CHƯƠNG 158

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ tiếp tục lên đường, vừa rồi Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần chỉ ăn một ít cá nướng, vì thế vừa đi, vừa ăn bánh quy và mì ăn liền trong gói mì vừa mở kia.

Đường núi rất dài, hai cô gái mang vật nặng đi quá lâu, nên thể lực bị giảm đáng kể, Yến Thanh Trì thấy vậy, nói nói với Giang Mặc Thần, muốn giúp các cô giảm chút gánh nặng.

Giang Mặc Thần nhìn hai cô gái rõ ràng đã rất mệt, lại phải nỗ lực theo sát bọn họ, gật gật đầu, "Được thôi."

Hai người đứng yên tại chỗ chờ Mạc Tiêu Tiêu và Trương Ninh Vi đi tới.

Mạc Tiêu Tiêu đi tới trước mặt bọn họ, không rõ sao đột nhiên bọn họ không đi nữa, hỏi, "Sao không đi tiếp?"

Yến Thanh Trì ôn thanh nói, "Em và Trương Ninh Vi đưa túi cho bọn anh đi, anh và anh Thần cầm giúp các em, vậy các em có thể nhẹ nhàng một chút."

"Làm sao được," Mạc Tiêu Tiêu không đồng ý, "Chúng em đi chậm cũng đã rất liên lụy các anh rồi, lại để các anh cầm túi giúp chúng em, sao chúng em không biết xấu hổ vậy được?"

"Không sao." Yến Thanh Trì nhìn cô, "Chỉ giúp các em cầm túi mà thôi, lại không phải chuyện gì to tác, em cho bọn anh cơ hội thể hiện phong độ đàn ông đi, được không?"

Mạc Tiêu Tiêu bị y nói đến không biết phản bác thế nào, quay đầu hỏi ý Trương Ninh Vi, Trương Ninh Vi cũng không biết có nên đồng ý không, mê mang nhìn cô. Mạc Tiêu Tiêu đành phải nhìn về phía Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần lần nữa, bỏ đi, cô nghĩ, nếu người ta đã nói đến đây rồi, kia các cô còn rụt rè không chịu đồng ý, chắc Yến Thanh Trì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ. Hơn nữa, đưa túi cho Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, các cô cũng có thể đi nhanh hơn một ít, như vậy kết quả kiểm tra cũng tốt hơn.

Mạc Tiêu Tiêu nghĩ thông suốt, rồi giao túi ra, Yến Thanh Trì nhận túi của cô, rất tự nhiên đưa cho Giang Mặc Thần. Trương Ninh Vi thấy Mạc Tiêu Tiêu làm như vậy, nên cũng giao túi ra, Yến Thanh Trì cầm túi của cô trong tay, lại nói với các cô, "Kiên trì thêm chút nữa, đi 40 phút nữa chúng ta sẽ nghỉ ngơi."

Trương Ninh Vi gật đầu, "Cảm ơn."

"Không cần khách khí."

Y xoay người cùng Giang Mặc Thần mở đường đi trước.

Đoàn người đi đi dừng dừng, đi mãi đến khi trời tối.

Trương Ninh Vi và Mạc Tiêu Tiêu đã quá mệt mỏi, dựng lều xong, ngay cả cơm cũng không ăn, trực tiếp ngủ.

Đạo diễn nhìn chằm chằm Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, ra lệnh rõ ràng cấm hai người không được ra ngoài thám hiểm nữa, bằng không lại phải lo lắng hãi hùng chờ bọn họ trở về.

Yến Thanh Trì nhìn bộ dáng cảnh giác của đạo diễn, cảm thấy y và Giang Mặc Thần thật giống hai thằng ranh con không nghe lời, làm đạo diễn rầu thúi ruột. Cho nên lần này rất nghe lời tỏ vẻ sẽ không ra ngoài, không bao giờ ra ngoài nữa.

Giang Mặc Thần cũng "Ừ" một tiếng, coi như đồng ý.

