CHƯƠNG 180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Thanh Trì nấu cơm, xào vài món trong lúc đợi Giang Mặc Thần về nhà. Giang Mặc Thần tiện đường đi đón Kỳ Kỳ tan học, Kỳ Kỳ thấy hắn đã về, rất vui vẻ ôm lấy hắn, làm ổ trong lòng hắn nói với hắn chuyện ở trường gần đây của mình, còn nói hai ngày trước bé thi vẽ tranh đạt hạng nhất trong lớp.

Kỳ Kỳ nói xong lặp tức mở cặp ra đưa bức tranh cho Giang Mặc Thần xem, bé vẽ chó con đùa giỡn nhau dưới ánh mặt trời, tuy rằng nét vẽ còn rất non nớt, nhưng thắng nét trẻ con. Giang Mặc Thần nhìn tranh, cảm thấy nói từ phương diện vẽ tranh, tuy rằng Kỳ Kỳ không phải con ruột của bọn họ, nhưng ngoài ý muốn lại giống Yến Thanh Trì, hắn nghĩ, đây có thể là cái gọi là duyên phận đi.

"Kỳ Kỳ giỏi quá." Hắn khen ngợi, lại bổ sung một câu, "Giống ba ba con."

Kỳ Kỳ cong mắt cười cười, mềm mại hỏi, "Con có thể nuôi một con chó con không?"

"Kỳ Kỳ muốn nuôi chó?"

Kỳ Kỳ gật đầu, "Cún con đáng yêu, có thể nuôi không?"

Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, "Cũng có thể, nhưng mà bây giờ còn chưa được."

Kỳ Kỳ nháy nháy mắt hơi nghi hoặc nhìn hắn.

Giang Mặc Thần giải thích với bé: "Bây giờ Nghiên Nghiên còn nhỏ, cần người trong nhà chăm sóc, nên nếu nuôi chó, có thể không chăm được, hơn nữa bây giờ nhà chúng ta ở chung cư, không gian không lớn lắm, còn chưa nuôi chó con được, lỡ đâu con thích chó lớn, vậy thì không tiện lắm. Chờ sau này chuyển nhà, lúc ấy mới nuôi chó được không?"

Kỳ Kỳ gật gật đầu, "Được ạ." Bé chỉ đơn thuần muốn nuôi chó, có thể nuôi là được, dù bây giờ hay sau này, Kỳ Kỳ cũng không để ý lắm.

Giang Mặc Thần sờ sờ đầu bé, "Kỳ Kỳ có thể xem mình thích loại chó nào trước, đến lúc đó phụ thân mang con đi chọn."

"Dạ."

Lúc Giang Mặc Thần và Kỳ Kỳ về tới nhà, vừa lúc Yến Thanh Trì đã xào xong món cuối cùng.

Kỳ Kỳ nhảy nhót chạy tới trước mặt y nói, "Ba ba, con được hạng nhất vẽ tranh trong lớp."

"Phải không?" Yến Thanh Trì kinh hỉ nói, "Kỳ Kỳ lợi hại như vậy a, ngày mai ba ba ăn mừng cho con."

"Ăn mừng thế nào dạ?" Kỳ Kỳ hỏi y.

"Con muốn ăn mừng thế nào?"

Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, rất thành thật nói: "Con muốn đi chơi, chúng ta đi công viên chơi trò chơi."

"Được." Yến Thanh Trì sờ sờ tóc bé, "Con vẽ cái gì? Để ba ba xem."

Kỳ Kỳ tìm được tranh của mình, đưa cho Yến Thanh Trì, nhỏ giọng nói với y, "Lúc nãy con nói với phụ thân, phụ thân nói, sau này con có thể nuôi chó."

Yến Thanh Trì nhìn tranh của bé, trên tranh đúng là chó con đang đùa giỡn nhau, bé gật gật đầu, "Được, đến lúc đó cho con chọn một con chó con con thích."

"Con thích màu trắng, loại nhỏ nhỏ á, con muốn đặt tên cho nó là Tuyết Cầu."

"Con đã nghĩ xong tên luôn rồi à."

