Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khổng Tiếu Ngâm giãy mạnh thoát khỏi cái siết tay cứng cáp của Triết Hàm, cô ta gắt lên : "Chị phát điên cái gì thế? Đau chết tôi rồi!"

"Cô mượn tiền ngân hàng nhiều như thế để làm gì?" Triết Hàm quát thẳng vào mặt Khổng Tiếu Ngâm : "Cô dùng nó để đi bar có đúng hay không?"

Khổng Tiếu Ngâm hừ lạnh, xoay người ngồi xuống sofa, thuận tay vén mấy loạn tóc dài nhuộm màu vàng ra sau.

"Chị kể thiếu rồi, tôi dùng tiền để đi bar, shopping, làm đẹp, còn có, đi phẫu thuật thẩm mỹ nữa." Khổng Tiếu Ngâm cười mỉa mai : "Tôi còn dùng tiền của chị để nuôi đàn bà nữa kìa!"

"Cô!"

"Tôi chưa nói cho chị sao?" Khổng Tiếu Ngâm đứng dậy, siết lấy cổ áo của Triết Hàm, thổi một hơi bên cổ nàng, thì thầm : "Tôi chán chị lắm rồi, tôi đang nuôi một người đàng bà khác, à không, tôi dùng tiền đó để cùng cô tay xây dựng công ty, và hôm nay nó khánh thành đấy!"

"Con khốn!"

"Chị cứ mắng đi, tôi cũng như chị thôi." Khổng Tiếu Ngâm nhạo báng : "Chẳng phải chị cũng đã bán ngôi nhà mà cha mẹ Hứa Giai Kỳ tặng cho mẹ con cô ta sao? Chị lấy tiền đó để mua sắm, chiều chuộng tôi, bây giờ tôi làm giống như chị từng làm thôi."

Triết Hàm giận đến run lên, đẩy mạnh Khổng Tiếu Ngâm xuống đất, rống lớn : "Con đàn bà vô liêm sỉ này, tôi đối xử với cô không tệ, cô lại ăn cháo đá bát như vậy sao?"

"Tôi cũng không tàn nhẫn bằng một phần của chị nữa mà."

Khổng Tiếu Ngâm châm chọc nói : "Chị bảo vợ của mình phá thai, chị đuổi cô ta ra khỏi nhà, chị sẵn sàng đưa tôi lên giường trước mặt vợ của mình, vậy nói xem ai tàn nhẫn hơn ai?"

Nói đoạn, Khổng Tiếu Ngâm ha hả cười lớn : "Thôi nào, chúng ta đi quá sâu vào chuyện này rồi, tôi đến đây là muốn nói cho chị biết chúng ta kết thúc rồi, tôi đi đường tôi, chị đi đường chị, đừng có làm phiền tôi nữa!"

Để lại một tràng cười châm chọc, Khổng Tiếu Ngâm cầm lấy túi xách của mình rời đi, còn không quên nháy mắt với Triết Hàm một cái.

Triết Hàm siết tay thành đấm, dùng sức hất ngã cái bàn làm việc, ồ ồ thở dốc.

"Ng... Ngô tổng, chúng ta làm gì tiếp theo đây?"

"Cút!"

"Ách..."

"Cút ra khỏi đây cho tôi!"

Nam nhân viên sợ hãi, vội vàng để lại tập tài liệu rồi chạy nhanh ra ngoài, không quên đóng cửa phòng tổng tài lại.

Đợi khi nam nhân viên đó đi rồi, Triết Hàm thả người xuống ghế, tay ôm đầu mình, hai vai run rẩy kịch liệt.

....

Vừa bước xuống cầu thang đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn ngào ngạt tỏa ra từ gian bếp ấm cúng. Đới Manh hơi chậm cước bộ, nhìn qua gian bếp nhỏ, vừa vặn bắt gặp bóng lưng bận rộn của Giai Kỳ.

Nghe thấy tiếng bước chân, Giai Kỳ dừng hẳn động tác, hỏi khẽ : "Đới Manh?"

"Ân."

Đới Manh bước xuống cầu thang, đi vào bếp phụ giúp Giai Kỳ.

"Để chị giúp em."

"Không cần đâu, em tự làm là được rồi."

Giai Kỳ uyển chuyển từ chối : "Chị ra ngoài đợi đi, nếu được, chị gọi Lạc Lạc dậy giùm em được không?"

"Hảo."

Đới Manh nhìn Giai Kỳ một lần nữa mới an tâm rời đi, lên lầu gọi cô công chúa nhỏ vẫn còn đang mơ ngủ trên lầu.

___________

Giai Kỳ nghe thấy tiếng bước chân đã đoán được là ai đến, liền mỉm cười : "Lạc Lạc dậy rồi sao? Hôm nay không làm nũng à?"

Lạc Lạc lon ton chạy đến ôm chặt đùi của Giai Kỳ, ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn lấp lánh : "Mẹ ơi khen Lạc Lạc đi, hôm nay Lạc Lạc tự đánh răng rửa mặt đó!"

"Thật sao?"

