Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

XXXI.

Tháng mười hai đã tới, như thường lệ có tiết chào cờ. Sân trường hôm nay có chút nắng, tôi ngồi hàng ghế cuối, trong khi Vũ ở trong trông lớp. Nghe nói hôm nay sẽ có học sinh được tuyên dương, trông mấy bạn lớp B1 vây xung quanh Phong thì đoán được rồi.

Vừa sụt sịt hai mũi vừa ngồi nghe thầy Tổng phụ trách đọc xếp loại thi đua của từng lớp mà lòng tôi háo hức thay dù trong lòng còn giận. Vẫn như ngày nào, mỗi khi cô giáo phê bình Phong nghịch ngợm, tôi còn lo hơn cậu. Đến khi cái tên “Trịnh Quốc Phong Anh” được xướng danh và Phong bước lên bục nhận hoa thì nước mắt tôi ứa ra trong niềm tự hào vô cùng.

“Trường THPT Hùng Vương vinh dự khi có học sinh đạt được học bổng toàn phần tại trường trung học nội trú Columbia International College…”

Học bổng toàn phần? Phong giành được...

Thầy nói ngôi trường xa lạ đó ở Canada, cách nơi đây xa vời vợi…

Mọi thứ… tất cả như quay trở lại cái ngày tôi đi học thêm về mà không thấy cậu ấy nữa…

Phong sẽ lại bỏ đi ư?

Mọi người, bạn bè, gia đình cậu và cả tôi nữa, đều ở đây cơ mà…

Tôi khóc òa lên thành tiếng trước sự ngạc nhiên của những người xung quanh. Một con bé học lớp bên khóc cho thằng bạn từ nhỏ đi biền biệt không biết có ngày gặp lại. Lỡ cậu ấy sống bên đó quen rồi, lỡ cậu ấy yêu đất nước người ta, thì có còn về với tôi không?

Đáng lẽ phải mừng cho Phong chứ, thế mà nước mắt tôi cứ rơi lã chã, cố đưa tay ngăn lại cũng không thể. Tôi đứng dậy ra khỏi chỗ, luồn vào khu nhà vệ sinh ngồi khóc một mình.

Một ai đó đã nói rằng:

“Đổi lại cậu hứa không được khóc nữa!”

*

Tôi quay về lớp khi có một bạn vào thay đồ. Đi qua bàn một, Vũ đang chép nội quy, xếp giấy mỏng chưa đủ ba trăm trang, dòng chữ nguệch ngoạc của chính cậu ấy, việc đó khiến tôi được an ủi phần nào.

“Nãy sao tự dưng khóc tu tu vậy? Thay đổi thời tiết à?”

Đức vừa chép phạt vừa quay sang hỏi, tôi cắn môi lắc đầu.

“Không sao thì chép hộ tôi đi bà nội! Viết ngoáy nhớ!”

“Ừ.”

Tôi lấy bút ra để chép cùng, Vũ đã dừng lại nhìn tôi từ lâu lắm rồi.

*

“Ăn cơm đi Chun, còn lên học bài!”

Tôi ngồi thừ nhìn con cá bị rán giòn, học giỏi để rồi đi xa như cậu ấy… buồn lắm.

“Giờ con bé lớn rồi, đừng gọi Chun nữa. Lâm Anh chưa khỏi ốm hay sao vậy cháu?”

“Cháu không.”

Tôi cầm đũa và cơm ăn hết một bát, sao lớn rồi không được gọi là Chun nữa? Lớn rồi sẽ phải xa nhau thật ư?

“Con ăn xong rồi.”

Tôi mang bát đặt trong bồn rửa, leo lên phòng. Khi cánh cửa đóng lại, nỗi buồn lại trào dâng.

Ông nội gõ cửa phòng rồi nhẹ nhàng đẩy vào.

“Ở trên lớp có chuyện gì? Nói cho ông nghe được không?”

