Bài thơ: ĐÃ BAO GIỜ EM BIẾT? (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã bao giờ em biết,

Trong thế giới thông minh,

Có một chàng trai trẻ,

Chọn được chết riêng mình?


Đã bao giờ si tình,

Hệt nỗi buồn linh tinh?

Tôi mong nàng được biết,

Chục triệu người có tôi.


Nhưng ôi trớ trêu thôi,

Khi nàng đã biết rồi,

Tôi giội vào mơ mộng,

Là lụi tàn lỡ mang!


Khi tôi gõ lên trang,

Bài thơ đầu lãng mạn,

Nàng bật cười thật đáng,

Lầm tôi là kẻ điên.


Nàng tưởng tôi khùng điên,

Chàng thanh niên điên loạn,

Đăng những dòng thơ choáng,

Mòn Truyền hình Nghệ An.


Nàng chỉ mong thời gian,

Làm vần thơ vụt tắt,

Mà chẳng buồn để mắt,

Vì sao nhiều thơ ca.


Giờ tôi đã nhận ra,

Tình tôi thật ngây dại

Một lờ khờ ở lại,

Một vệt sáng buông dài.


Giờ tôi đã nhận vài,

Vài tiếng cười bên tai

Vừa mong nàng chẳng thấy,

Lại mừng nàng đã hay.


Mâu thuẫn nếu biết bay,

Xin trốn khỏi nơi này,

Băng qua vầng mây ấy,

Đừng giày vò lấy tôi!


Đừng giày vò lấy tôi!

Tôi muốn chết luôn rồi!

Tôi muốn hóa điên rồi!

Đừng giày vò lấy tôi!

Đừng giày vò lấy tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net