Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng...Hứa Giai Kỳ

Ở bên cạnh Ngô Triết Hàm, nàng chưa từng biết hạnh phúc là gì, chỉ biết một thứ gọi là...

Chết lặng...

...

"Được hai tháng rồi, Hàm à, em..."

"Hủy nó đi."

Rốt cuộc nàng vừa nghe thấy cái gì vậy ?

Ngô Triết Hàm, người nàng yêu nhất, nàng xem là cả mạng sống, dùng cả đời để bảo hộ, lại nhẫn tâm nói rằng muốn nàng hủy đi cốt nhục của hai người ?

Đây là loại mẫu thân gì thế ?        

Tại sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ ?                                      

...                                                  

"Ngô Triết Hàm, cô nghĩ Giai Kỳ sẽ hận cô sao ? Không đâu, cô ấy sẽ không hận cô, chỉ là từng ngày từng ngày cô ấy sẽ rời xa cô một chút, lãng quên cô một chút, ít quan tâm cô một chút, rồi sau đó cô ấy sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của cô. Cô ấy sẽ không còn yêu cô nữa, nhưng cũng sẽ không hận cô, mà chọn cách lãng quên, Giai Kỳ chính là như vậy, cô không cần cô ấy, cô ấy cũng sẽ không ở phía sau cô nữa."                                  


...                                                      

"Nếu tôi biết có một ngày cô sẽ lại lần nữa ném vào người tôi một tờ giấy hẹn hủy thai, một vài tấm hình cô cùng Tiểu Khổng thân mật trên giường, tôi sẽ không bao giờ hy vọng nữa, sẽ không bao giờ chọn chờ đợi cô nữa."                                  

...                                                    

"Nếu biết có một ngày tôi khiến chị tổn thương đến chết lặng như vậy, tôi thà chết còn hơn nhìn chị từng ngày từng ngày rời xa tôi. Đến ngay cả con mình, cũng không thể ôm lấy một cái, nhìn con bé mỗi ngày căm hận tôi, đến nỗi thấy tôi con bé đều tìm cách đuổi xua. Cảm giác này... tôi cuối cùng cũng biết cái cảm giác chết lặng của chị là gì rồi... Giai Kỳ..."                                        

Chết lặng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net