Ông cho tôi sà vào lòng để trút hết nỗi buồn. Chắc ông hiểu được…

“Phong… Phong sắp đi du học rồi ông ơi! Hức hức, sao cậu ấy hay đi thế???”

Tôi lại khóc, ông đưa bàn tay nhăn nheo hớt tóc tôi qua mang tai, vỗ về:

“Nó đi ăn học sau này về kiếm nhiều tiền càng tốt chứ sao?”

Tôi lắc đầu không chịu.

“Ngốc ạ, khi ta đặt một ai đó trong tim thì dẫu họ có đi cả vòng Trái Đất vẫn chỉ nằm trong trái tim của mình. Vậy cháu nói xem, có xa không?”

“Nhưng…”

Tôi định nói rồi lại thôi, đưa mắt ra nhìn khóm hoa mười giờ đặt trên khung cửa sổ. Lỡ một ngày, chúng tôi chỉ như khóm hoa kia, khi kim đồng hồ đã quá mười giờ.

*

Hôm nay nhiệt độ xuống thấp hẳn, trời âm u, học sinh cấp hai trường bên được nghỉ, đạp xe chầm chậm còn nghe tiếng gió rít bên tai. Dựng xe một chỗ, tôi vội vàng đưa tay lên miệng thổi ấm, đột nhiên bên má nóng rực, người co rúm theo phản xạ.

Phong áp cốc sữa nóng lên má tôi, nở nụ cười rạng rỡ làm hòa. Tôi đang dặn lòng tỏ ra bình thản, chìa bàn tay đón lấy cốc nước. Cậu đưa chiếc cốc lại gần rồi giật lấy uống cạn một hơi trước sự ngỡ ngàng của tôi.

Phong tặc lưỡi, làm mặt hài hước, nhanh chóng ấn ly sữa khác vào tay tôi, còn có cả ống hút, điều đó làm tôi cười hí hửng thật sự, dang tay bảo vệ tài sản của mình.

Có lẽ chẳng bao lâu nữa Phong đi…

“Thằng Phong nhá, mày mua sữa cho con Chun mà không cho tao nhớ!”

Câu nói của Mai Mít khiến tôi giật mình, xém chút đổ sữa vào người. Nó chạy tới chen giữa, hai chúng tôi đi tách hẳn ra hai bên.

“Mày uống đi.”

Tôi đẩy ly sữa về phía nó và bước nhanh về lớp mình.

“Kinh nhở, hai đứa mày có cái gì giấu tao, tưởng tao không biết chắc!”

“Biết cái gì?”

Tôi và Phong đồng thanh đáp, nhìn nó trừng trừng, không hẹn tự quay đi. Trong cái quay đi vội vàng đó, tôi bắt gặp ánh mắt của Hải Yến. Bạn ấy đứng bên hành lang lớp B1, trông thấy tôi Yến mỉm cười, vẫn là nụ cười bị khuyết một cung bậc ấy, nhưng giờ tôi đã biết cung bậc ấy thuộc về tôi, về Phong, Mai Mít, về tình cảm vô tư của bốn đứa trẻ tụi tôi.

Để mà bây giờ chỉ còn ba đứa chúng tôi đi với nhau.

Bất giác tôi buột miêng hỏi một câu mà mãi sau này, tôi vẫn tự trách mình lỡ lời:

“Cậu... thích tớ?... Lệ Quyên? Hay… Yến?”

Cái thích tôi dành cho cậu ấy quen thuộc và gần gũi lắm, đến nỗi lời nói ra vô cùng nhẹ nhàng nên đã không thể ngờ câu hỏi ấy chạm vào vết nứt thời gian giữa chúng tôi. Ngày bé Phong thích đi cùng Yến, nghe lời Yến, giảng bài cho, về phe Yến trong bất kỳ trò chơi nào, xách đồ giúp nữa, trong khi với tôi chỉ có bắt nạt và dọa cắt xít luôn miệng. Với Lệ Quyên, cậu tặng hoa, ân cần, chu đáo, còn đặt ảnh Quyên làm hình nền điện thoại, tham gia các tiết mục văn nghệ cùng nhau,… thế sao lại nói không thể coi tôi là bạn? Nhưng… thực ra Phong chưa bao giờ nói thích tôi cả.

