[Final Fantasy VII: A new threat] Chapter VIII: THE ANCIENT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER VIII

THE ANCIENT

"Marlene!", Barret nức nở, đập khẩu gatling - gun của của hắn lên đống đổ nát.

Cloud cố vượt qua cơn đau đầu, lặng người nhìn thân hình to đồ sộ đằng trước đang phải đau khổ vì sự ra đi của con gái mình. Barret là một trong số ít những người sống sót tại Sector 7, số ít có nghĩa là ba hoặc mong rằng con số sẽ nhiều hơn ba người, Cloud chua chát khi nghĩ về điều này. Barret cố quay lại để tìm kiếm người thân, tách những khối đá và sắt qua một bên, khẩu súng nã đạn vào khối đá một cách tuyệt vọng, dòng nước mắt chảy xuống đôi gò má bị bụi và thuốc súng làm cho vấy bẩn. Đám khói dày của khối tro tàn đã lắng xuống xung quang Green Park của Sector 6, đám sương mù xen kẽ chìm xuống trước cổng vào giữa các Sectors đang vỡ vụn và đám đông hoang mang bắt đầu tụ tập xung.

Cả Sector giờ đây đã bị tàn phá, khu ổ chuột đã bị chôn vùi sâu dưới đống đổ nát còn sót lại của những gì đã từng là Sector 7. Một bầu không khí im lặng kỳ quái bao trùm lên cả thành phố, chỉ bị gián đoạn bởi những tiếng còi xa xa. Hàng trăm tiếng bước chân phía trên, Cloud có thể thấy được phần dưới của Sector 7, những tấm bản lề bị rách ra khi Sector sụp lên chính nó, và những hình ảnh thoáng qua của một bầu trời u ám bên trên. Những mảnh vụn rải rác rơi xuống bên trên những ngôi nhà chẳng còn sự sống.

"Marlene!" Barret hét lên một lần nữa, hai đầu gối sụp xuống, không thể vượt qua được bức tường ngăn cách giữ sự sống và sự tuyệt diệt đằng trước khi các lớp đá bị nén lại đã trở nên cứng hơn. Cẩn thận vượt qua những tàn tích còn sót lại, Tifa nhẹ nhàng đặt tay lên vai Barret.

"Barret."

"Biggs...Wedge...Jessie...", hắn thì thầm một cách giận dữ, hơi thở trở nên bất thường, đập tay vào một cái ống nhô ra. " Khốn kiếp! Tất cả hãy cút xuống địa ngục đi! Tại sao điều này lại xảy ra, vì cái gì...?

"Barret... ?"

"Marlene...", hắn nức nở, lau đi nước mắt từ đôi mắt sưng lên với mặt sau của bàn tay, khiến cho hắn càng lấm lem hơn vì bùn đất.

"Barret...", Tifa nhắc lại, cúi xuống bên cạnh hắn. "Marlene... Tôi nghĩ Marlene vẫn ổn."

"Hả?" hắn lúng túng, quay về phía Tifa với một cái nhìn châm biếm và châm chọc.

"Ngay trước khi chúng bắt cóc Aerith," Tifa giải thích, biểu hiện của cô vẫn còn mơ hồ qua những lời động viên, "cô ấy nói "Đừng lo, tôi đã đưa cô bé tới một nơi an toàn". Barret, tôi nghĩ... tôi nghĩ cô ấy đang nói về Marlene."

"Nhưng.. làm thế nào...?"

"Cô ấy đã đưa Marlene đi từ Seventh Heaven", Tifa nói, liếc lên. "Đúng không Cloud? Cô ấy đã hứa sẽ chăm sóc cho Marlene."

" Th... Thật chứ?" Barret càu nhàu, bắt đầu có sự bối trước lời nói của Tifa, đầu óc điên cuồng của Barret lo lắng chấp nhận khả năng đó. Đột ngột như khi nó đã tới, hi vọng đã tiêu tan, và hắn hạ ánh mắt xuống. " Nhưng, những người khác..."

"Tôi ghét phải nhắc lại điều này, nhưng cả ba người bọn họ đều bị giết trước khi mọi thứ sụp đổ", Cloud khẳng định, giọng không chút cảm xúc.

