Chương 133 - 142

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rồi."

Minh Lan vừa mừng vừa sợ: "Hả? Chàng giả vờ?" Chế độ nghỉ ngơi ở cổ đại quả khiến người ta giận sôi lên.

"Không mà." Cố Đình Diệp cười nói, "Hôm nay hoàng thượng ban chỉ, muốn tuần tra đại quân thao diễn ở Tây Giao đại doanh, mấy ngày nay tôi phải đi trước trù bị, nơi đó rất gần thôn trang, chúng ta buổi tối nghỉ ngơi ở thôn trang. Em chẳng phải muốn cầm sổ sách đối chiếu thôn trang, kiểm tra nông hộ sao? Từ từ đi, chờ hoàng thượng tuần tra xong, tôi có hai ngày rỗi, rồi chúng mình đi Tây Sơn ngâm suối nước nóng."

Thường ma ma nghe há hốc miệng, cười than thở: "Cậu thế mà cũng thương vợ đấy nhỉ! Tốt tốt tốt, vợ chồng mới cưới cũng nên đi giải sầu chút chút, mỗi ngày vội quay mòng mòng, lại chẳng bận đến bí bức."

Minh Lan nghe Cố Đình Diệp nói đạo lý rõ ràng, trong lòng biết hắn đã tự suy xét nhiều lần, càng cảm động, mặt mày vui sướng, mỉm cười nhìn Cố Đình Diệp, ánh mắt dịu dàng.

Thường ma ma thấy vậy, biết vợ chồng bọn họ mỹ mãn, cũng yên tâm trong lòng.

...

Lúc chiếc xe ngựa nho nhỏ phủ vải dầu màu xám trên đường quay trở lại nhà họ Thường, bên ngoài lão phu xe thét to, bên trong là một hồi họp gia đình sôi nổi.

"Niên nhi, cháu viết văn thế nào?" Thường ma ma vội vã hỏi.

Thường Niên cười tự tại, cũng không thấy vẻ hồi hộp: "Như mọi ngày thôi ạ."

"Thế sao được?" Thường ma ma sốt ruột, 'cháu nhất định phải viết thật tốt thì mới được!"

Thường Niên an ủi bà nội: "Bà đừng sợ, cháu cảm thấy Cố phu nhân có lòng muốn giúp cháu."

Thường ma ma thở phào nhẹ nhõm, ít nhiều yên lòng, Thường Hồ ở đối diện lại không nhịn được oán trách: "Sao mẹ lại nói sổ hết cả chuyện xấu của bố nó ra ngoài thế? Lão gia không trách móc gì nhưng mà thế lại chẳng khiến Cố phu nhân chê cười?"

Thường ma ma giận không có chỗ xả, buột miệng: "Cô thì biết cái gì?! Việc này có thể giấu được trước mắt, không giấu được cả đời!"

Thường Niên thấy mẹ vẫn không phục, khuyên: "Mẹ à, bà nội nói đúng đấy, con vừa thấy lúc bà nói chuyện, dáng vẻ phu nhân không giống như là chẳng biết gì."

"Vớ vẩn! Mẹ thấy phu nhân lúc đấy có vẻ rất kinh ngạc!" Thường Hồ thị cố chấp nói.

Thường Niên lắc đầu lại khuyên: "Phu nhân đúng là có kinh ngạc, nhưng mà con thấy không phải do không biết gì, mà là do bà nội nói thẳng việc này ra, ngài ấy mới hơi hơi giật mình."

"May là Niên nhi còn hiểu biết!" Thường ma ma tự hào nhìn cháu trai, quay sang mắng con dâu, "Cô cái đồ thiển cận này! Đừng thấy phu nhân trẻ tuổi, thì cho là dễ dàng lừa gạt, ta nghe nói mấy ngày nayTrừng Viên được phu nhân mấy trông nom giống như là cái rào sắt! Chuyện của bố nó sớm muộn gì ngài ấy cũng biết thôi, đến lúc đó khiến người ta xem thường, còn không bằng tự mình nói ra!"

