tôi sẽ dẫn cô đến nhà chính của thôn làng. Đi theo tôi!

Min Young xoay lưng bước đi trước, Jeong Hyeon vội vã rảo bước theo sau cô ta. Trong suốt quãng đường đi, Jeong Hyeon luôn luôn cảm thấy có gì đó thật lạ. Thường ngày những người dân ở đây đều đi lại đông đúc, vậy mà hôm nay lại vô cùng vắng vẻ, không hề thấy bóng dáng bất kỳ một người nào.

Min Young dẫn Jeong Hyeon đi lòng vòng qua nhiều ngõ ngách, hai cô gái kia đều bước song song cùng Jeong Hyeon, tựa hồ như đang canh giữ cô vậy.

Tuy Jeong Hyeon biết Min Young không hề có ý tốt với mình, thế nhưng vì an toàn của Park Yoon Cho, cô vẫn cắn răng rảo bước theo cô ta.

Trải qua hơn nửa tiếng bước đi, đôi chân Jeong Hyeon cũng đã thấm mệt. Lúc này, Min Young mới chịu dừng lại trên một tảng núi, ánh mắt vô hồn nhìn ra xung quanh, tuyệt nhiên không nói bất kỳ một lời nào.

Nơi này là một vùng đồi núi hoang sơ, đất đá lởm chởm, nếu chẳng may trượt chân ngã xuống bên dưới, ắt sẽ tan xương nát thịt.

Jeong Hyeon vô thức giật lùi, cảnh giác đưa tay ôm lấy bụng.

Gương mặt của Min Young mỗi lúc một trở nên gớm ghiếc. Cô ta quay phắt lại, nhìn Jeong Hyeon mà cười khẩy đầy đắc ý:

- Cô quá ngu ngốc khi đi theo tôi. Jeong Hyeon, để lừa được cô ra ngoài này, tôi đã phải dốc lòng đến mức nào, cô có biết không? Hả? Hả?

Hai mắt Min Young long lên sòng sọc, bờ môi méo mó, không ngừng đưa tay chỉ thẳng vào mặt Jeong Hyeon mà chửi bới. Thì ra, cô ta dám lừa Park Yoon Cho rời đi, sau đó giở trò đánh đòn tâm lý, dẫn dụ Jeong Hyeon ra bên ngoài này.

Jeong Hyeon vốn không sợ hãi. Thế nhưng hiện tại cô đã mang thai, do vậy điều cô lo lắng nhất lúc này đó là bé con trong bụng ngộ nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì, Jeong Hyeon sẽ không sống nổi mất.

- Min Young! Tôi và Park Yoon Cho trong sạch. trước khi tới đây tôi đã kết hôn. Bởi vậy tôi sẽ không cướp anh ấy khỏi tay cô làm gì cả!

- Cô im miệng!

Min Young không chịu tin những lời Jeong Hyeon nói. Cô ta nhất mực cho rằng Jeong Hyeon chính là một ả hồ ly tinh đáng chết, đem lòng quyến rũ người đàn ông của cô ta.

Do vậy, không để Jeong Hyeon thanh minh, Min Young liền hất tay ra hiệu cho hai cô gái đi bên cạnh mình lao tới áp sát Jeong Hyeon. Jeong Hyeon vội vàng nhảy sang bên cạnh, né được một đường dao bổ xuống từ tay chúng.

Tình huống xảy ra vừa rồi quá đỗi nguy hiểm, nếu Jeong Hyeon không nhanh nhẹn né sang một bên, chắc chắn cơ thể cô đã phải hứng trọn hai nhát dao sắc.

- Thì ra cô cũng biết võ ư?

Min Young nhếch miệng cười thầm, đoạn rút từ sau lưng ra một khẩu súng tự chế. Cô ta đập đập khẩu súng lên trên lòng bàn tay, ngửa cổ lên trời cười như điên:

- Muốn tranh đàn ông với tôi, đừng hòng!

Min Young này còn độc ác hơn Hwang Eun Beok và Bok Hee. Chí ít, Bok Hee cũng không quá đáng tới mức dồn cô vào chỗ chết hết lần này đến lần khác.

Jeong Hyeon cắn chặt môi, vòng tay ôm lấy bụng, sau đó xoay người bỏ chạy.

Đoàng!

Aaaa...

Một đường đạn được bắn ra, ghim thẳng vào bắp chân của Jeong Hyeon. Cô đau đớn ngã phịch xuống dưới đất, cố gắng bò lết ra phía sau một tảng đá lớn.

Cơn đau buốt ở chân khiến Jeong Hyeon liên tục đổ mồ hôi lạnh. Cô tựa lưng vào tảng đá, thở hổn hển từng cơn.

- Con à! Mẹ sẽ tìm đủ mọi cách để bảo vệ con!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net