"Thể hiện một ít sự tôn trọng đi, thằng đầu đất," Barret đập tay xuống đất, vừa hét vào Cloud vừa chao đảo bước chân. "Tưởng tôi không biết điều đó hả? Nhưng chúng ta... tất cả chúng ta đã chiến đấu với nhau. Tôi không muốn nghĩ rằng họ đã..."

"Còn những người khác thì sao?", Tifa nói nhẹ nhàng, cắn môi lại để cho nước mắt chảy xuống má "Tất cả những đứa trẻ đó..."

"Tất cả đã đi tong hết rồi!", Barret trợn mắt rít lên qua hàm răng nghiến chặt, hận thù thấm vào trong giọng nói. "Chúng quét sạch cả một Sector chỉ để bắt chúng ta? Chúng đã giết rất nhiều người..."

"Anh đang nói đó là lỗi của chúng ta?" Tifa phản đối.

" Vì AVALANCHE ở đây? Anh đồng ý với ý kiến của lũ Turk đó? Anh đang nói rằng những người vô tội đó mất mạng vì chúng ta?"

"Không, Tifa", Barret đáp lại, lắc nhẹ đầu, quai hàm nghiến lại. "Không phải! Không phải tại chúng ta. Là bọn Shinra. Không ai cả ngoài trừ bọn Shinra khốn kiếp. Bọn chúng là ác quỷ, phá hủy Planet chỉ để tăng sức mạnh của chúng, làm túi tiền của chúng thêm rủng rỉnh vàng..."

"Barret.."

" Nếu chúng ta không làm gì đó, chúng sẽ hủy diệt Planet" Barret nói, gật đầu hướng về hình lò phản ứng Mako 6. "Cuộc chiến của chúng ta... của AVALANCHE sẽ không bao giờ kết thúc cho đến khi chúng ta loại bỏ được lũ Shinra."

"Tôi không biết...", Tifa khẽ trả lời, vừa vuốt mái tóc đen của cô ấy một cách không thoải mái.

"Không biết gì...?", Barret hỏi với sự hoang mang.

"Cô không tin tôi sao?"

"Không phải vậy", Tifa trả lời nhanh, cô thở dài đưa hai bàn tay ra xin lỗi. "Chỉ là... chỉ là tôi không chắc về bản thân mình, tôi không hiểu mình đang muốn gì nữa. Anh biết đấy, những cảm xúc của tôi. Tôi có lý do riêng cho việc ghét Shinra, và việc trốn tranh sau những hành động của AVALANCHE là một cách tốt để giải quyết điều đó. Nhưng, nếu tất cả việc này là cái giá cho việc trả thù cá nhân của tôi..."

"Tôi hiểu," Barret thừa nhận,quay lại nhìn đống đổ nát. "Nhưng, sau tất cả những việc đã xảy ra, chắc chắn bây giờ sẽ không có đường quay lại?"

"Tôi không biết nữa..."

"Còn cậu thì sao, tóc lỉa chỉa? Cậu sẽ giúp cô bé đó chứ, phải không?"

"Phải...", Cloud bất chợt trả lời, cau mày lại khi anh liếc nhìn Barret. "Nhưng, trước lúc đó, có một vài điều mà tôi cần phải biết..."

Chợt đầu cơn đau đầu như thể muốn bóp chặt lấy tâm trí anh, Cloud gục xuống mọi thứ xung quanh trở nên trắng xóa. Trong vô thức, Cloud chợt nghe thấy thứ âm thanh vang vọng, một giọng nói, nhưng của ai, Cloud tự hỏi.

"Trong thần thể của ta dòng máu của người Ancients. Ta là người kế thừa hưởng Planet này!"

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến Cloud giật mình tỉnh dậy và nhận ra mình đang nằm trên tay ai đó. Thứ hiện ra đầu tiên trước mắt anh là hình thù mờ ảo, với mái tóc dài khiến Cloud buột miệng thốt lên.

"Sephiroth...?"

Nhưng không phải, đó là Tifa.

