[Final Fantasy VII: A new threat] CHAPTER V - WALL MARKET

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trông con có vẻ mệt..." Một thanh âm dịu dàng.

"Đã lâu rồi con không được ngủ trên một chiếc giường như thế này. Phải không?"

"À... vâng, sau ngần ấy thời gian..."

"Mẹ vẫn chưa mường tượng được con sống thế nào trong hai năm qua,..." Claudia cười, ánh mắt sâu sắc hiện lên trên gương mặt phía sau làn tóc.

"Mẹ à, thôi đi" Cloud rên rỉ, lăn tròn trên ghế sofa.

Cả thân hình dính chặt lấy chiếc đệm xanh dày – gợi anh chàng nhớ về sự thoải mái mà chiếc đệm kia đã từng đem đến lúc nhỏ. Mọi thứ về căn nhà như khơi gợi ký ức trong tâm trí Cloud; dù đó chỉ là mùi hương từ những tấm vải nội thất, hay là âm thanh từng nhịp chân trên sàn gỗ vọng lại giữa những bức tường đá. Tiếng rít xì xì từ phòng bên khi món hầm dần sôi ùng ục và bắt đầu nổi bong bóng. Sau cùng, người phụ nữ đứng lên, nhìn đứa con của mình thêm một lần, cười hãnh diễn rồi biến mất vào gian bếp.

Trong tiếng chảo loảng xoảng, tiếng người mẹ vang lên: "Mẹ cá là các cô gái sẽ không để con được yên đâu".

"Phải vậy không?" Cloud hờ hợt đáp lại, đá đôi giày cao cổ của mình lên sàn nhà.

"Cloud, mẹ thực sự lo lắng cho con đấy". Giọng mẹ anh lại vang lên trong bếp kèm theo là một tiếng thở dài. Anh ngước lên và rồi chạm phải thần sắc nghiêm trọng của bà – một dấu hiệu thực sự quan tâm đi cùng ngữ điệu kia.

"Con ổn mà".

"Có rất nhiều cám dỗ trong cái thành phố này". Claudia cắn môi nói tiếp, "Mẹ thấy tốt hơn nhiều nếu con ổn định và có một cô bạn gái xinh đẹp. Một người luôn luôn bên cạnh con khi con trở về, hơn là những người bạn mà con gọi là đồng đội".

"Mẹ, con chỉ mới mười sáu".

"Con nên có một người bạn gái lớn tuổi hơn... một ai đó có thể chăm sóc con, giữ chặt tay áo con và kéo con dọc theo con đường. Mẹ nghĩ đó là một phương án hoàn hảo". Người mẹ nói một cách ân cần.

"Thôi nào mẹ, con không hứng thú..." nhìn đứa con của mình nói với khuôn mặt đỏ ửng người mẹ chỉ biết cười tủm tỉm.

"Con ăn gì chưa?" Bà hỏi.

Cloud gật đầu, "Công ty luôn chu cấp đủ cho con".

"Vậy sao?" Bà cau mày, suy tư. "Con không biết nấu ăn, đúng không? Đến giờ mẹ vẫn lo đến phát bệnh làm cách nào mà con..."

"Con ổn thật mà". Anh kiên quyết.

Mọi thứ chợt trở nên yên lặng, hai mẹ con vẫn ngồi đấy bên ánh lửa bập bùng của lò sưởi

"Con biết không, Cloud...?"

"Vâng ạ?" Anh hỏi một cách ngạc nhiên.

Người phụ nữ nở một nụ cười dịu dàng, ánh sáng của lò sưởi phản chiếu một thứ màu sắc đầy ấm áp và hoài niệm lên nụ cười ấy. Nhưng khi nó truyền qua võng mạc Cloud, thứ ánh sáng đó chỉ còn lại một màu đau buồn, và khi nó truyền đến tim anh, thứ còn lại chỉ là cảm giác đau nhói.

"Đừng bao giờ quên mẹ luôn luôn là mẹ của con..."

