Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sao?"

Đới Manh đứng bật dậy khỏi ghế sofa, tức giận nói : "Sao lúc đó em không gọi chị đến? Rõ ràng là bà ta sai, em nhẫn nhịn làm cái gì?"

Giai Kỳ không nói gì, yên lặng ôm Lạc Lạc vào lòng, lúc này nàng không còn quan tâm đến chuyện gì khác, chỉ cần công chúa nhỏ của nàng vẫn còn bên cạnh nàng đã là tốt lắm rồi.

Thấy tia mờ mịt trong mắt của Giai Kỳ, Đới Manh thở dài, nàng ngồi lại xuống sofa, nắm lấy bàn tay của nàng.
"Đới Manh?"

"Đừng sợ, chị sẽ ở bên cạnh hai mẹ con em, chị sẽ không để chuyện này tái diễn nữa đâu."

Giai Kỳ mấp máy đôi môi khô nứt : "Cảm ơn."

Đới Manh nhìn xuống Lạc Lạc đang chôn đầu vào ngực của Giai Kỳ, hỏi khẽ : "Lạc Lạc lúc đó có sợ hay không? "

Lạc Lạc hơi gật đầu, rồi lại lắc đầu, ngẩng cao đầu nói : "Sau này Lạc Lạc sẽ không sợ nữa, Lạc Lạc sẽ bảo vệ mẹ!"

Khóe môi Giai Kỳ hơi nâng lên, hôn lên đỉnh đầu Lạc Lạc : "Lạc Lạc ngoan, mẹ yêu con rất nhiều."

Lạc Lạc hì hì cười, hai tay bám lấy vai của Giai Kỳ, hai chân vòng qua thắt lưng nàng, hôn một cái thật lâu trên mặt của mẹ.

Đón lấy cái hôn của Lạc Lạc, Giai Kỳ dùng lấy hai tay đỡ mông công chúa nhỏ, sợ bé sẽ ngã xuống, nhưng ý cười trong mắt cũng không giảm đi chút nào.

"Đói không?"

"Đói~"

Giai Kỳ mỉm cười, đặt Lạc Lạc ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nói : "Để mẹ lấy bánh cho con, ngồi chơi với cô Đới Manh đi."

"Lạc Lạc muốn đi theo mẹ!"

Lạc Lạc nhảy xuống ghế sofa, ôm chặt lấy hai chân của Giai Kỳ, nếu nàng không cho bé theo, bé nhất định sẽ bám lấy nàng tới cùng.

Giai Kỳ nhịn không được bật cười, ôm Lạc Lạc lên, cùng bé đi vào phòng bếp.

Đới Manh nhìn theo bóng dáng hai mẹ con khuất sau nhà bếp, khóe môi hơi nâng lên, từ khi có sự xuất hiện của Lạc Lạc, Giai Kỳ cười nhiều hơn, bệnh trầm cảm cũng đã đỡ hơn rất nhiều. Hôm nay gặp phải loại sự tình này, Giai Kỳ cũng không còn giống như lúc trước trốn dưới bàn, nàng ấy đã có thể đối diện, có thể quên đi nhanh chóng chỉ với câu nói non nớt của Lạc Lạc. Nhìn Giai Kỳ từng ngày từng ngày trở về dáng vẻ hoạt bát vui vẻ như lúc xưa, Đới Manh không nhịn được mỉm cười, nàng tin sẽ có ngày nàng ấy hoàn toàn mở lòng với mình.

Lát sau Giai Kỳ trở ra, và trên tay của Lạc Lạc là một dĩa bánh trứng ngào ngạt hương thơm.

Đới Manh rời khỏi chỗ ngồi, đón lấy dĩa bánh trên tay của Lạc Lạc đặt lên trên bàn, nhích sang một bên để bé có chỗ ngồi.

Lạc Lạc lại không ngồi mà nhường cho Giai Kỳ ngồi, sau đó sẽ bám lên đùi của mẹ, muốn mẹ bế lên.

Không cần nhìn Giai Kỳ cũng biết bé con của nàng đòi hỏi cái gì, liền cúi người xuống ôm lấy bé con đặt lên đùi mình.

Vui vẻ khúc khích cười một tiếng, Lạc Lạc nhón tay lấy một cái bánh trứng định cho vào miệng thì nghe tiếng nói của Giai Kỳ vang lên.

"Lạc Lạc, trước khi ăn con phải nói gì nào?"

Lạc Lạc chun chun mũi, nhìn qua Đới Manh nói : "Cô Đới Manh dùng bánh, mẹ dùng bánh ~"

Giai Kỳ vương tay chuẩn xác nắm được cái mũi của Lạc Lạc, nhéo nhẹ một cái.

Được mẹ nhéo yêu, Lạc Lạc càng cười rạng rỡ hơn, lấy khối bánh đang cầm bẻ ra làm đôi, chìa nửa cái bánh còn lại đặt ở môi Giai Kỳ.

"Mẹ ăn bánh!"

"Hảo~"

Giai Kỳ vui vẻ mở miệng ra để Lạc Lac uy mình dùng bánh.

Lạc Lạc phấn khích, cầm lấy nửa cái còn lại uy tiếp cho Giai Kỳ ăn : "Nha, nha, ăn bánh ~ mẹ mở miệng ra đi~"

Giai Kỳ ngăm miếng bánh Lạc Lạc đưa tới, nói : "Con cũng uy cho cô Đới Manh ăn đi."