"Cloud, anh ổn chứ, có chuyện gì vậy?" Tifa hỏi.

"Nó là..." Cloud ngập ngừng, nhăn nhó vì cơn đau đầu. "Tôi đang nó về những người Ancients."

"Họ thì sao?" Tifa tò mò hỏi.

"Tôi cần phải nói chuyện với mẹ của Aerith", Cloud trả lời với vẻ lơ đãng, quay về hướng đống đổ nát, lướt qua những khuôn mặt thất thần đang tụ tập, bỏ lại Tifa và Barret đang bối rối đằng sau.

"Này, và cậu nghĩ cậu sẽ đi tới đâu?", Barret hỏi.

"Sector 5", Cloud hét lớn về phía sau, giọng nói của anh ấy vượt qua những tiếng khóc thê lương của đám đông. "Đó là nơi cô ấy sống, ngay bên ngoài biên giới của những Sector. Nếu Aerith đã đưa Marlene ra khỏi Sector 7, đó sẽ là nơi mà cô ấy đưa Marlene tới. Nên, nếu anh muốn gặp con gái mình thì anh nên nhanh lên."

"Tôi nghĩ rằng chúng ta nên đi theo Cloud," Tifa nhún vai, dõi theo Cloud khi anh vượt qua nền đất, bước qua những mảnh vỡ của những gì đã từng là lớp vỏ ngoài của một Moogle-shaped slide, và là nơi bắt đầu của đường cao tốc Sector 6 hoang vu.

"Được thôi." Barret lẩm bẩm, nhìn thoáng lại những gì còn sót của Sector 7, những suy nghĩ của hắn đang hướng về việc trả thù "Đầu tiên phải đi gặp Marlene..."

Cloud nhận thấy quãng đường đi của họ trên cao tốc bị hỏng nhanh hơn nhiều so với sáng hôm đó, thỉnh thoản lại bắt gặp những khung cảnh điêu tàn lại khiến anh nhớ lại những hình ảnh kinh hoàng vào cái đêm đã thay đổi cuộc đời anh 5 năm trước. Thỉnh thoảng lại có người hét thật to để tìm người thân của mình, để tìm cha mẹ cho những đứa trẻ. Những đám đông khốn khổ sát nhập với những kẻ đang hiếu kỳ đứng nhìn, người dân những khu vưc xung quanh đều dáo dác tìm hiểu xem điều gì đã làm rung chuyển căn nhà của họ.

Sự hỗn loạn bắt đầu từ hướng bầu trời của khu ổ chuột, chẳng khác gì sự hổn loạn và tiêu điêu của con đường lúc này. Những chiếc trực thăng cứu hộ của Shinra xuất hiện ngày càng nhiều, ánh đèn pha của chúng soi sáng những nỗ lực giải cứu một cách đạo đức giả trong sự tàn phá của của lũ đạo đức giả. Cloud có thể nhận thấy được sự tức giận của Barret một cách dễ dàng qua cái cách hắn dõi theo những chiếc trực thăng, nhân cách sâu thẳm của hắn bị lấn át bởi sự thù hận trước sự tráo trợn và lừa lọc của tên Chủ tịch Shinra. Trong trái tim của mình, Barret bắt đầu cảm thấy sự khao khát được nhìn thấy mọi thứ kết thúc, những tội ác của Shinra tại Sector 7 gợi cho Cloud nhớ lại những cơn ác mộng tồi tệ về thảm cảnh tại Nibelheim năm nào vẫn thường giày vò ám ảnh anh.

Họ bò lên dưới bóng tối của những cái máy cũ kỹ, leo qua những ụ đất nhỏ tới một lỗ hổng tại bức tường của Sector 5. Những con quái vật của khu ổ chuột trong có vẻ đã trốn vào bãi rác, chúng cảm nhận được sự sụp đổ của Sector 7. Tìm lại còn đường mà Cloud mà Aerith đã đi qua giữ những bãi rác, họ vượt qua khu vực Tây Bắc, ngay gần đó là một khu làng nhỏ ngay bên dưới khu Khu phức hợp.