Cloud ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh tuôn khắp người, hơi thở nặng nề. Trái tim đập mạnh đến nỗi, tiếng đập thình thịch phá tan sự im lặng của phòng ngủ. Ký ức về người mẹ tìm đến Cloud ít đi và thưa thớt dần kể từ khi anh hồi tỉnh vào vài tuần trước, nó vơi đi phần nào sự mất mát khi được nhìn thấy gương mặt bà trong mơ. Loáng choáng cầm chiếc đồng hồ báo thức đặt cạnh giường, đôi mắt anh cố tập trung vào các con số màu đỏ.

6:53... Chắc mình đã ngủ quên.

Ngoài cửa sổ, những ánh đèn cam phủ lên ngôi làng bỏ hoang một tấm màn nhấp nháy, cả bầu trời ngày đông đã bị che khuất bởi tấm kim loại bên trên. Kéo tấm chăn lông vịt sang một bên rồi leo ra khỏi giường. Ngáp dài một cái, Cloud kéo dây khóa ủng, dùng một hộp cac-ton cũ trong phòng khách để cố gắng giảm thiểu âm thanh xuống mức thấp nhất có thể.

Cẩn thận mở cánh cửa, chàng trai chăm chú nhìn vào hành lang. Âm thanh cái ngáp lúc nãy vẫn còn vọng từ phòng ra cầu thang, nhưng không đánh động bất cứ thứ gì. Tranh thủ thời gian yên tĩnh nhất, Cloud rón rén đi dọc hành lang, sàn nhà ọp ẹp tựa như mối nguy hiểm đe dọa đến cuộc trốn chạy của anh trong mỗi bước chân. Cuối cùng Cloud cũng tới được cầu thang, nắm lấy thanh chắn tụt xuống phòng khách.

"Anh vẫn hay dậy sớm như vậy à?" giọng Aerith thỏ thẻ từ bàn ăn, cô ngước nhìn Cloud, bên cạnh là cốc cà phê đã lạnh tanh từ bao giờ. Anh gần như bị đóng băng tại chổ, tiếng cô gái lại vang lên mang theo chút ngạc nhiên

"Tôi đang tự hỏi anh định rời đi mà không có tôi đúng không?"

"Aerith, làm sao tôi có thể yêu cầu cô đi cùng khi tôi biết rằng sẽ có nguy hiểm chứ?" Cloud nói, không cố che đi những ý định của mình.

"Đó không phải là quyết định của anh". Cô thẳng thừng đáp trả, tinh nghịch nheo mắt nhìn Cloud.

"Nhưng mà, mẹ cô..."

"Tôi nói tôi sẽ chỉ anh đường đến Sector 7, được chứ?" Cô ngắt ngang, với một giọng điệu dứt khoát. "Anh đã giữ đúng lời hứa đưa tôi đến đây,vì thế tôi muốn thực hiện phần còn lại của tôi trong thỏa thuận. Anh sẵn sàng để đi chưa?"

Biết là không thể cản được cô gái này, Cloud từ bỏ ý định."Tôi cho rằng..."

"Vậy thì còn chờ gì nữa?" Cô nở nụ cười và đứng lên khỏi bàn còn Cloud lao vội xuống những bậc thang còn lại. "Đi nào".

Aerith dẫn Cloud hướng từ ngôi làng ra đến con đường phía đông của khu chợ nơi mà Elmyra đã mô tả vào chiều hôm trước. Họ đi dọc theo những lối đi rời rạc, quanh co giữa những ngọn núi đầy đá và những cỗ máy phủ đầy bụi của sự lãng quên. Rác chất cao như vách đá xung quanh họ và ngày một nhiều hơn hai bên đường chặn cả ánh sáng bình minh. Hình ảnh duy nhất họ có thể trực tiếp nhìn thấy từ một khoảng cách xa xa phía trước là phố Wall, ở một vị trí hùng vĩ tại khu vực phân chia giữa các Sector từ độ cao 50 mét, cho phép họ tập trung vào điểm đến của mình.