Giai Kỳ cúi người xuống, ôm gò má phúng phính của bé hôn một cái : "Lạc Lạc thật giỏi, mẹ thưởng này."

Lạc Lạc càng cười rạng rỡ hơn nữa, ghì chặt vai của Giai Kỳ, muốn nàng ôm bé lên.

Bất kỳ yêu cầu nào của Lạc Lạc, Giai Kỳ đều không nỡ từ chối, ôm bé lên mới phát hiện bé nặng hơn rất nhiều, tay nàng cũng đã cảm thấy hơi tê nhức rồi. Nhưng Giai kỳ vẫn không để Lạc Lạc xuống, càng dùng sức ôm bé lên, để bé dựa vào ngực của mình, tay khẽ vuốt vuốt tấm lưng nhỏ của bé.

"Tiểu Kỳ, để chị ôm Lạc Lạc cho, em cũng nên ăn sáng đi."

Lạc Lạc cũng rất hiểu chuyện, lập tức nhảy khỏi vòng tay của Giai Kỳ, kéo tay nàng đến bàn ăn : "Mẹ, mẹ, ăn nhơm!"

Giai kỳ phì cười : "Ăn cơm."

"A, ăn nhơm!"

Mặc dù từ này Giai Kỳ đã sửa cho Lạc Lạc rất nhiều lần rồi nhưng con bé vẫn không đọc đúng được, liền không sửa nữa, bé con còn nhỏ nên giọng còn hơi ngọng, đợi khi bé con lớn thêm một chút thì chỉnh lại cũng chưa muộn.

Mặc dù rất muốn ăn sáng cùng với Lạc Lạc, nhưng Giai Kỳ còn rất nhiều việc phải làm, liền giao bé con cho Đới Manh trông coi.

Sợ Lạc Lạc làm phiền Giai Kỳ cho nên Đới Manh bế bé ra ngoài phòng khách ngồi, không quên mang cả khay thức ăn sáng theo.

Lạc Lạc rất nghịch ngợm, cầm lấy remote bấm lung tung tìm phim hoạt hình để xem, vừa vặn thấy con mèo xanh đuổi theo ba con gián liền phấn khích hét lên.

Khóe môi Đới Manh co giật, nàng không biết phim hoạt hình này có gì hay mà trẻ con lại thích xem như vậy a?

Coi được một lúc thì Lạc Lạc cũng chán, bé liền chuyển sang kênh khác, thấy ba người trong màn hình nói liến thoắng với nhau, bé liền tò mò ngồi nghe họ nói gì.

Đới Manh cũng ngẩng đầu lên nhìn thử, phát hiện kênh truyền hình đang phát sóng tin tức buổi sáng, vừa vặn là tin tức của công ty Ngô gia.

Vội vàng cầm remote hạ thấp âm lượng, Đới Manh chau mày, đặt ngón trỏ lên môi khi thấy ánh mắt tò mò của Lạc Lạc.

Lúc định chuyển kênh, đập vào mắt Đới Manh là dòng chữ : [Công ty Ngô gia thiếu nợ ngân hàng một khoản tiền rất lớn, không còn khả năng chi trả, cổ phiếu tuột dốc nghiêm trọng, sắp tới công ty sẽ hoàn toàn phá sản!]

Khóe môi Đới Manh nhấc nhấc lên, âm thầm cười trong lòng, ngay cả lão thiên gia cũng thấy chướng mắt họ Ngô đó, không cần nàng ra tay, cô ta cũng phải gánh chịu quả báo rồi.

Lạc Lạc bên cạnh lại không biết Đới Manh cười cái gì, buồn bực không vui, cầm lấy remote trên bàn bấm sang kênh hoạt hình để xem.

Đới Manh cũng không ngăn lại, hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt, chỉ cần Triết Hàm chết đi, sẽ không còn tảng đá nào đè nặng trong lòng nàng nữa.

Ngay lúc đó Giai Kỳ cũng từ trong bếp bước ra, trên người mặc một chiếc tạp dề màu xanh ngọc, gọi : "Lạc Lạc đi thay đồ thôi con, trễ học bây giờ đấy."

"Vâng!"

Lạc Lạc buông remote ra, nhấc chân béo chạy theo sau lưng Giai Kỳ, khúc khích kể về phim hoạt hình vừa xem.

Đới Manh nhìn theo đến khi bóng lưng hai mẹ con Giai Kỳ khuất sau cánh cửa phòng, nàng mới đứng dậy, liếc nhìn ra ngoài bầu trời xanh, ngay cả lão thiên gia cũng đang thuận theo ý nàng.

==================

"Lão sư, ngài nói xem tại sao hoàng tử Siegfrie lại nhận nhầm Odile thành Odette?"

Trước câu nói non nớt của tiểu nữ hài bên cạnh, Giai Kỳ hơi sửng sốt một chút, sau đó lại mỉm cười thật ôn hòa.

"Bởi vì Von Rothbart đã biến Odile thành Odette."

"Nhưng hoàng tử Siegfrie yêu Odette kia mà, sao có thể nhận lầm Odette thành Odile được chứ?"

Vài tiếng xôn xao bất mãn nổi lên.

_____________
Hết Chương 17








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net