Mặc dù khắp những căn lều và các toa xe của những người nghèo khổ chỉ được thắp sáng bằng những ngọn đèn cháy bằng hơi gas, phần lớn họ không cảm thấy phiền toái hay bất tiện, có lẽ với họ như vậy đã tiện nghi lắm rồi. Những ngôi nhà bị bỏ lại không một ai trông coi trong cuộc khảo sát của người dân địa phương để kiểm chứng lại hậu quả sau một kế hoạch xấu xa nào đó của Shinra.

Cuối cùng thì họ cũng tới được cánh cửa thấp bằng gỗ tuyết tùng của nhà Gainsborough, một lớp bụi mỏng ở ngoài phủ lên các chậu hoa trên mái và trên của sổ.

Gõ cửa ba lần. Chẳng có lấy dù là sự mập mờ đáp lại. Một cách cẩn thận, Cloud mở cửa và nhìn vào bên trong, những ngón tay của anh chạm vào thanh Buster Sword như một sự đề phòng. Elmyra ngẩn mặt lên từ cái bàn giữa phòng, môi bà khẽ rung lên, đôi mắt của bà đỏ hoe dưới ánh sáng của chiếc đền trên trần. Chấm nhẹ lên gò má của bà bằng chiếc khăn tay màu xanh xám, Elmyra đưa cả 3 vào ngôi nhà của mình. Vuốt thẳng chiếc váy màu xanh của bà khi lịch sự đứng lên chào đón họ.

"Cloud, phải không nhỉ?" Elmyra hỏi, giọng bà trở nên khô khan trong khi cố nở nụ cười.

"Vâng," anh gật đầu một, bắt đầu cảm thấy không thoải mái ở tấm thảm màu kem dưới chân mình. "Chúng t...ờ... chúng tôi đến vì..."

"Là vì Aerith, phải không", bà sụt sịt, lau vội những giọt nước mắt. Cloud ngẩng đầu lên từ từ, ánh mắt còn ngờ vực của anh chuyển từ tủ sách sang lọ hoa trên bàn, cuối cùng lại dừng lại trước Elmyra.

"Tôi xin lỗi," anh khẽ nói. "Nhưng... lũ Shinra đã bắt cô ấy."

"Tôi biết", Elmyra nức nở, hít thật sâu để trấn tĩnh mình khi bà ra hiệu cho họ ngồi vào những chiếc ghế quanh bàn. "Nào, ngồi đi."

"Bà biết?", Cloud lắp bắp, sợ hãi tiếp nhận sự hiếu khách của Elmyra. "Nhưng... bằng cách nào...?

"Chúng bắt con bé ở đây," bà trả lời một cách hiền lành.

"Lũ Shinra đã đến đây?"

"Chúng bắt nó vùng một bé gái nhỏ lên một chiếc trực thăng". Elmyra nói, mệt mỏi chỉ ngón tay về phía ngôi làng. "Có vẻ Như Aerith tự để mình rơi vào tay lũ Turk để đổi lấy sự an toàn cho bé gái."

"Marlene?", Barret thở hổn hển, biểu hiện của hắn cho thấy sự nhẹ nhõm và những cảm xúc không thể diễn tả nổi.

"Bà biết Marlene?", Barret hỏi Elmyra với sự ngạc nhiên. Quá chăm chú vào Cloud khiến sự xuất hiện của người đàn ông to lớn bên cạnh mình làm bà cảm thấy sợ hãi, sự tập trung của bà chuyển nhanh về khẩu súng của hắn và những vết sẹo trên mặt.

"Tôi tên là Barret Wallace", hắn nói, giọng điệu khiêm tốn ấy làm Cloud cảm thoáng nhíu mày. "Tôi là bố của con bé."

"Anh là bố của cô bé ấy?", Elmyra trách mắng, đôi lông mày nhăn lại cùng sự bất bình. "Sao anh lại có thể để đứa con bé bỏng của mình bơ vơ một mình như thế? Cô bé nói anh đã bỏ nó lại và chiến đấu..."

