Chương 15 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng bàn tán xì xào càng lúc càng lớn, sau đó thì lan sáng những người xung quanh. Lạc Lạc nhăn mặt, ôm cái balo con mèo vào lòng, cuộn thành một đoàn giống như con sâu nằm ở trên bàn.

"Cậu xem, Lạc Lạc là con hoang đó, cậu ấy không có ba!"

"Mẹ mình nói Lạc Lạc không có ba thì mẹ cậu ấy chính là nữ nhân lẳng lơ đó!"

"Nữ nhân lẳng lơ?"

"Mẹ mình nói nữ nhân lẳng lơ là nữ nhân không biết liêm sỉ, dụ dỗ chồng người khác!"

"Oa, thì ra mẹ của Lạc Lạc dụ dỗ chồng người khác."

Lạc Lạc mím chặt môi, bé có thể nhẫn nhịn khi bọn nhóc đó nói bé là con hoang, nhưng bé không chấp nhận chúng nói mẹ bé như thế.

Đẩy bàn qua một bên, Lạc Lạc vung tay tát đứa nhỏ đang nói xấu mẹ mình một cái, hai mắt đỏ bừng đầy giận dữ.

"Con hoang! Cậu dám đánh mình?"

"Tôi đánh cậu đấy thì sao?"

Lạc Lạc gào lên : "Mẹ tôi không phải nữ nhân lẳng lơ, mẹ tôi là người tốt nhất trên đời này, chỉ có ba là xấu xa không cần mẹ tôi thôi!"

"Nếu ba cậu không nhận cậu thì mẹ cậu đích thị là hồ ly tinh cướp chồng người khác rồi!"

"Câm miệng cho tôi! Cậu không có quyền mắng mẹ tôi!"

"Cái đồ con hoang này, tôi đánh chết cậu!"

Nói xong đứa nhỏ nhào đến túm lấy tóc của Lạc Lạc, tay cào vào mặt bé một đường thật dài.

Lạc Lạc đau nhưng không dám khóc, há miệng cắn vào tay tên nhóc đang đánh mình, khiến nó đau đớn thả tóc bé ra.

"A, Lạc Lạc là chó đấy, cậu ta cắn mình!"

"Cậu mới là chó!"

Lạc Lạc tức giận dùng tay cào mặt của đứa trẻ mới vừa mắng bé, tay quơ quào loạn xạ cả lên, muốn cào nát cái mặt xấu xa cùng cái miệng nói xấu mẹ con nó.

Vừa vặn lúc đó giáo viên đi vào, vội vàng tách Lạc Lạc và đứa nhỏ kia ra, quát lên : "Hai đứa ngưng ngay, lên phòng với tôi!"

...

Nghe cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm Lạc Lạc, Giai Kỳ vội vàng đến trường, không cẩn thận đụng trúng vài người, đều vội vàng xin lỗi rồi chạy đi tiếp.

Nữ giáo viên khác chờ ở ngoài cổng trường, thấy Giai Kỳ đến liền dìu nàng đến phòng kỷ luật của trường.

Học sinh tiểu học thường không có vi phạm kỷ luật, nhưng lần này lại là trường hợp nghiêm trọng, hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã có hành vi bạo lực, sau này lớn lên sẽ rất khó giáo dục.

Thấy Giai Kỳ bức vào, Lạc Lạc liền khóc to : "Mẹ!"

"Lạc Lạc!"

Giai Kỳ nương theo tiếng nói mà mò mẫm tiến đến chỗ của Lạc Lạc, ôm chặt lấy bé, vội vàng đưa tay sờ sờ nắn nắn gương mặt béo.

"Lạc Lạc, con có sao không? Sao lại đánh nhau với bạn?"

"Là bạn mắng con, còn đánh con nữa!"

Đứa trẻ ương ngạnh ngẩng đầu nói : "Tôi không có mắng cậu, tôi chỉ nói sự thật thôi!"

Giai Kỳ chau mày : "chuyện gì thế Lạc Lạc?"

"Là cậu ta nói Lạc Lạc là con hoang, còn nói xấu mẹ nữa!" Lạc Lạc vừa nói vừa khóc thật to : "Mẹ của Lạc Lạc là tốt nhất, cậu ta không được phép nói xấu mẹ của Lạc Lạc!"