Cloud không muốn Aerith đi cùng. Nhiệm vụ của anh chỉ đơn giản là đem cô gái này về nhà và giờ anh đã hoàn thành nó, Cloud muốn đến Seventh Heaven một mình, càng nhanh càng tốt. Tệ hơn nữa, anh bắt đầu cảm thấy không an toàn khi nghĩ đến việc thanh Buster Sword không còn ở bên mình, và thứ mà anh khao khát nhất lúc này là lấy lại thanh gươm trước khi nó gặp phải bất kỳ điều gì từ Bộ Phận Phát Triển Vũ Khí của Shinra. Một mình chống lại một trong những Bullhead bọc sắt hay thể loại bay lượng như Moth Slashers, không cần nỗ lực quá lớn cho những người có khả năng như Cloud, nhưng khi có Aerith ở cạnh, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Với con đường dần mở rộng ra và bức rèm bằng rác hai bên trở nên ít dầy đặc đi, cả hai băng qua một khu chợ trời nhỏ. Mặc dù giờ vẫn còn rất sớm, nhưng đã có những âm thanh ồn ào sống động của con người khắp các gian hàng rách nát. Chỉ có một ít gian hàng đã mở cửa, hàng hóa trao đổi là mọi thứ từ những bình thuốc nhuộm kỳ dị và những công cụ lỗi thời cho đến thịt nướng levrikon và mỳ kiểu Wutai nóng hổi. Ở khu ổ chuột tồn tại rất nhiều chợ như vậy, và kinh nghiệm dạy Cloud rằng đây là những nơi tốt nhất để mua đồ bất chính khi cần thiết. Nhìn thấy Aerith vội vã đi về phía chợ, Cloud kéo cánh tay cô ấy lại, gật đầu hướng về phía bức tường với quyết tâm rõ ràng của mình – Tiếp tục.

Trong vòng một giờ sau khi rời khỏi nhà của Aerith, cặp đôi đã đến điểm cuối con đường, tại lối vào tạm thời tới Sector 6, họ tìm thấy một hành lang rỗng thấp tạo thành một đoạn thông đến khu vực phía trên. Hành lang kín này dường như đã vô cớ bị cắt xén, khắp nơi mặt đá nứt gãy và gồ ghề. Hình vẽ phản đối Shinra làm biến màu bức tường, màu sắc như gửi đến một thông điệp – lòng căm thù sâu đậm và tiên đoán về sự trả thù làm tan chảy cả đá và thép, thậm chí một vài cái trong số chúng đã được viết bằng chữ Kanji của người Wusheng.

Cloud và Aerith cúi đầu xuống, trượt dọc đường hầm đến một rìa cao nhìn ra một khu vực xây dựng bị bỏ hoang. Khung cảnh đổ nát của một cấu trúc bằng sắt đứng sừng sững tại trung tâm khu vực, mẩu vụn của những thanh xà ngang một tòa nhà 5 tầng đang xây dở dựng thẳng đứng, chống lại quyết tâm của 2 người. Có một vài phương tiện xây dựng sắp thành hàng chung quanh khu vực, chúng đã bị tháo rời bộ khung và mục nát theo thời gian. Phủ bóng phía trên đóng hoang tàn là một tòa nhà sụp đổ, im lìm dưới lớp tro và bụi, dường như trước kia từng thuộc về một khu công nghiệp.

"Nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Cloud hỏi một cách đầy lo lắng khi nhìn vào khung cảnh tan hoang, cả một khu rộng lớn không có lấy một bóng người. Đây là một thành phố ma...

"Ý anh là sao?" Aerith cau mày lo lắng hỏi.

"Khu vực này, nó..." Cloud lẩm bẩm, "Nó trông như bị phá hủy... thật sự trông nó tệ hơn bất kỳ nới nào khác ở Khu ổ chuột".

"Ở bên ngoài khu ổ chuột Sector 6 luôn trong tình trạng tàn tạ thế này" Aerith nhún vai trả lời, "Nhưng những gì mà anh thấy là sự thật bởi vì một chuyện xảy ra 2 tháng trước".