"Làm ơn đừng bắt đầu như vậy", Barret nài nỉ, cúi xuống xấu hổ, "Tôi luôn nghĩ tới nó trong từng ấy thời gian. Bà biết đấy... chuyện gì sẽ xảy đến cho Marlene? Nhưng bà phải hiểu vài điều... Tôi không nghĩ là tôi có câu trả lời. Tôi muốn được ở cạnh bên con bé, luôn luôn như vậy... nhưng tôi phải chiến đấu vì tương lai của Planet... tương lai của con bé."

"Vậy là anh kẹt trong một cái vòng luẩn quẩn?". Bà kết luận.

"Bà hiểu mà, phải không". Barret nói một cách đầy hi vọng, như thể hắn đang cầu xin sự tha thứ.

"Tôi nghĩ là tôi hiểu". Elmyra đáp lại một cách lịch thiệp, đặt bàn tay lên đôi vai ông. "Anh hẳn là đã trải qua rất nhiều việc sau khi mọi chuyện xảy ra phải không. Marlene đang ngủ trên gác. Tại sao anh không đi gặp con bé nhỉ?"

"Cảm ơn bà". Barret nói với vẻ dễ chịu, đứng lên khỏi chiếc ghế và nhanh chóng đi thẳng tới căn phòng. Hắn dừng lại vài bước trước cánh cửa làm từ gỗ tuyết tùng, quay đầu lại một cách ngại ngùng để nhìn ánh mắt của Elmyra với sự hối tiếc chân thành. "Tôi thật sự rất xin lỗi về chuyện của Aerith."

"Con bé đã làm một việc rất dũng cảm", Elmyra mỉm cười vui vẻ. "Sự an toàn của Marlene là điều mà con bé muốn. Giờ hãy đi gặp cô bé đi..."

"Vâng, tôi hiểu rồi...". Barret nói, leo lên cầu thang với sự háo hức mà Cloud chưa bao giờ nhìn thấy từ gã đội trưởng của AVALANCHE.

Elmyra vẫn còn đứng quay lưng lại với Cloud và Tifa ở bàn ăn, mơ màng lắng nghe những bước chân nặng nề trong căng thẳng trên sàn gác mái. Tiếng Marlene khóc nức nở tận hưởng niềm vui khi được đoàn tụ với cha mình dường như đánh thức bà khỏi những dòng suy nghĩ của mình, những nhịp đập ấm áp của con tim đang xóa nhòa những mối quan tâm hiện tại của bà. Với một sự nỗ lực tuyệt vời để tái thiết lại chính mình trong thực cảnh hiện tại, bà từ từ quay lại nhìn hai bọn họ, cơ thể bà trùng xuống như thể mang trong mình gánh nặng không thể bộc bạch cùng ai. Cloud vẫn chăm chú nhìn biểu hiểu của bà, một nụ cười trên khóe miệng nhưng đôi chân mày hơi nhíu lại cùng ánh mắt rưng rưng khiến Cloud muốn nói điều gì đó, nhưng nghĩ lại anh lại thôi. Điều đó diễn ra chỉ hơn một phút trước khi Cloud tiếp tục mở lời.

"Bà Elmyra, có một vài điều tôi cần hỏi bà," Cloud ngập ngừng nói, cố lựa chọn những ngôn từ của mình thật chuẩn xác.

"Vâng?"

"Aerith nói với tôi rằng cô ấy đã từng ở gặp vài hoàn cảnh khó khăn với lũ Shinra trong quá khứ", Cloud trả lời. "Nếu có bất kì cách nào mà chúng ta có thể giúp Aerith, tôi cần biết lý do thật sự mà Shinra theo đuổi cô ấy"

"Aerith là...", Elmyra bắt đầu, nhưng lại dừng lại, thở dài. Khuôn mặt tròn của bà trở nên căng thẳng, như thể đang suy nghĩ một cách cẩn thận cân nhắc lời nói qua những phản ứng của bà. "Aerith là một Ancient."

"Bà vừa nói cái gì cơ?" Tifa lắp bắp.

"Aerith là một Ancient", Elmyra nhắc lại. " Đến lúc này, có vẻ như con bé là người duy nhất còn sống sót."

"Người duy nhất sống sót?", Cloud cau mày, hoang mang. "Nhưng không phải bà là mẹ của Aerith sao?"

