CHƯƠNG 162

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Thanh Trì cảm giác rất lâu rồi không gặp được ai dám nói chuyện với mình như vậy, lần trước là ai? Liêu Tư Bác sao? Y không khỏi thở dài, thầm nghĩ, một đứa hai đứa, vì sao luôn cảm thấy mình học được một chút đã trở thành thiên hạ vô địch, trước khi nói chuyện không sợ cắn trúng đầu lưỡi sao?

Giang Mặc Thần nghe Phí Tĩnh Vũ nói xong, cười lạnh, "Ai cũng có chuyên môn của mình lời này không sai, nhưng trước khi nói chuyện tốt nhất điều tra kỹ chứ. Cậu là chuyên nghiệp? Thanh Trì cũng là chuyên nghiệp."

Phí Tĩnh Vũ sửng sốt, khó có thể tin được nhìn về phía Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì vẫy vẫy tay, rất thành thật nói, "Anh Thần quá khen, tôi cũng không được xem là chuyên nghiệp, tôi chỉ tự vẽ chơi, nghiệp dư."

Lúc này sắc mặt Phí Tĩnh Vũ mới đẹp một chút, "Như vậy a."

Yến Thanh Trì mỉm cười, "Nhưng nhưng thật ra tôi rất có hứng thú với loại thi đấu như thế này." Y quay đầu nhìn lại Lý Mạt, "Em muốn vào quán bar đó phải không? Anh đi thử sức giúp em, xem có thể đạt được vé vào cửa miễn phí không."

Trong nháy mắt hai mắt Lý Mạt tỏa ánh sáng nhìn y, trong mắt tràn đầy sùng bái, "Ca ca anh còn biết vẽ tranh a! Ca ca anh thật quá tuyệt vời!"

Nhưng không nhất định anh có thể thắng."

"Em biết, học bá vĩnh viễn đều nói tôi chưa ôn tập hết trước khi vào thi, chắc chắn thi cũng chẳng ra gì, chờ đến khi thành tích ra, lại là nhất khối."

Giang Mặc Thần nghe vậy, nhẹ nhàng cười, nhìn cô nói, "Em đúng là nhỏ mà lanh."

Phí Tĩnh Vũ nhìn ba người trước mặt, trong lòng thầm cười nhạo, còn không biết vẽ thành cái đống gì đâu, Lý Mạt đã thổi phồng, còn học bá? Bằng vào Yến Thanh Trì, nhìn thế nào cũng không thấy dính dáng tới hai chữ này, có được không? Lý Mạt vội vàng nịnh bợ y như vậy, còn không phải vì y hồng.

Hắn nhìn Yến Thanh Trì, mỉm cười nói, "Không phải anh Yến nói muốn đi thử sao? Vậy đi đi, cũng để giúp em gái Lý Mạt của chúng ta thực hiện tâm nguyện a."

Lý Mạt không quen nghe hắn nói chuyện châm chọc mỉa mai, hỏi hắn, "Thanh Trì ca ca thắng, chúng ta đi quán bar. Anh đi không?"

Lý Bác Chung thấy cô nói như vậy, vội vàng hoà giải, "Đương nhiên phải đi, chúng ta đi cùng nhau mà."

Phí Tĩnh Vũ mới không tin Yến Thanh Trì sẽ thắng, "Chờ anh ta thắng rồi nói sau."

Yến Thanh Trì cười một tiếng, quay đầu nhìn hắn, "Vậy bây giờ cậu đã có thể suy nghĩ vấn đề này được rồi."

Y nói xong, đi ra ngoài, đi tới trước mặt một họa sĩ trẻ tuổi gần bọn họ, lễ phép dò hỏi cuộc thi này y có thể tham gia không? Làm sao tham gia?

Họa sĩ trẻ tuổi nói một câu "of course", chỉ chỉ một đại thúc tóc vàng có bụng bia hơi béo trong đám người, nói cho hắn người kia là ông chủ quán bar, chỉ cần lại đó báo một tiếng với ông ấy là được.