Hai người ăn cơm xong, cũng không có chuyện gì làm, hơn nữa đi bộ một ngày, cũng hơi mệt mỏi, nên trực tiếp vào lều, bắt đầu ngủ.

-------truyenfull LÀ CĐ NL MONG MANH--------

Ngày hôm sau, lúc mặt trời còn chưa mọc, Yến Thanh Trì đã dậy trước, y xốc cửa sổ nhỏ trên lều, nhìn ra ngoài, trời vẫn còn tối. Yến Thanh Trì lấy di động ra nhìn nhìn, mới hơn 4 giờ, y nghĩ nghĩ, lắc lắc Giang Mặc Thần bên cạnh, "Giang Mặc Thần, dậy đi, dậy đi."

Giang Mặc Thần nghe thấy âm thanh của y, mơ mơ màng màng mở to mắt, theo quán tính vươn tay ôm y vào lòng, hỏi y, "Làm sao vậy?"

"Anh có muốn xem mặt trời mọc không?" Trong lời nói của Yến Thanh Trì lộ ra chút hưng phấn, "Chúng ta đi ngắm mặt trời mọc được không?"

Giang Mặc Thần còn chưa ngủ tỉnh, não còn chưa online, "Ngay lúc này sao?"

Yến Thanh Trì ở trong lòng hắn gật đầu, "Anh đi không?" Y hỏi, "Hay là anh muốn ngủ thêm một lát?"

Đúng là Giang Mặc Thần muốn ngủ thêm một lát, nhưng mà, sao hắn không nghe ra Yến Thanh Trì muốn đi xem, vì thế hắn vỗ vỗ sống lưng Yến Thanh Trì, "Kéo anh dậy, để anh ngồi dậy khởi động một chút."

Nháy mắt Yến Thanh Trì lên tinh thần, ngồi dậy, vươn tay kéo hắn lên, "Có thể khởi động chưa?"

"Tốt xấu gì em cũng phải ấn nút khởi động máy chứ." Giang Mặc Thần cười.

Yến Thanh Trì nhào lên hôn mặt hắn một chút, "Khởi động máy chưa?"

Tuy rằng Giang Mặc Thần không nhìn rõ y trong bóng tối, nhưng vẫn cảm thấy Yến Thanh Trì bây giờ thật đáng yêu, hắn xoa xoa đầu Yến Thanh Trì, "Rồi. Đi thôi, chúng ta đi rửa mặt một chút."

"Ừm." Yến Thanh Trì gật đầu.

Hai người chiếu đèn pin cho nhau để rửa mặt, tùy tiện cầm một cái ba lô rồi chuẩn bị đi ngắm mặt trời mọc.

"Muốn gấp lều không?" Giang Mặc Thần hỏi Yến Thanh Trì, "Hay là chờ lát nữa về gấp."

"Trở về rồi gấp, dù sao lúc chúng ta về chắc bọn họ còn chưa dậy hoặc là vừa mới dậy, lúc ấy gấp cũng kịp."

"Ừm, vậy đi thôi."

"Đi."

Yến Thanh Trì vui vẻ nhìn Giang Mặc Thần, vươn tay nắm chặt tay hắn, ánh sáng đèn pin thật nhu hoà, tâm tình của y nhảy nhót, y nhẹ giọng nói "Đi", nhẹ bước rời khỏi nơi bọn họ cắm trại.

Bọn họ cũng không đi quá xa, chỉ đi thêm hai bước lên trên đường núi. Địa thế nơi này rất cao, tầm nhìn cũng thật trống trải, Yến Thanh Trì cảm thấy nơi này được rồi, chờ xem mặt trời mọc xong, cũng tiện để bọn họ về lại chỗ cũ.

Giang Mặc Thần xem xét khắp nơi, thấy bên cách đó không xa có hai khối đá, nên lôi kéo Yến Thanh Trì qua đó ngồi.