Nghe tiếng khóc của Lạc Lạc, tâm can Giai Kỳ như thắt lại, nàng vội vỗ về : "Đừng khóc Lạc Lạc, mẹ ở đây, không có gì đâu."

Vừa vặn lúc đó mẹ của đứa nhóc đó cũng đến, thấy Giai Kỳ liền đẩy mạnh nàng xuống, rống to.

"Cái con đàn bà vô liêm sỉ này, mày dạy con thế nào mà để nó đánh con tao thế!?"

Thấy Giai Kỳ bị đẩy ngã, Lạc Lạc liền nhảy xuống ghế đánh thùm thụp vào chân bà ta.

"Ai cho bà đánh mẹ tôi!? Mau xin lỗi mẹ tôi!"

"Cái đồ con hoang này, tránh xa tao ra!"

Bà ta chua ngoa quát lên, hất mạnh Lạc Lạc ra, khiến bé ngã ngồi xuống đất.

Giai Kỳ vội vàng đỡ lấy Lạc Lạc, lo lắng hỏi : "Lạc Lạc con có sao không?"

"Mẹ ơi Lạc Lạc đau..."

Nghe tiếng nói non nớt của Lạc Lạc, nước mắt Giai Kỳ cũng muốn ứa ra, nàng ôm lấy bé vào trong lòng, gắt gao siết chặt vòng tay mình. Tất cả đều là do nàng, vì nàng mà Lạc Lạc mới bị bạn bè rẻ khinh, vì nàng mà con bé mới phải chịu bị người khác sỉ nhục. Nàng không đủ khả năng cho con bé một gia đình hoàn hảo, không đủ khả năng giữ chặt trái tim mẹ con bé, nàng là một người mẹ vô dụng.

Mụ đàn bà đó vẫn chưa chịu dừng lại, chua ngoa quát lên : "Thứ đàn bà vô liêm sỉ, sinh con hoang còn không biết dạy dỗ, đúng là vô giáo dục mà!"

"Thưa chị, dường như chị đã quá lời rồi."

Cô giáo trẻ bên cạnh mở lời : "Lạc Lạc tuy không có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng không đồng nghĩa mẹ cô bé là người xấu, những lời chị vừa nói có thể bị quy thành tội xúc phạm danh dự và nhân phẩm của người khác, sẽ bị kiện ra tòa đấy."

Sắc mặt người đàn bà có chút tái nhợt, hừ lạnh một cái, chĩa tay về phía Giai Kỳ : "Con đàn bà vô liêm sỉ này, mày nhớ đấy, nếu đứa con hoang của mày còn đánh con tao thì tao sẽ không tha mẹ con mày đâu!"

Nói xong bà ta đỏng đảnh cười khinh, nắm lấy tay con trai của mình rời khỏi phòng.

Giai Kỳ mím chặt môi, ôm ghì lấy Lạc Lạc, giọng nàng nghẹn ngào đầy chua xót : "Lạc Lạc... mẹ xin lỗi..."

Lạc Lạc vội đưa tay che mắt Giai Kỳ lại, ngăn nước mắt của mẹ trào ra, mếu máo nói : "Mẹ đừng khóc, mẹ trong mắt Lạc Lạc là tuyệt vời nhất, bà ta đang ganh tị với mẹ thôi!"

Tiếng trẻ con non nớt đánh vào cõi lòng Giai Kỳ, nàng đau đớn đến không thở nổi, càng ghì chặt vòng tay hơn.

Du nhi, mẹ xin lỗi, mẹ không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh như bao người khác, mẹ rất xin lỗi con...

===================

Lời dịch : Bài hát phía trên là <<Phong Hoa Tuyết Nguyệt>> của Tử Đường Túc và Lâm Tà Dương.

Phong là xuyên núi vượt sông lướt nhẹ qua mặt

Hoa là rụng xuống bùn nhơ lại chẳng nhơ bẩn

Tuyết là ánh trắng tan trên mái hiên khi mặt trời mọc

Nguyệt là thiên thu vạn cổ, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt

Núi cao vời vợi, gót hài nơi xa tới du ngoạn

Người tới bước đi chẳng chút trở ngại

Ngày nối đêm, lẫn lộn chẳng thể phân biệt

Lúc gần lúc xa, khi tỉnh khi điên.

_______________
Hết Chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net