Yến Thanh Trì nói cảm ơn, đi qua chào hỏi ông chủ quán bar, tỏ vẻ mình cũng muốn tham gia lần thi đấu vẽ tranh này.

Ông chủ quán bar rất nhiệt tình, thấy có người mới tới tham gia thi đấu, còn là người nước ngoài, vô cùng sảng khoái đồng ý, lấy bản vẽ và giấy bút cho y. Hơn nữa, còn quay đầu hỏi người bên cạnh, ai tình nguyện làm người mẫu cho vị thanh niên đẹp trai người nước ngoài này.

Lập tức đã có một cô gái tóc vàng mắt xanh đứng dậy, cô nàng rất đẹp, mắt ngọc mày ngài, mái tóc bạch kim cuộn sóng dưới ánh mặt trời như là hổ phách màu mật. Hình như cô gái rất thích Yến Thanh Trì, một bên nói với y "em rất vui lòng làm người mẫu cho anh", một bên chớp mắt với y, tung ra một cái wink quyến rũ.

Lý Mạt nhìn cô gái kia, bắt lấy người cha già của mình "a a" hai tiếng, "Chị gái này thiệt là đẹp a, có phải chị ấy thích Thanh Trì ca ca không a, có phải vừa phóng điện cho Thanh Trì ca ca không? Trời ơi, đây là cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn dị quốc gì vậy a. Dung mạo đẹp tuyệt vời của ca ca hôm nay quả nhiên vẫn đang dụng tâm buôn bán a!"

Mạc Tiêu Tiêu nghe vậy quay đầu nhìn cô, chọc chọc cô, nhỏ giọng hỏi, "Em là fan của anh Yến?"

Cô vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, trong đám bọn họ có nhiều con trai như vậy, Lý Mạt chỉ gọi Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần là ca ca, những người khác đều là chữ "anh" thêm cái họ, thẳng đến vừa rồi Lý Mạt nói ra một câu kinh điển trong giới fan, Mạc Tiêu Tiêu mới nhận ra, chẳng lẽ là vì cô nàng là fan của Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, nên mới có đãi ngộ khác đối với thần tượng?

Lý Mạt gật gật đầu, "Đúng vậy, lúc trước em là fan của Mặc Thần ca ca, sau đó xem "Lạc Đường", làm fan của Thanh Trì ca ca luôn."

"Khó trách em vẫn luôn gọi hai anh ấy là 'ca ca', xưng hô không giống với những người khác."

Lý Mạt cười hì hì nói, "Ngày thường em kêu như thế ở trên mạng, kêu quen rồi, hơn nữa, không phải vừa lúc em nhỏ hơn hai anh ấy sao, nên còn có thể kêu như vậy, nếu em cùng tuổi với hai anh ấy, em sẽ ngượng ngùng."

Mạc Tiêu Tiêu nhìn cô nàng, "Vậy lần này quay chương trình chắc là em rất vui vẻ."

"Đúng vậy, siêu vui vẻ."

-----truyenfull LÀ CĐ NL MONG MANH-----

Mà Giang Mặc Thần đứng bên cạnh hai cô thì không vui vẻ như vậy. Giang Mặc Thần nhìn Yến Thanh Trì ngồi trên ghế dài bắt đầu vẽ tranh, hai tay của người đẹp tóc vàng trước mặt y hơi chống cằm, làm ra một hình trái tim, Giang Mặc Thần nhìn sao cũng thấy chướng mắt, sớm biết thế vừa nãy hắn cũng đi theo Yến Thanh Trì qua đó! Như vậy hắn đã có thể làm người mẫu! Hơn nữa, Yến Thanh Trì còn chưa từng vẽ hắn, sao bức tranh chân dung đầu tiên lại vẽ cho người khác chứ!

Giang Mặc Thần nghĩ đến đây, càng thêm buồn bực, hắn nhìn người đẹp tóc vàng cách đó không xa hoàn toàn không biết gì cả còn đang mỉm cười ngọt ngào, chỉ cảm thấy cực kì tức giận, hận không thể trực tiếp nhào qua thế chỗ.

