Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triết Hàm liếc nhìn Giai Kỳ, rồi nhìn cơ thể được bọc trong chiếc váy trắng, những giọt nước li ti trượt xuống cổ, khiến bộ vị trước ngực càng trở nên nổi bật. Là một alpha, Triết Hàm khó lòng khống chế tin tức tố cùng ham muốn của mình, đêm nay không có Tiểu Khổng an ủi, nàng không cách nào ngủ được.

"Hàm, em sao thế ?"

Triết Hàm nhíu nhíu mày, bước xuống giường, tiến về phía Giai Kỳ, dùng sức ấn mạnh nàng ấy xuống sàn.

Giai Kỳ sợ hãi mở to mắt, nhìn vào đôi con ngươi tràn ngập dục vọng của Triết Hàm, nàng run lên, nàng biết thứ gì sẽ đến với nàng lúc này.

"Hàm, đừng, con của chúng ta..."

"Im miệng !" Triết Hàm gắt lên : "Nó không phải con tôi, vừa hay, nếu có thể tôi tại đây giết chết nó cũng được !"

"Không, đừng mà !"

Không một chút lưu tình, Triết Hàm dùng sức xé rách chiếc váy Giai Kỳ đang mặc, đột ngột xông vào, phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn.

Giai Kỳ gần như không thể thở, hai mắt mở lớn nhìn Triết Hàm, tay siết lấy tấm thảm nhung bên dưới, nàng có thể cảm nhận được, máu từ hạ thân đang chảy ra.

"Đừng... Làm ơn... Hàm... Nó là con của chúng ta..."

Giai Kỳ bật khóc, nàng giữ lấy vai áo của Triết Hàm, dùng sức lực yếu ớt của omega đẩy nàng ra, nhưng không được. Từng đợt xuyên xỏ khiến máu chảy ra nhiều hơn, sàn nhà lát đá hoa cương trắng cũng đã nhiễm sắc đỏ, cảnh tượng này không biết có bao nhiêu ghê sợ.

Triết Hàm giống như muốn giết chết Giai Kỳ và đứa nhỏ trong bụng nàng, không ngừng luận động, đem hạ thân Giai Kỳ dày vò đến chảy máu, còn bản thân thì thỏa mãn phát ra tiếng rên rỉ.

Giai Kỳ chết lặng đi, từng chịu rất nhiều đau đớn, nhưng đây là lần đầu nàng chịu đau đớn khủng khiếp như vậy, con của nàng bị chính mẫu thân của nó tìm cách giết chết, nàng phải làm sao đối diện đây ?

Không cảm nhận được một chút vui thích của việc da thịt chi thân, Giai Kỳ chỉ cảm thấy đau đớn, ngay cả những lúc như thế này, nàng cũng chẳng vui vẻ được chút nào.

Chẳng biết qua bao lâu, chỉ cảm nhận được thân thể Triết Hàm đổ ập lên người mình, tiếng nức nở vẫn kìm nén lại, không dám bật thốt ra.

Triết Hàm kéo lại cổ áo, xoay người đứng dậy đi vào nhà tắm, hoàn toàn xem Giai Kỳ là chỗ phát tiết dục vọng của mình.

Giai Kỳ ngồi dậy, tóc tai rối loạn, nước mắt không ngăn được trào ra, nàng co người trốn vào trong góc bàn, tay vươn ra chạm vào bụng của mình.

Nàng phải làm sao bây giờ ?

Khi Triết Hàm đi ra, chẳng thấy Giai Kỳ đâu, cũng không để ý, xoay người lên giường nằm ngủ.

Giai Kỳ trốn ở dưới bàn một đêm, lạnh lẽo đến phát run, cầu nguyện cho đứa trẻ trong bụng nàng không có vấn đề gì.

"Con à... cố gắng lên... mẹ sẽ không để con chết đâu..."

-------------------------------

Sáng sớm, sau khi tiễn cha mẹ Ngô rời đi, Giai Kỳ cũng tranh thủ chuẩn bị bữa trưa mang theo cho Triết Hàm, cẩn thận đặt vào trong túi xách của nàng. Tuy chê phiền nhưng Triết Hàm vẫn mang theo, đơn giản vì nàng chán ngấy mấy món ăn mua ngoài đường, ăn đồ ở nhà làm vẫn tốt cho sức khỏe hơn.

Đợi Triết Hàm đi rồi, Giai Kỳ mới đi thay đồ, một mình đến bệnh viện.

Hai tháng nay nàng luôn một mình đến bệnh viện khám thai, xác định được đứa nhỏ của nàng là một omega nhỏ.

Lúc ngồi chờ đến lượt mình, Giai Kỳ nhìn thấy rất nhiều thai phụ được chồng dẫn đến khám thai, ai cũng cười cười nói nói, vô cùng vui vẻ. Nhìn lại xung quanh, cũng chỉ có bản thân đi một mình, ngay cả một người bạn cũng không có để cùng đi.

Một người phụ nữ nhỏ giọng nói : "Cô ta sao lại đi khám thai một mình vậy ?"

"Có khi cô ta là vợ nhỏ của một alpha nào đó đã có vợ nên phải một mình đi khám thai đó mà."

"Có khi cô ta là loại đàn bà không biết liêm sỉ dùng thân thể để đổi lấy tiền cũng không chừng."

Tiếng xì xào vang lên không dứt, Giai Kỳ cũng không để ý đến, một mình ngồi ở một góc, đợi đến lượt mình.

"Hứa tiểu thư Hứa Giai Kỳ."

Giai Kỳ chậm rãi đứng lên, đi vào trong phòng khám.

Vừa vặn bác sĩ trực hôm nay lại là Đới Manh, nàng nhìn thấy Giai Kỳ liền đứng bật dậy : "Tiểu Kỳ ?"

"Đới Manh ?"

"Sao cậu lại đi khám một mình vậy ?"

Đới Manh vội vàng đi lại đỡ Giai Kỳ ngồi xuống giường : "Đường xá xa xôi, cậu đi một mình không biết nguy hiểm lắm à ?"

"Mình không sao, mình tự lo được."

Đới Manh thở dài, nói : "Có phải có chuyện rồi đúng không ?"

Giai Kỳ cúi đầu xuống, không có trả lời.

Đới Manh lại trút thêm một tiếng thở dài não nề, nói : "Cậu nằm xuống đi, đế mình xem đứa trẻ giúp cậu."

"Cảm ơn."

Giai Kỳ nằm xuống giường, để hai y tá bên cạnh đỡ hộ thắt lưng, không ngừng cầu nguyện con nàng vẫn bình an vô sự.

Đới Manh kiểm tra một chút, nói : "Không có quá quan trọng, chỉ là mình phát hiện đứa trẻ không được ổn định, nhịp tim yếu quá."

"Vậy có sao không ?"

"Tình hình này không nói trước được, nhưng cậu cần phải bồi bổ và ít làm việc nặng thì đứa trẻ sẽ ổn định lại."

"Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn."

Đới Manh cởi áo blouse đưa cho y tá bên cạnh, nói : "Mình đưa cậu đi ăn sáng."

"Không cần, mình còn nhiều việc phải làm."

"Thôi nào, cậu không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ cho con của cậu chứ."

Giai Kỳ mím mím môi, gật đầu : "Cũng được, mình đi với cậu."

______________
Hết Chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net