"Tôi không phải mẹ ruột của con bé", Elmyra đáp lại một cách nhẹ nhàng, đôi mắt của bà lướt đi một cách vô vọng vào những bức ảnh cũ trên tường. Một vài bức chân dung của Elmyra và Aerith lúc còn nhỏ được treo trên chiếc tủ kiếng, khuôn mặt của họ rạng rỡ nhìn xung quanh căn phòng với sự hạnh phúc. "Cũng đã mười lăm năm rồi... trong cuộc chiến. Chồng tôi là một trung úy trong quân đội Shinra đóng quân tại Midgar. Một ngày nọ anh ấy nhận được một cuộc gọi và được chuyển đến tiền tuyến ở một nơi nào đó rất xa tên là Wutai. Sau khi đã đi một vài tháng, tôi nhận được một bức thư từ anh ấy và anh ấy đang trên đường trở về. Tôi đã rất hào hứng. Vào buổi sáng mà anh ấy quay về, tôi đến trạm xe lửa để gặp anh ấy..."

... Trong ký ức của Elmyra...

Elmyra nghe thấy tiếng còi nhức nhối của chuyến tàu chở hành khách khi nó dừng tại trạm Lower Sector 7, và cô chạy nhanh, cô chạy nhanh theo con đường cát, trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực, không giấu nổi nụ cười rạng rỡ của mình. Đến cuối bệ chờ, cô nhận ra rằng không chỉ có mình cô đợi chồng mình, hai hay ba cô gái trẻ khác cùng độ tuổi tụ tập lại ở dưới những bậc thang thấp, khuôn mặt họ tràn ngập niềm hứng khởi. Khi cô tiến gần tới người phụ nữ thì người chủ của nhà ga băng qua bệ chờ và kéo mạnh cửa của toa xe lửa sang một bên.

Những ngọn đèn màu trắng thắp sáng toa xe từ bên trong, tỏa ra một thứ gì giống như ánh sáng từ thiên đường. Từng người một, những binh sĩ xuất hiện từ cánh cửa, và được chào đón bằng một nụ hôn nồng nhiệt từ người thân của họ. Elmyra tươi cười khi mỗi người đàn ông được chào đón với sự cảm kích và lòng nhiệt tình, khao khát được cảm nhận cánh tay rắn chắc của chồng mình ôm lấy mình. Cô vẫn còn đứng dưới bậc thang cuối cùng trong ít phút sau khi cặp đôi cuối cùng đã rời khỏi nhà ga, ánh mắt của cô dán chặt vào cánh của. Giúp một người già rời khỏi tàu, người chủ ga tình cờ kiểm tra khoang trước khi đóng cánh cửa và đặt còi vào giữa môi.

"Xin lỗi?" Elmyra nói trong sự tuyệt vọng. "Chắc hẳn là có vài sự nhầm lẫn. Chồng... chồng tôi..."

"Xin lỗi thưa cô", giọng nói của người đàn ông trở nên khác thường, liếc nhìn qua chiếc đồng hồ của ông ta. "Tàu đang rời đi".

Elmyra gục đầu xuống trong sự thất vọng cay đắng khi người chủ ga thổi chiếc hồi còi thứ hai, trái tim cô trở nên hụt hẫng. Với âm thanh lớn từ động cơ Mako, đầu máy của tàu Midgar Transit's MK100-70 từ tứ kéo xe lửa ra khỏi trạm Sector 7, những âm thanh nhịp nhàng của đường ray nhỏ dần theo thời gian khi nó tiền về phía khu Trung Tâm phức hợp. Vấp ngã về phía sau một mớ hỗn độn, Elmyra ngồi bên thành của một bức tường đá lạnh, ôm đầu lại khi cô cố gắng kiềm chế tiếng khóc nức nở. Tại sao anh ấy không ở đây? Anh ấy nói anh ấy sẽ ở trên tuyến tàu đó. Có lẽ anh ấy đang bị giữ tại Tổng hành dinh...

...

"... chồng tôi không ở trên chuyến tàu tiếp theo, cả tiếp theo và bất cứ chuyến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net