Không ngờ Phong nghe thấy lời thầm thì đó, cậu nhìn tôi trong vẻ mặt bối rối pha lẫn bàng hoàng. Một câu hỏi quá ngu xuẩn vì câu trả lời có là gì thì cũng có người bị tổn thương.

“Phong thích tao cơ mà!”

Mai Mít cố banh khóe môi nhưng không được, đồng thời quàng tay kéo Phong đi. Nó vừa hát ra chuyện vui lắm.

Chỉ còn mình tôi.

Tôi đã tự nghĩ mình là người quan trọng nhất của Phong mà cho mình quyền được trách cậu, tương tự như khi bị hỏi:

“Giữa Phong và Vũ, mày có thực sự chọn được không?”

Mai Mít gặp tôi sau giờ học, nó đã đặt một câu hỏi không đợi hồi đáp.

“...”

“Vậy nên đừng bắt người khác phải rõ ràng khi mà chính mày cũng lằng nhằng như thế.”

“Phong.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt người đối diện trả lời. Nhưng việc tôi cứ nhớ mãi về Phong đâu có nghĩa cậu ấy cũng phải chỉ nhìn về phía tôi. Mai Mít bỗng nhoẻn môi cười, rất tự nhiên và nhẹ nhõm:

“Tao thích nghe câu trả lời đó và ánh mắt của mày.”

Thực lòng có chút do dự khi không nỡ phủ nhận những lúc bên Vũ nhưng tôi biết giới hạn giữa Vũ cùng sự quan trọng của Phong trong lòng mình.

“Tao sẽ kể cho mày chuyện này… khá dài dòng.”

Mai muốn tôi chuẩn bị sẵn tinh thần chăng? Nó lưỡng lự rất lâu mới bắt đầu:

“Mẹ tao với bố thằng Phong từng là bạn rất thân, thân lắm, nhưng... kể từ ngày gia đình nhà đó tan vỡ, chắc lúc đấy tụi mình mới bốn hay năm tuổi thôi… Phong thường được gửi sang nhà mày chơi để hai người lớn ra tòa giải quyết đơn ly dị, về hỏi mẹ thì biết. Bố tao đi công trình cả năm mới về nhà được một lần, bạn bè thì an ủi nhau thôi, nhưng họ đi xa quá... À, nhà đó nói sang nước ngoài thực ra chỉ có Phong với mẹ sang thôi, bố chuyển nhà ra ở gần công ty, chắc thấy có lỗi với bố con tao…”

Mai ngồi xuống ghế đá kể, mắt rưng rưng. Tôi không thể tin vào những gì nó nói, chỉ có thể diễn tả bằng từ “sốc”. Tôi sốc, sốc vì những mối quan hệ rắc rối của người lớn, về khoảng thời gian vô tư của Phong sao mà mong manh, ngắn ngủi thế. Hẳn Mai rất ngại khi nhắc tới chuyện này.

“Mày cũng thấy đó, tính cách của Phong thay đổi rất nhiều. Sang bên ấy cô Khánh đi bước nữa, lấy ông cùng làm dự án, nghiên cứu khoa học khoa hiếc, chẳng có thời gian chăm thằng con, mặc nó giữa môi trường lạ hoắc, suốt ngày thúc học và học. Được cái ông Dương thương con, còn cô Khánh kết thúc đợt đào tạo về nước, nhì nhằng thì ông ta cũng giành được quyền nuôi con. Ông ta quản Phong chặt lắm, sợ lêu lổng chơi bời nhưng có bà vợ hai, sinh ra thằng Lâm Anh đấy, mày nghĩ xem, mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng… mẹ tao cứ nhắc suốt.”