"Là sao?"

"Anh không biết gì à", Aerith há hốc kinh ngạc. "Anh không ở trong thành phố lúc đó?"

"Tôi không rõ lắm", Cloud nhanh chóng đáp lại, không muốn chia sẻ chuyện mình mất trí nhớ cho Aerith. "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Báo chí đưa tin rằng Midgar đã bị một cơn bão tồi tệ quét qua", cô trả lời, hỏi lướt qua Cloud. "Anh có bao giờ nghe về chuyện đó chưa?"

"Chưa hề".

"Nó thật kinh khủng", cô nhìn chằm chằm vào khoảng không hồi tưởng lại. "Có ánh sáng nhá lên... rồi mọi thứ rung lắc dữ dội... cảm giác cứ như ngày tận thế vậy. Tôi chẳng quan tâm đến những điều Shinra nói; rõ ràng tôi nghe thấy tiếng gầm của cái gì đó mà chắc chắn đó không phải là cơn bão. Nó là thứ gì đó có sự sống... một thứ gì đó không phải là tự nhiên... tôi chắc chắn điều đó. Sau thời gian chấn động, tôi thấy các hạt vật chất nhẹ, trôi xuống qua các lỗ trên Cái Đĩa, vài ngày sau, tôi tìm thấy Sector 6 như những gì trước mắt chúng ta đây".

"Dù nó đã tạo ra đủ năng lượng để phá hủy toàn bộ những gì có trên khu vực này. Tôi nghĩ thật may khi chỉ có một phần của Khu ổ chuột bị ảnh hưởng. Anh có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu một vài phần của Cái Đĩa bị hư không?"

"Còn kia thì sao?" Cloud hỏi, chỉ vào vết đứt gãy chạy dài trên đường băng nằm cách bìa bãi rác một đoạn ngắn. Nó dường như là tàn tích duy nhất của một xa lộ thông qua Midgar cổ, một hướng đi mạo hiểm về phía Bắc tới cửa ngõ vào Sector 7. "Hình như chúng ta vẫn có thể sử dụng nó".

"Đó chính xác là nơi chúng ta nhắm đến". Aerith gật đầu lặng lẽ, đọc cái nhìn của Cloud. Cô ấy dường như bị giật mình, như thể cô không muốn nó đi xa hơn nữa.

"Vậy thì, đi nào." Cloud ra lệnh, hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi tâm trạng nhanh chóng của Aerith, vội vàng tìm đường xuống dốc đá bằng cách nhảy xuống khu vực bụi bặm.

Lang thang bên dưới một cần cẩu lớn màu vàng, cánh tay cứng nhắc của nó mở rộng trên sân, lấn ra đường lớn. Những tàn dư còn sót lại của các vạch phân chia làn đường màu trắng vẫn còn có thể nhìn thấy được trên bề mặt nhựa đường, kéo dài trên đường cao tốc như thể nó cắt dọc khu vực cằn cỗi. Con đường này đã bị ngừng sử dụng từ lâu, toàn bộ phần địa hình phình lên trên con đường họ đi như thể nó là nạn nhân của một trận động đất khổng lồ. Một ánh sáng rực rỡ đến từ chân Trung tâm Phức hợp cách họ vài dặm. Một thị trấn có cuộc sống nhộn nhịp, soi sáng hầu như toàn bộ khu vực hoang vắng xung quanh.