Lúc này trời mới tờ mờ sáng, vẫn còn một mảnh xanh xám, nhìn không ra một chút sắc ấm nào, nhưng đã có thể mơ hồ nhìn thấy bộ dáng người bên cạnh.

Yến Thanh Trì tắt đèn pin, lấy bánh mì và bánh quy trong túi ra đưa cho Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần nhìn bánh mì trong tay y, sâu sắc cảm thấy hai ngày nay mình sắp ăn bánh mì đến ói ra luôn rồi.

Hắn mở bọc bánh mì bên ngoài ra, hỏi Yến Thanh Trì, "Em muốn ăn cái nào?"

"Muốn hết."

"Bánh mì cũng muốn?"

Yến Thanh Trì thò tay lấy bánh mì trong tay hắn, "Anh không muốn ăn cái này đúng không? Vậy em ăn cái này, anh ăn bánh quy."

Giang Mặc Thần nhìn nhìn bánh quy trong ngực mình, "Đãi ngộ của anh khá hơn em nhiều, trên bánh quy của anh còn có nho nè."

"Coi như là phần thưởng anh đi xem mặt trời mọc với em." Yến Thanh Trì vừa nói, vừa xé bánh mì bắt đầu ăn, "Em cảm thấy bánh mì cũng còn tốt, sao anh lại không thích ăn chứ." Nhưng y nhanh chóng nhận ra, "Cũng phải, căn bản anh không thích ăn mấy cái này, bánh kem anh cũng không thích ăn."

Giang Mặc Thần xé túi bánh quy, cầm miếng bánh quy đút y, "Nói thật thì anh cũng không thích ăn bánh quy này, anh thích ăn mặn."

Yến Thanh Trì cắn bánh quy trong miệng, nói chuyện với hắn, "Vậy em không giống anh, em thích ăn ngọt."

"Anh biết," Giang Mặc Thần nhìn y, "Em còn thích ăn kẹo." Hắn nói xong, thì hơi tiếc hận, "Đáng tiếc lần này không có mang theo cho em."

"Trở về lại cho em cũng được mà, không cần phải bây giờ."

"Chờ chúng ta kiểm tra xong, sau khi ra nước ngoài, xem xem địa phương đó có kẹo gì đặc sắc không, đến lúc đó lại mua cho em một chút."

Yến Thanh Trì gật đầu, "Cũng không biết chúng ta xếp thứ mấy, nếu là tổ cuối cùng, vậy thì rất ít tiền."

"Không thảm đến vậy đâu."

"Hy vọng vậy." Yến Thanh Trì nhìn hắn một cái.

Khi bọn họ nói chuyện, Yến Thanh Trì chú ý màu đỏ dần dần xuất hiện phía chân trời, y vội vàng vỗ vỗ Giang Mặc Thần, "Mau xem, mặt trời mọc rồi."

Giang Mặc Thần ngẩng đầu nhìn, viền đỏ tựa như một tầng lụa mỏng, lúc bắt đầu còn rất mỏng, từ từ lan rộng ra, phảng phất một biển hoa hồng vô biên, lại như tầng tầng lớp lớp thay đổi dần sắc cẩm tú.

Hắn lẳng lặng nhìn, trong lòng một mảnh yên tĩnh và ôn nhu.

Sau đó, hắn nhìn thấy sắc vàng chợt loé phía chân trời, biển hoa hồng giống như được nạm một tầng vàng óng ánh, hắn nhìn không chớp mắt, mặt trời e thẹn từ từ lộ ra từ sau núi, xuất hiện ở trong mắt hắn.

Hắn quay đầu lại nhìn Yến Thanh Trì, chỉ thấy Yến Thanh Trì đang chăm chú nhìn nơi mặt trời mọc, trong núi lành lạnh và sức nóng của mặt trời mọc, mặt mày như họa.

"Thanh Trì." Giang Mặc Thần kêu y.

Yến Thanh Trì quay đầu, Giang Mặc Thần hôn cái trán y, hơi rén lướt qua.