"Con vừa nghĩ xong trên xe." Kỳ Kỳ hoan hô.

Giang Mặc Thần thấy hai người đang bàn chuyện nuôi chó, lên lầu thay quần áo ở nhà, sau đó đi xem Nghiên Nghiên. Nghiên Nghiên đang chơi cùng dì Trương, tuy rằng dì Trương không biết Nghiên Nghiên là con ruột của Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, nhưng bà chăm sóc Giang Mặc Thần từ nhỏ đến lớn, sau này lại chăm sóc Kỳ Kỳ, nên rất có cảm tình với mấy đứa nhỏ của Giang gia.

Thấy Giang Mặc Thần vào, bà cười cười, nói, "Thiếu gia đã về."

"Ừm, dì vất vả rồi."

"Nói gì đó." Bà nhìn Giang Mặc Thần, "Chỉ chớp mắt, thiếu gia đã thành gia lập nghiệp có con, thời gian trôi qua thật mau."

Giang Mặc Thần cũng cảm thấy đúng là thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ chớp mắt, vậy mà hắn đã có hai đứa con rồi.

Hắn ôm Nghiên Nghiên từ trên giường lên, Nghiên Nghiên ngoan ngoãn mặc cho hắn ôm, trợn tròn mắt nhìn hắn, Giang Mặc Thần ôm bé quơ quơ trên dưới, bé con vui vẻ đến quơ chân múa tay.

Dì Trương nhìn, cười nói, "Thằng nhỏ này hoạt bát hơn Kỳ Kỳ, cũng hiếu động hơn Kỳ Kỳ một ít, tính cách bổ sung cho nhau, ngược lại cũng thích hợp làm anh em."

Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ mình khi còn nhỏ, hình như không có hoạt bát như vậy, cảm thấy có thể nó giống Yến Thanh Trì nhiều hơn một ít, không khỏi vui vẻ hơn vài phần, hắn luôn cảm thấy không công bằng khi Nghiên Nghiên không cùng họ với Yến Thanh Trì, lúc này nhìn thấy Nghiên Nghiên giống Yến Thanh Trì hơn mình, cảm thấy cũng coi như là một loại an ủi khác.

Ăn cơm chiều xong, Kỳ Kỳ theo thường lệ đi tìm Nghiên Nghiên chơi, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cùng nhau xem kịch bản phim của đạo diễn Khang Thịnh mà Lý Bác Chung gửi tới —— "Chờ Xuân Tới".

Khác với đa số phim đề tài quân nhân mà Yến Thanh Trì đã từng xem, nam chính Yến Linh của "Chờ Xuân Tới" không phải trung hậu thành thật, khắc khổ nỗ lực như truyền thống, từ nhỏ nhân vật này đã sống vì hình tượng một thế hệ binh vương, hình tượng của Yến Linh càng giống như thiếu niên thiên tài.

Cha của Yến Linh, Yến Kỉ Phong thất bại bị thương trong một cuộc tuyển chọn bộ đội đặc chủng, sau đó xuất ngũ về nhà. Bởi vậy, từ khi còn nhỏ, Yến Kỉ Phong đã hy vọng Yến Linh có thể hoàn thành giấc mộng của ông, trở thành một bộ đội đặc chủng ưu tú. Yến Linh người này, diện mạo xuất chúng, tính cách lạnh nhạt, mang theo chút thanh cao, rồi lại vô cùng độc miệng, từ nhỏ dưới sự bồi dưỡng của cha hắn, thân thủ cực kì tốt, cũng đã biết, sau này hắn phải vào bộ đội. Nhưng cố tình chính bởi vì hắn luôn sống trong loại hoàn cảnh này, nê hắn luôn có cảm giác mê mang và nghi hoặc, mình có thật sự muốn vào bộ đội không.

Đương nhiên Yến Linh vẫn dựa theo ý nguyện của cha mình, vào bộ đội, bởi vì là người tuấn tú nhất trong đám tân binh đồng kỳ, nên lúc mới vào ngũ, đã bị người trong lớp cười nhạo, Yến Linh thanh cao quen rồi, không để ý đến bọn họ, đối phương cho rằng hắn dễ khi dễ, nên lúc ở ký túc xá đã cố ý kêu hắn giặt giúp quần áo và vớ của mình, kết quả bị Yến Linh áp đảo tại chỗ, đổ tất cả quần áo dơ xuống đầu người kia.