Đối với một nơi mà Cloud tin chắc không có người ở, khu vực này rất đáng ngờ với sự di chuyển ám muội từ bên trong những đống đổ nát mọc lên 2 bên lề đường. Những con Boundfat bất chợt nhảy bật ra và những con Grashreike chạy thành đàn trở lại bên trong những máy móc hoen gỉ và những chiếc lều hoang cũ rích, có vẻ đề phòng con người hơn so với những quái vật ở Sector 5 một cách đáng kể. Aerith giải thích rằng điều đó không có gì là khác thường vì một số người đàn ông trong thành phố đang thực hiện "cuộc săn diệt chủng" nhằm tiễu trừ loài gặm nhấm khỏi khu vực, họ mệt mỏi bởi sự không hiệu quả của robot an ninh Shinra trong việc tiêu diệt chúng. Khi hai người tiếp tục, những âm thanh kỳ lạ nhiều lần lọt qua từ bãi rác cách con đường của họ một đoạn ngắn, những tên trộm hăng hái lùng sục dọc bãi rác của Cái Đĩa để tìm xem có bất cứ thứ gì bán được ở chợ hay không.

Giữa trưa, họ đến một cánh cổng lớn trên bức tường Sector 7, những ngọn đèn lồng mờ ảo phía trên các cánh cổng khổng lồ màu xám đổ xuống những cái bóng kỳ lạ xung quanh chúng. Cánh cổng đã đóng, và vị trí lính gác bị bỏ trống. Rung sợi xích móc gia cố túp lều nhỏ kêu lách cách, Cloud chửi rủa; anh không thể vận hành cái điều khiển bằng tay. Tôi đang làm cái quái gì đây chứ? Chuyện này đúng là kỳ quặc, không một ai ở đây cả. Không có con đường nào khác đến Sector 7 sao?

Anh quay sang nhìn Aerith đang đung đưa trên cái đu trong khu vui chơi bỏ hoang bên bìa đường. Đôi vai anh ngừng lại, cố gắng động não để tìm ra giải pháp, Cloud lê bước về phía Aerith. Cô không nhìn lên khi anh đến gần, mơ màng nhìn đăm đăm vào chiếc cầu trượt hình Moogle bụ bẫm phía bên kia cái sân nhỏ. Chiếc vỏ nhựa của nó đã phai màu, đôi tai nhỏ và gương mặt phúng phính của sinh vật huyền thoại bây giờ mang một màu nâu nhạt, lưỡi chúng lăn ra từ cái miệng rộng hoác đến một cái hố cát cách vài bước chân phía trước tạo thành một cái cầu trượt.

"Nơi đây là Công viên Green, địa điểm yêu thích thứ hai của tôi ở Khu ổ chuột". Aerith trầm ngâm, yếu ớt nói. "Nơi đây luôn đông đúc những đứa trẻ cười đùa. Đây là nơi tôi đã bán bông hoa đầu tiên của mình".

"Hmm... " Cloud càu nhàu ra vẻ không quan tâm.

"Tôi không tin rằng sau toàn ngần ấy thời gian chúng vẫn còn ở đây. Có lẽ tôi nên mang theo cái dù che nắng đó..." Cô thì thầm với chính mình, một nụ cười thoáng qua mang theo cảm giác của những ký ức đau buồn nhấp nháy trên đôi môi của Aerith khi cô ngừng chiếc xích đu, đứng dậy. Không rời mắt khỏi con Moogle, cô đi dạo quanh bãi cát và trèo qua những bậc thang, leo lên cái đầu hình củ hành của nó. Cẩn thận khép đôi chân mềm mại của mình bên dưới chiếc váy hồng, cô ngồi đó, bên dưới là đôi mắt ảm đạm của con vật, vỗ vỗ vào cái vòm bằng nhựa bằng lòng bàn tay. "Cloud, ở đây."

"Tôi có cần thiết phải lên đó không?"

"Có đấy". Aerith đùa cợt đòi hỏi, thái độ u sầu của cô chuyển sang vui vẻ khi cô thấy Cloud miễn cưỡng leo lên cái vòm với một chút lúng túng. Ngồi xuống bên cạnh cô, anh ta liếc về phía cổng bất động và thở dài.

"Tôi sẽ phải đợi cho đến khi ai đó từ phía bên kia đi qua", Cloud kết luận sau thất bại tạm thời.

"Vậy thì, tôi đoán đây là lời tạm biệt".