"Chào buổi sáng." Giang Mặc Thần nhìn kinh ngạc rõ ràng trên mặt y, mỉm cười nói.

Yến Thanh Trì cong mắt nở nụ cười, "Ừm, chào buổi sáng." Y nói, sau đó, có qua có lại y cũng hôn Giang Mặc Thần.

Ngắm mặt trời mọc, hai người đều thật vui vẻ, tâm tình Yến Thanh Trì rất tốt, dựa vào hắn nói chuyện một lát, hai người mới lên đường về.

"Chúng ta chơi trò chơi đi." Yến Thanh Trì nói, "Dù sao đường về cũng không dài, chúng ta chơi một chút."

"Em muốn chơi thế nào?" Giang Mặc Thần hỏi y.

Yến Thanh Trì nói, "Chúng ta chơi kéo búa bao, ai thua thì cõng người kia đi số bước tương ứng, đá là mười bước, kéo là hai bước, bao là năm bước, đơn giản không?"

"Rất đơn giản, đến đây đi."

Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Kéo búa bao ——"

Y ra đá, Giang Mặc Thần ra kéo.

Yến Thanh Trì quá vui, "Em thắng, anh cõng em."

"Được." Giang Mặc Thần đi đến phía trước y, hạ eo, cõng y lên.

Sau khi lớn lên, đây vẫn là lần đầu tiên Yến Thanh Trì để người khác cõng, cảm giác này còn hơi mới lạ, y ghé vào bên tai Giang Mặc Thần, nhỏ giọng nói, "Anh biết không, anh là người đầu tiên cõng em sau khi em thành niên."

"Vậy chắc em cũng là người đầu tiên anh cõng sau khi thành niên."

"Trùng hợp vậy sao? Lúc đóng phim không cõng bao giờ à?"

"Không có cõng như thế."

"Ồ." Yến Thanh Trì gật đầu.

Giang Mặc Thần nhanh chóng đi xong mười bước, Yến Thanh Trì vỗ vai hắn để hắn thả mình xuống, Giang Mặc Thần cười cười, "Bỏ đi, không phải em nói sau khi em thành niên thì không ai cõng em sao? Vừa lúc lần này để em cảm thụ."

"Tốt với em như vậy?" Yến Thanh Trì hoan hô, "Em cũng không phải là loại người sẽ khách khí với anh đâu."

"Ai muốn em khách khí với anh."

"Vậy được rồi, cho anh cõng em về." Yến Thanh Trì nói, vòng tay ôm vòng cổ hắn, nói với hắn, "Vất vả rồi, Giang tiên sinh."

"Phu nhân vui vẻ là được." Giang Mặc Thần trả lời y.

Yến Thanh Trì vui vẻ nói, "Vui vẻ vui vẻ."

Y nghiêng đầu nhìn nhìn Giang Mặc Thần, lại nhìn nhìn đường phía trước, cảm thấy vừa ấm áp vừa vui sướng. Có lẽ lần kiểm tra đột nhiên này đối với những người khác mà nói thì thật buồn tẻ còn mệt nhọc, nhưng đối với y mà nói, lại là một chuyến đi rất trân quý. Đây là lần đầu tiên y và Giang Mặc Thần ra ngoài mà không có trợ lý, không có fans, không có quá nhiều kiêng dè.

Bọn họ có thể sóng vai đi một chỗ, có thể đi những nơi không người thám hiểm, có thể nói thầm với nhâu, có thể cùng nhau hưởng thụ cảnh đẹp tự nhiên. Thật ra Yến Thanh Trì hy vọng thời gian có thể chậm một chút, như vậy, bọn họ sẽ có thể nhiều thêm một ít thời gian lãng mạn ngọt ngào, nhưng mà, thời gian trước nay đều không vì người nào mà dừng lại. Cuối cùng bọn họ vẫn phải về doanh địa, trước khi đạo diễn còn chưa ra khỏi lều đã bắt đầu dọn đồ, tiếp tục lần kiểm tra của bọn họ.

————————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net