Yến Linh một trận thành danh, rước lấy sự chú ý tân binh xuất sắc sắc nhất, có mấy người lén tới tìm hắn tỷ thí, sau khi khiêu khích cũng bị hắn áp đảo. Không hề nghi ngờ, hắn là người ưu tú nhất trong nhóm tân binh.

Yến Linh thắng lợi không ngừng liên tiếp, càng thêm nghi hoặc ý nghĩa việc mình vào bộ đội. Thẳng đến khi lớp bọn họ tiến hành so đấu với lớp hai, Yến Linh gặp người đầu tiên có thể ảnh hưởng đến hắn —— Mã Tuấn. Mã Tuấn đến từ nông thôn, tham gia quân ngũ đối với cậu mà nói là lựa chọn tốt nhất trừ việc thi vào đại học, thành tích học tập của Mã Tuấn không tốt, nên đã đặt tất cả nỗ lực vào nơi này. Cậu nghiêm túc, nỗ lực, khắc khổ, hoàn toàn khác biệt với Yến Linh không biết mình nhập ngũ là đúng hay sai, cuộc đời của cậu có mục tiêu rõ ràng mà minh xác.

Lần đầu tiên hai người bọn họ thi đấu hữu nghị làm đối thủ của nhau, là hai người cuối cùng lên sân khấu, ngày thường Mã Tuấn luôn rất tốt tính, cười rộ lên có hơi ngu đần, chính ra tay lại vô cùng tàn nhẫn. Đương nhiên cậu không thể thắng Yến Linh từ nhỏ đã bị cha dạy dỗ nghiêm khắc, luôn ở giây cuối cùng muốn ngăn cơn sóng dữ, lần đầu tiên Yến Linh gặp phải đối thủ như vậy, nhất thời có hơi xúc động.

Sau khi Mã Tuấn thua, lúc lén có thời gian, luôn trộm tới tìm Yến Linh luận bàn, mới đầu Yến Linh không muốn phản ứng cậu, sau đó lại cảm thấy cậu thật sự quá thành thật, nên tỷ thí mấy chiêu với cậu. Mã Tuấn hỏi Yến Linh, "Sao cậu luôn không vui?"

Yến Linh hỏi cậu, "Tôi không vui sao?"

Mã Tuấn nói, "Dù sao cũng không phải vui vẻ."

Yến Linh nghĩ thầm, cũng không có gì đáng để hắn vui vẻ.

Bọn họ luôn duy trì liên hệ lén, Mã Tuấn lần lượt bại bởi Yến Linh, nhưng mà, lần thứ hai lúc so đấu với lớp hai, Mã Tuấn lại vô tình thắng Yến Linh.

Lần đầu tiên Yến Linh thua, cảm nhận được kinh ngạc. Lúc Mã Tuấn lén đến tìm hắn so đấu lần nữa, hắn mới phát hiện Mã Tuấn tiến bộ nhiều hơn hắn nghĩ rất rất nhiều.

Yến Linh cảm thấy kinh hoảng, đó là một loại kinh hoảng không thể khống chế toàn cục, sắp ngã xuống từ đỉnh núi. Hắn nghiêm túc nhìn lại đoạn thời gian này, mới phát hiện, tất cả mọi người đều đang tiến bộ, chỉ có hắn, luôn giậm chân tại chỗ, bởi vì từ lúc bắt đầu hắn đã đứng ở đỉnh điểm, hắn biết mình là người mạnh nhất trong nhóm tân binh, nên hắn luôn lạnh nhạt nhìn hết tất cả mọi thứ, chưa từng nghĩ tới tiến bộ.