Lạc Lạc rất nghe lời mẹ, trực tiếp nhảy xuống, cầm cái bánh mới đưa cho Đới Manh.

"Cô Đới Manh ăn bánh."

Đới Manh mỉm cười, ôm Lạc Lạc lên nói : "Mẹ bảo con uy cho cô mà, không phải sao?"

Lạc Lạc gật gật, bẻ bánh ra làm đôi, há miệng to ra : "A~"

Đới Manh nhịn không được bật cười thành tiếng, cũng mở miệng ra để Lạc Lạc uy bánh cho mình.

Lạc Lạc uy bánh đến cao hứng, lấy hết bánh bẻ ra làm đôi, liên tục uy cho Đới Manh, khi thấy hai gò má nàng phồng lên do bị dồn bánh quá nhiều, bé liền khanh khách cười to.

"Ai nha, Lạc Lạc không ngoan rồi."

Đới Manh nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, thở hắt ra, xén chút đã tắt thở chết rồi!!?? (Thím mà chết thì Kỳ Kỳ làm seo đây? ←_←)

Lạc Lạc cầm lấy cốc nước để trên bàn đưa cho Đới Manh : "Cô Đới Manh, nhuống."

Đới Manh sửa lại : "Là uống."

"Nhuống!"

Lạc Lạc không chịu mình sai, còn nói to hơn nữa.

Giai Kỳ không hài lòng nói : "Lạc Lạc, con không được như vậy."

Lạc Lạc bĩu môi, chạy ào vào lòng Giai Kỳ, cọ cọ : "Mẹ ơi, uống uống."

Giai Kỳ phì cười, nhéo gò má nộn thịt của bé : "Lạc Lạc của mẹ là ngoan nhất."

Lạc Lạc càng cười rạng rỡ, chôn đầu vào ngực Giai Kỳ, khanh khách cười to.

...

Ánh sáng xuyên qua khung cửa kính một chiều, chậu cây xanh đặt ở bệ cửa sổ đang không ngừng đung đưa những chiếc lá xanh ngát đón từng tia sáng lấp lánh.

Tách cafe đặt trên bàn đã nguội dần, thứ chất lỏng đậm đặc màu đen sóng sánh trong ly, hương thơm cũng đã không còn ngào ngạt như lúc đầu nữa. Tiếng nhịp thời gian chậm rãi trôi qua, kim dài đang nhích từng nhịp mệt mỏi về số mười hai, chẳng biết qua bao lâu, ba chiếc kim đã nằm cùng một chỗ.

Cánh cửa phòng đang đóng kín lại bị người bên ngoài đẩy vào, sau đó là tiếng bước chân hối hả vọng vào.

"Ngô tổng, có chuyện rồi."

Triết Hàm dời mắt ra khỏi cửa sổ, liếc nhìn nam nhân viên vừa chạy vào, lạnh giọng hỏi : "Có chuyện gì?"

"Cổ phiếu của công ty chúng ta đã tuột dốc thảm hại, người của ngân hàng cũng sắp đến đây!"

"Ngân hàng?" Triết Hàm nhướn mày : "Ngân hàng đến đây làm gì?"

"Công ty của chúng ta đang nợ ngân hàng một khoản tiền rất lớn, và công ty chúng ta không còn khả năng chi trả nữa rồi!"

Triết Hàm đứng bật dậy, rời khỏi chỗ ngồi, xốc mạnh cổ áo nam nhân viên đó : "Cậu vừa nói cái gì? Công ty của chúng ta nợ tiền ngân hàng khi nào?"

"Tôi cũng không biết, nhưng kế toán thống kê xong phát hiện tiền vốn của công ty thâm hụt nghiêm trọng, còn có, theo điều tra phát hiện có người đã lấy danh nghĩa công ty vay mượn ngân hàng một khoản tiền vô cùng lớn."

Triết Hàm rít lên : "Kẻ khốn đó là ai?"

"Dạ là Ngô phu nhân!"

"Khổng Tiếu Ngâm!?" Triết Hàm xoay lại, siết chặt cạnh bàn, các khớp ngón tay chuyển sang trắng bệt : "Khốn khiếp, cô ta mượn ngân hàng nhiều tiền như thế để làm gì?"

"Chị hỏi tôi sao?"

Nhìn thấy dáng người quen thuộc đứng ở ngoài cửa, Triết Hàm lập tức rời khỏi chỗ của mình, túm lấy Khổng Tiếu Ngâm kéo vào trong phòng.


____________
Hết Chương 16

Đâu đâu? Thím nào nói không cam tâm đâu? (╯▽╰)

Cứ từ từ, tiếp tục không cam tâm đi~~~

Vẫn còn Ngốc Đà dài dài rồi mới đến Thất Ngũ cơ~~ ahihi~ *¯︶¯*

Máy người cũng thông cảm cho tui đi~

Tui còn phải đi làm, ít khi rảnh, mà cái con lười biếng cứ bám tui mãi, bởi không ra vậy đó ~~

Nhắc lại : Không phải tui lười biếng, tại cái con lười biếng cứ bám tui ><.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net