Nhưng thật ra Yến Thanh Trì không có nhiều tâm tư dư thừa như vậy, nây giờ toàn bộ tâm tư của y đều đặt trên bức tranh. Trước khi Giang Mặc Thần hỏi thăm tình huống với anh trai người da đen, y đã đứng từ rất xa nhìn nhìn mọi người vẽ, nhìn thấy tranh vẽ của bọn họ đều chỉ phác hoạ một loại.

Cái này không khó, y chỉ cần dựa theo lúc mình vẽ ký hoạ như vậy là được, chẳng qua cái này không yêu cầu tốc độ, y có thể vẽ tinh tế hơn một ít.

Bởi vì trước đây vẽ ký hoạ, nên y nắm bắt đặc điểm nhân vật rất tinh chuẩn, không cần thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn người mẫu giống những họa sĩ khác. Y chỉ cần xem kĩ vài lần, đã có thể dựa vào ấn tượng của mình vẽ tranh.

Yến Thanh Trì rất nhanh đã vẽ xong hình thức ban đầu, lại đối chiếu với cô gái trước mặt bổ sung một ít chi tiết, lúc này mới ngừng bút. Đưa bức tranh cho cô gái trước mặt, hỏi, "Cô cảm thấy giống cô không?"

Cô gái nhận lấy bức tranh, nhìn chính mình trên bức tranh, nhịn không được kinh hô một tiếng, cô trên bức tranh không chỉ hình thể và dung mạo vô cùng giống mình, thoạt nhìn còn tự tin nhiệt tình, thậm chí vì động tác chớp mắt, mang theo chút mềm mại đáng yêu. Cô rất vừa lòng, không nhịn được gật đầu, thẳng thắn khen Yến Thanh Trì vẽ đẹp.

Cô gái rất thành thật, nói vốn dĩ mình chỉ đơn thuần cảm thấy y rất tuấn tú nên mới làm người mẫu cho y, bây giờ nhìn thấy bức họa này lại cảm thấy mình kiếm lời rồi. Cô kéo Yến Thanh Trì đi tới trước mặt ông chủ quán bar, đưa bức tranh cho ông chủ, hỏi ông chủ xem có phải rất giống cô không.

Ông chủ nhìn nhìn, cảm thấy đúng là là giống, hơn nữa đương sự cũng cảm thấy như vậy, nên vung tay, vỗ vỗ bả vai Yến Thanh Trì nói với y, "Ha, người anh em, chúc mừng cậu đạt được một cơ hội rượu chè miễn phí."

Người đẹp tóc vàng cầm bức tranh vẽ mình hỏi Yến Thanh Trì có thể bán cho cô không, cô muốn lấy về cho bạn học của mình xem.

Ông chủ cũng phụ họa khen, "Cậu học cái này đúng không, vẽ chuyên nghiệp như vậy, không chỉ giống bề ngoài, nhân vật cũng thực sinh động. So với tranh học sinh bán ở góc đường ưu tú hơn nhiều, bọn họ còn thổi phồng mình là chuyên nghiệp nữa."

Yến Thanh Trì liên tục xua tay, nói không phải, chỉ là ngày thường y tương đối thích vẽ tranh thôi. Lời này cũng không phải khiêm tốn, đúng là y chưa từng tham gia lớp mỹ thuật chuyên nghiệp nào, chỉ từng luyện tập ký hoạ với giáo viên chuyên môn vì thân phận lúc ấy của mình cần, y cũng chưa từng tham gia cuộc thi liên quan đến vẽ tranh, chỉ là lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì thuận tay vẽ tranh, chọc mẹ nuôi và em trai mình vui thôi.

Cuối cùng người đẹp tóc vàng lấy giá một xu tiền mua bức tranh kia, cô cảm thấy quá rẻ, nhưng Yến Thanh Trì lại tỏ vẻ vốn chỉ là một trò chơi thôi, quá so đo về tiền tài ngược lại mất đi lạc thú vẽ tranh bản thân.