Lần đầu tiên Yến Linh cảm nhận được nguy cơ ở chỗ Mã Tuấn, cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc lại, hắn nghiêm túc huấn luyện, hơn nữa tăng mạnh cường độ huấn luyện của mình, rất nhanh, hắn đã kéo dãn khoảng cách của mình và Mã Tuấn lần nữa. Chuyện này bình thường, bản thân Yến Linh cũng biết, dù sao, hắn cũng rất có thiên phú ở phương diện này.

Rất nhanh, kiểm tra tân binh rồi phân lớp lại, Yến Linh và Mã Tuấn được xếp vào cùng một lớp. Mã Tuấn hòa hợp với tập thể, tính tình tốt, hơn nữa trình độ cũng tương đương với mọi người trong lớp, bởi vậy đã nhanh chóng quen thuộc với tất cả mọi người trong lớp. Yến Linh thanh cao, độc miệng, cho dù chỉ là huấn luyện với mọi người, nhưng thực lực vẫn cao hơn mọi người cả một đoạn, mọi người kêu hắn là thiên tài, cảm thấy hắn ưu tú hơn mình là chuyện rất bình thường.

Yến Linh nhanh chóng nhận ra mình khác biệt với mọi người trong lớp, hắn thắng, là chuyện theo lý thường, hắn thua, vậy nhất định là phát huy không tốt, lần sau sẽ thắng. Không có người nào đặt tinh lực lên người hắn, cho dù hắn đã bắt đầu cố gắng hoà mình với mọi người.

Ngay cả tiến hành thi đấu, mỗi lớp cần cử ra ba người, lớp bọn họ là hắn, lớp trưởng, Mã Tuấn. Lần thi đấu này rất quan trọng, ba người bọn họ đều phải luyện tập mỗi ngày, hắn nhìn lớp trưởng mỗi ngày huấn luyện đều cổ vũ Mã Tuấn, khen ngợi Mã Tuấn, cảm thấy vui vẻ vì Mã Tuấn tiến bộ, sự chênh lệch trong lòng càng thêm lớn.

Hắn hỏi lớp trưởng, "Vì cậu chưa bao giờ cổ vũ tôi?"

Lớp trưởng hơi ngốc trả lời, "Cậu đã rất tốt mà, cậu không cần tôi cổ vũ cũng đã rất lợi hại."

Yến Linh mặt vô biểu tình hỏi hắn, "Cho nên, tôi nên bị xem nhẹ sao?"

Lớp trưởng không nghĩ tới hắn sẽ nghĩ như vậy, vội vàng giải thích một hồi, nói hắn và Mã Tuấn không giống nhau, Mã Tuấn giống như một cái máy bơm, cậu ấn xuống, cậu mới có thể bắn nước ra, mà Yến Linh lại là một cái giếng đã ngập nước, hắn biết Yến Linh sẽ không có vấn đề gì, nên mới chú ý Mã Tuấn hơn.

Yến Linh không nói gì, lớp trưởng tỏ vẻ sau này mình sẽ không như vậy nữa, cũng sẽ chú ý hắn kịp thời, Yến Linh nói không cần.

Hắn luôn là như vậy, khẩu thị tâm phi, muốn cái gì, cũng sẽ không thừa nhận, hắn vẫn tham gia thi đấu, vẫn thắng, nhưng cuối cùng, lúc cả lớp ăn mừng, lớp trưởng cũng nói cười với Mã Tuấn và mọi người. Yến Linh cảm thấy, hắn không thích hợp nơi này.

Yến Linh muốn rời khỏi, hắn vừa thắng cuộc thi, nhận được sự chú ý của liên trưởng, sao liên trưởng nỡ thả hắn đi. Yến Linh nói mình ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì. Liên trưởng hỏi hắn, ban đầu vì sao cậu đi bộ đội? Lúc này Yến Linh mới nhớ tới giấc mơ cả đời này của cha hắn, hắn nói, muốn làm một bộ đội đặc chủng. Liên trưởng nói, vậy cậu từ từ, sắp phải tuyển chọn bộ đội đặc chủng.

Yến Linh vì lý do này nên ở lại, hơn nữa tham gia tuyển chọn bộ đội đặc chủng, hắn rất xuất sắc thành công trúng cử, mở ra hành trình mới.

----------------

luv ~ nhớ vote nhe ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net