"Cảm ơn vì đã chỉ đường cho tôi", Cloud nói

"Không có gì". Aerith cười ấm áp. " Thỏa thuận là thỏa thuận, phải không? Dù sao thì tôi cũng không có sự lựa chọn nào, anh đã mua một bông hoa của tôi".

"Huh?"

"Tôi thích những người mua hoa của mình", Cô ấy giải thích. "Tôi đã bán hoa trên chiếc giỏ của mình trong suốt một thời gian dài trước đây. Tôi thậm chí không làm điều đó vì tiền. Công việc đó mang lại cho tôi niềm vui, bán những bông hoa đó cho những người xa lạ và thấy Midgar đang tươi sáng lên một chút, nhưng họ lại không thực sự có nhu cầu. Tôi đoán người dân ở thành phố này không có thời gian để thưởng thức hoa nữa. Hoặc có lẽ tôi suy nghĩ quá nhiều?"

"Tôi chỉ trả có 1 gil".

"Vâng, tôi đã có một cảm giác tốt về anh", Aerith thổn thức. "Một số gã chỉ muốn chạm vào tôi. Tôi đã bắt họ phải trả thêm một ít. Mười gil, hai mươi gil... anh biết đó, bất cứ thứ gì mà một cô gái có thể mang theo. Có một lần tôi bị một vài gã điều hành của Shinra đưa ra giá năm trăm gil cho một nhánh hoa. Thật ghê rợn".

"Cô có bán chúng thường xuyên trên Cái Đĩa không?"

"Cái Đĩa... Khu ổ chuột... bất cứ đâu tôi có thể cho chúng một ngôi nhà tốt. Có một buổi biểu diễn cây ánh sáng hàng năm vào tuần tới tại Công viên phía Tây ở Sector8 vì vậy có lẽ tôi sẽ bán một vài nhánh hoa ở đó. Tôi nên trở về nhà thờ và chuẩn bị sẵn sàng".

"Cô về nhà một mình ổn chứ?"

"Để tôi nghỉ một lát". Aerith khịt mũi. "Tôi có thể tự lo cho mình. Còn anh thì sao?"

"Tôi từng là quân nhân, nhớ không?"

"Ồ vậy à. Vậy anh ở cấp bậc nào?"

"Cấp bậc?"

"Anh biết đấy, hạng nào?

"Oh, tôi..."

"Hạng First Class"

"... First Class".

"Giống hệt anh ấy", Aerith mím môi, giọng cô ngập ngừng.

"Giống ai?"

"Bạn trai đầu tiên của tôi".

"Cô... nghiêm túc đấy chứ?"

"Không hẳn. Nhưng mà, tôi từng thích anh ta một thời gian."

"Không có nhiều SOLDIER first class đâu." Cloud nói. "Có lẽ tôi biết đấy. Tên anh ta là gì?"

"Là... À thôi, không quan trọng đâu." Aerith lắc đầu, đặt cằm mình lên đầu gối. "Anh ấy đột nhiên biến mất hơn năm năm trước không một lời từ biệt. Không chút tin tức gì từ khi..."

Cô chợt khựng lại, giọng nhỏ dần đều đến khi âm thanh phát ra chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút. Người cô bắt đầu run lên nhè nhẹ, ôm chặt lấy hai chân như muốn tự an ủi bản thân. Cảm thấy mình sẽ chẳng khuyên nhủ được gì, Cloud quay mặt hướng đôi mắt Mako về phía tàn tích bên dưới Plate. Phía nam, những bóng đèn xanh đỏ phát ra từ chiếc cột chống đỡ Sector6 đang nhấp nháy không ngừng. Tại đó, cây cột kia vẫn vững vàng vươn mình nâng cả thành phố trên vai tựa như vị thần trong truyền thuyết của người Centra. Anh có thể đoán ra kết cấu những sợi cáp điện đang nối đỉnh trụ với kiến trúc bên trên quan chút ánh sáng ấy.