"Thế ... Cái Yến thì sao? Không phải lúc trước mẹ bảo cho cái Yến sang bên đó sao?" Thường Hồ thị liếc nhìn con gái. Vừa dứt lời, Thường ma ma chợt nổi trận lôi đình: "Có người làm mẹ như cô sao! Loại chuyện này là chuyện riêng của người lớn, sao cô lại nói với cái Yến? Cái loại chuyện này! Sau này đừng nghĩ đến chuyện nói ra!"

Thường Hồ thị nổi đóa: "Vì sao?! Bây giờ, chức quan ngài ấy càng ngày càng to, phú quý vô vàn trước mắt, làm sao mà không cho cái Yến sang đó?"

Thường ma ma quát lên: "Sang sang cái mẹ mày! Cái đầu mày bã đậu, lại sắp ngớ ngẩn rồi đấy! Trước đây con tao học hành đang yên đang lành, chính mày, thấy nhà người ta giàu có, đỏ mắt lên, lừa gạt bố thằng Niên đi làm ăn, toi cả cái mạng! Nay mới được dăm ngày tử tế, mày lại bắt đầu ngứa xương muốn ăn đòn phải không?!"

Hai chị em Thường Yến Thường Niên thấy bà nội điên lên thì im lặng, Thường Hồ thị bị chửi đỏ cả mặt, ngập ngừng nói: "Mẹ, bọn trẻ con còn ở đây mà." Ý là để lại cho thím ấy chút thể diện.

Thường ma ma nhớ tới con trai, cơn giận bốc lên, quát tướng lên: "Mày là cái đồ yêu tinh phá nhà! Cái đồ đáng hổ thẹn! Xưa kia tao đúng là mắt kém, thế mới xin cưới mày về làm dâu! Không thiếu ăn thiếu mặc của mày, thế mà hết lần này tới lần khác mày trở chứng, hại chết con tao! Nếu không phải trông vào mặt mũi thằng Niên với con Yến, tao đã đuổi cút mày ra cửa rồi, mày còn không biết trời cao đất dày! Mày tưởng cậu Diệp xem trọng mày à? Cậu ấy đã biết tỏng mày là cái mặt hàng gì, thế mới lười chả buồn đoái hoài!"

Thường ma ma giận đùng đùng, chưa bao giờ để ý là ở chỗ nào, muốn mắng là mắng, hôm nay đang vào cơn, càng mắng càng hăng, ngón tay gần như chọc vào mặt Thường Hồ thị: "Trước kia tao có ý thế, là do thấy cậu Diệp không có người thương, mới nghĩ để cái Yến sang chăm nom, nay cậu Diệp cưới được vợ hiền, sống yên sống lành, mày lại tới góp vui cái gì! Đời này mẹ già mày không may, người ta nói đời người có ba cái khổ, tuổi trẻ mất cha, trung niên mất chồng, về già mất con, đời trước mẹ già mày không tu hành, vấp phải cả ba chuyện! Nay cũng chỉ mong cái Yến gả được cho người tử tế, Thường Niên có tiền đồ, mày mà còn láo nháo nữa, tao lập tức đuổi cổ mày ra khỏi nhà! Cái loại mẹ như mày, không có còn hơn!"

Thường Hồ thị bị phun nước bọt đầy đầu, cũng chẳng dám cãi lại, chỉ có thể cúi đầu chịu đựng.

Thường Yến thấy mẹ bị chửi không ngẩng đầu lên được, không nhịn được mới nói: "Bà ơi, ngài Cố thân với nhà ta, nếu con làm thiếp cho ngài ấy, ngài ấy cũng sẽ đối đãi tốt với con thôi."

Thường ma ma trợn tròn mắt, véo tai cháu gái, quát lên: "Mày cũng cùng một giuộc với mẹ mày, ánh mắt sao nông cạn thế, bà hỏi mày, nhiều năm như thế, cậu Diệp đã từng nói quá mười câu với mày?"