Tôi ôm miệng mà không nói được lời nào. Một Phong vẫn thường nở nụ cười tràn đầy năng lượng là như vậy ư? Cậu ấy đã đang chịu tổn thương quá lớn về gia đình trong khi tôi cứ mãi trách móc cậu.

“Từ đó tao bắt đầu nghi ngờ, sao mẹ tao biết nhiều chuyện nhà họ vậy, sao Phong tỏ ra tránh mặt những người bạn cũ, sau đó tao có hỏi tới cùng và dù có giấu đến đâu thì cũng có lúc nói hớ. Khi tao chắc chắn toàn bộ sự việc thông qua những tin nhắn, thư từ của mẹ tao với bố Phong, họ nối lại liên lạc khi ông ta trục trặc với bà vợ hai, tao đã không kiềm chế nổi tìm gặp Phong, mắng miếc không ra gì… Đến khi gặp mày tao mới biết thằng Phong làm gì có lỗi, nó còn khổ hơn tao gấp đôi.”

Có chiếc lá vàng rơi ngay dưới chân, tôi cố kìm nước mắt siết chặt bàn tay Mai.

“Phong nói con bé Quyên hay hay, lại còn xinh xắn nên thích nhưng tao biết thừa không phải, chẳng qua vì muốn nói chuyện vui vẻ với tao và cái Yến như xưa, hơn nữa vụ đó là con bé Lệ Quyên chủ động ngầm, tao đoán vì muốn thằng Vũ chú ý.”

Đó mới thực sự là lí do Phong không tìm ra tôi, cũng là lí do cậu ấy từ chối Hải Yến, chọn một bạn nữ khác để thay đổi mọi thứ. Tuy không biết nhiều về Quyên nhưng tôi nghĩ Quyên là một người cuồng nhiệt, sẵn sàng đánh đổi để có được tình yêu, bạn ấy chỉ đang cố gắng níu giữ tình cảm của mình với Vũ. Vũ lẽ ra nên chọn bạn ấy.

“Thằng Phong thích mày lắm, tao biết, đến nỗi vượt qua được cái mặc cảm giữa chuyện của người lớn. Tao đã đè đầu cưỡi cổ hỏi cho ra nhẽ, sau thì nó cũng gật đầu. Ha ha… Hỏi từ lâu rồi nhưng giờ mới kể vì… tuy xúi mày chọn thằng Vũ nhưng tao… thực sự tiếc lắm nếu… mày nghe theo. Mày với thằng Phong mà thành thì sẽ không thể cặp bồ với nhau được, tao sẽ mừng cho hai nghìn, nhưng mày phải nhớ đừng an ủi thằng Vũ đấy. Ha ha...”

Cho dù Mai đã cố hài hước hóa câu chuyện song chẳng ai trong hai đứa cười được. Nếu Mai không kể ra tôi sẽ chẳng thể biết. Phong muốn tôi nhìn cậu ấy công bằng như Vũ, không có sự thương cảm nào cả.

Cậu ngốc lắm! Tớ chưa từng có ý so sánh Phong với bất kỳ ai nên khi Phong nói cái ôm của tớ không dành cho mình, tớ đã rất giận. Không phải tớ ngăn lại vì không muốn nghe thêm mà chỉ bởi thật sự không cần cậu nói ra, tớ hiểu và cảm nhận được.

“Nhưng… tao cũng thương Yến lắm...”

Mai Mít đáp lại tôi bằng một cái nắm tay rất chặt trước khi bỏ về. Cả tôi và Yến đều là bạn của nó. Cả hai đứa chẳng phải đều đợi Phong rất nhiều năm rồi sao?

Tôi cứ ngồi lì ở đấy nghĩ về cái thơm má của Phong dành cho Yến,... vì sao chỉ mình tôi có được sự “đặc biệt” ấy, sao chỉ mình tôi cậu không coi được là bạn?

Và… điều quan trọng nhất, Phong sắp đi rồi, đó phải chăng không thể bắt đầu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net