Trong vô thức, thời gian trôi đi thật nhanh, đến khi Cloud bị kéo ra khỏi dòng suy tưởng vì tiếng ken két đầy khó chịu gần đó thì chẳng rõ hai người đã ngồi đó bao lâu rồi, có thể dài cũng có thể chỉ vài giây trôi qua nhưng không thời gian bị kéo giãn bởi cảm giác nặng nề của cô nàng bên cạnh. Anh lảo đảo đứng dậy, quan sát cánh cổng phía trước đang run bần bật và bắt đầu mở ra. Khi Cloud chuẩn bị nhảy rời khỏi chỗ ngồi thì Aerith túm lấy cánh tay anh, cố gắng kéo anh về. Cloud hoang mang nhìn cô đầy nghi ngờ nhưng đáp lại anh chỉ là ánh mắt van nài kia. Một lần nữa cặp mắt xanh lơ đó lại gợi lên trong anh một cảm giác quen thuộc còn mạnh hơn cả lần đầu khi hai người gặp nhau ở Midgar. Nhưng anh ngay lập tức quẳng ra khỏi đầu cái cảm giác khó chịu này.

"Aerith, cô đang làm cái gì vậy ?" Anh hét to lên, giằng tay ra.

"Tôi... Tôi không biết..."

"Tôi phải đi ngay lập tức! Đây có lẽ chính là cơ hội duy nhất của tôi."

Cô gật đầu đầy tuyệt vọng, miễn cưỡng nới lỏng bàn tay đang túm chặt lấy Cloud.

Cảm ơn cô lần nữa về sự giúp đỡ, anh nhanh chóng nhảy xuống mặt đất và chạy thật nhanh về phía cánh cổng đang mở ra. Khi đến gần, Cloud lờ mờ nhìn thấy bóng một thứ gì đó đang từ từ tiến dần đến. Anh ngẩn người ra đến tận khi nó vượt qua con mương và há hộc mồm khi thứ to lớn này đập vào mắt, một chiếc xe kéo Chocobo, ánh sáng màu cam từ những chiếc đèn lồng rọi sáng xung quanh nó.

Cloud nhanh chóng nép mình ra phía sau, cố gắng hết sức để quan sát con Chocobo đang chạy một cách đầy thanh lịch qua cánh cổng cao lớn kia. Chiếc xe tráng lệ màu đỏ ở đằng sau được nó kéo đi nhẹ nhàng. Con chim vàng kêu lên khi chiếc roi của chủ nó quất lên lưng, đôi chân mạnh mẽ của nó lập tức phóng đi thật nhanh. Người lơ xe già ria mép xồm xoàm quất cái roi lần nữa và con Chocobo bắt phi nước đại về phía đường cái. Khi cỗ xe đã vượt qua, Cloud vẫn kịp nhìn thấy người phụ nữ trẻ ở đằng sau nó, máu tóc đen dài xõa xuống trên bộ áo lóng lánh màu tím của cô.

"Tifa?" Anh hét lên.

Tifa quay đầu lại, vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy anh. Tiếng động cơ bên trong bức tường kêu ầm ĩ phía sau Cloud và cánh cổng từ từ đóng lại. Tifa cố gắng nói gì đó với anh nhưng âm thanh lại không đến được tai Cloud. Tâm trí anh lúc này đã bị chia ra làm hai, cơ hội trở về Sector7 đang vuột mất qua từng khoảnh khắc. Cloud nhìn chiếc xe rẽ về phía bắc, dần biến mất vào màn đêm rồi tự trách bản thân về sự thiếu quyết đoán khi cánh cổng cũng đóng sầm đằng sau.

"Cloud, chuyện gì vậy?" Aerith lo lắng chạy nhanh đến.

"Cô gái đó..." Cloud lầm bầm.

"Cô gái trên xe là bạn anh à?"

"Ừ... Nhưng có gì đó không ổn."

"Cô ấy đang hướng đến Wall Market." Aerith thở hổn hển. "Nơi đó rất đáng sợ, nhất là với một cô gái... theo nhiều cách."

"Ý cô là sao ?"

"Wall Market là nơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net