Ông chủ cũng có ý này, nên hắn vỗ vai Yến Thanh Trì mời y vào quán bar của mình uống rượu, Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Tôi đi cùng bạn, có thể mang bạn của tôi cùng vào không?"

Ông chủ rất hào phóng tỏ vẻ đương nhiên có thể, càng đông càng vui.

Vì thế Yến Thanh Trì đưa ông chủ tới đội ngũ của bọn họ, ông chủ nhìn cả trai lẫn gái trước mặt, quay đầu nhìn lại Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì hơi chột dạ, sợ ông chủ cảm thấy bạn mình quá nhiều, rút lại lời đã nói.

Nhưng mà ông chủ chỉ kinh ngạc cảm thán, "Anh bạn, bạn của cậu đều đẹp giống cậu a!"

Hắn nhanh chóng nhìn thấy camera và nhân viên công tác tổ tiết mục, lúc này mới nhận ra hẳn là những người này đang quay chương trình, hắn kinh hô một tiếng, còn phất phất tay với camera, không chút khách khí giới thiệu quán bar của mình một phen, sau đó vung tay tỏ vẻ, đi thôi, tôi mang các cậu đi uống rượu.

Trong lòng Yến Thanh Trì kích động, không tự giác kéo Giang Mặc Thần, "Đi."

Những người khác cũng vội vàng đuổi theo.

Phí Tĩnh Vũ hơi khó chịu, không muốn đi lắm, Nhạc Tử Mính kéo hắn, "Đi thôi, mọi người đều đi rồi."

"Có cái gì tốt mà đi." Hắn không phục nói.

Nhạc Tử Mính cảm thấy chắc là hắn vốn nghĩ chắc chắn Yến Thanh Trì không thắng được, kết quả Yến Thanh Trì lại thắng, nên mới không vui. Cô ôn hoà khuyên nhủ, "Anh Yến thắng là chuyện tốt mà, vừa lúc chúng ta có thể đi xem quán bar bên này. Hơn nữa, chính anh Yến cũng nói, anh ấy chỉ là nghiệp dư, nếu hai người các anh thật sự tranh tài, chắc chắn anh lợi hại hơn, chẳng qua vừa nãy anh không vẽ thôi."

Phí Tĩnh Vũ nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Anh và anh ta không giống nhau, sao anh có thể vẽ tranh ở chỗ như thế này, tự hạ giá trị con người."

Nhạc Tử Mính không tán đồng cách nói của hắn lắm, cô cảm thấy Yến Thanh Trì nói đúng, rất nhiều thứ bản thân mình tiếp xúc là vì hứng thú, mọi người chỉ chơi cho vui thôi, cần gì phải gò bó mình trong một khuôn khổ. Hơn nữa, cho dù mình không thích như vậy, thì tự mình kiên trì là được, cần gì đi phủ định hành vi của người khác, Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui hay không?

Chỉ là từ trước đến nay cô đã quen thuận theo Phí Tĩnh Vũ, bởi vậy cũng chỉ "ừ ừ" gật đầu, khuyên hắn, "Chúng ta mau đến đó đi."

Khi cô nói chuyện, Lý Bác Chung đã quay đầu lại tìm hai người bọn họ, "Sao hai người còn ở đay, đi nhanh lên."

Nhạc Tử Mính liên tục gật đầu, "Chúng tôi lập tức theo kịp, cảm ơn Lý lão sư."

Lý Bác Chung cười ha hả, "Không có việc gì không có việc gì, đi nhanh đi."

Phí Tĩnh Vũ nhìn thoáng qua camera đi theo bên cạnh hắn, nghĩ thầm thôi bỏ đi, nếu không đi thật, không biết tổ tiết mục cắt ghép thế nào đâu, vì thế đành phải đi theo.

Lý Mạt thấy hắn đi theo, lúc này mới quay đầu nhỏ giọng nói, "Còn tưởng rằng có bao nhiêu chí khí, có bản lĩnh thì đừng có đi."

——————

sang chương 163 tui sẽ đăng lại như bình thường nhé, vì con wattpad nó không đồng bộ được, quá tệ, hiu hiuuuu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net