Thường Yến ôm tai ai ái kêu đau, đỏ mặt nói: "Cậu ấy khinh con trẻ nít, không thèm đáp với con."

"Xùy!" Thường ma ma nhe răng nói, "Hôm nay bà thấy phu nhân cũng chẳng lớn hơn mày là bao, cậu Diệp sao không coi ngài ấy như trẻ con?! Bà nói cho mày nghe, sớm mà chết tâm đi, nay thấy được phu nhân, cầm lấy gương mà soi cái mặt mình xem, so sánh điệu bộ, học vấn, nhan sắc của người ta xem, hai người chúng mày, một là phượng hoàng trên trời một chính là con đỉa dưới ruộng!"

Thường Yến tủi thân mắt đỏ hoe, bĩu môi nói: "Thôi lại không nói nữa! Không đi thì không đi!"

Thường ma ma vẫn chưa hết giận, mắng tiếp: "Dù sao cũng mãn tang cha mày rồi, về nhà thì tìm chồng cho mày, đừng có thò mặt ra ngoài xấu hổ! Mày với mẹ mày cũng đến Trừng Viên rồi, sau này khỏi cần đi nữa! Ngoan ngoãn mà ở nhà, không thì ăn đòn, mỗi đứa một trận!"

"Chúng mày nghĩ con gái gả vào nhà cao cửa rộng dễ sống lắm hả, ngày xưa cụ Bạch chẳng hiểu gì, thành ra mới đẩy cô chủ vào phủ hầu, mới có mấy năm thôi, người đã chẳng còn!" Thường ma ma gào lên đau đớn, lại xách tai đứa cháu gái, "Bằng vào cái đức hạnh này của mày, vào nơi nhà cao cửa rộng. thì đến vụn xương cũng chẳng còn!"

Hai mẹ con họ Thường đều bị mắng đến câm miệng, Thường ma ma thở dài: "Trông vào cái mặt già này, tiền đồ em trai mày còn có lối ra! Nếu như thằng Niên có tiền đồ, đến lúc đó người làm mẹ làm chị chúng mày chẳng nở mày nở mặt? Ài ... Khoa cử chẳng dễ dàng gì, cụ mày trước có dạy, dân đen không có người dẫn dắt, muốn thi cử cũng phải tốn vài chục năm."

"Chị à, bà nói đúng đó, em tính rồi, anh Thanh ở cách vách cũng rất thích chị, nhà cửa cũng rất ổn, có ruộng có phòng, sẽ không để chị chịu thua thiệt đâu." Thường Niên từ khi mất cha, càng có vẻ cụ non, cũng khẽ khuyên bảo: "Huống hồ em thấy ngài Cố cũng cực kì yêu thích phu nhân, ngài ấy chẳng thèm nhìn người ngoài đâu."

"Ấy, cháu cũng thấy thế à?" Thường ma ma hứng thú nói, xưa nay bà rất tín nhiêm đứa cháu trai còn nhỏ tuổi này.

Thường Niên gật đầu, cười ngại ngùng: "Lúc cháu nộp bài cho phu nhân, thấy miếng hoa quả phu nhân cắn một nửa đặt trên đĩa, sau đấy lại thấy ngài Cố cầm lên ăn."

Chương 135: Kiến thức của Minh Lan

Xế chiều hôm đó, Minh Lan bèn viết phong thư tiến cử với anh Trường Bách, kèm theo bài tập vừa hoàn thành rồi lập tức cho người đưa đi, xem Trường Bách có thời gian gặp bạn nhỏ Thường Niên hay không.

Sau đó, Minh Lan bẻ ngón tay tính toán.

Quan văn thời cổ đại chú trọng giờ bắt đầu làm việc nhưng thời gian tan tầm lại khá thoải mái, tuy vậy giờ này Trường Bách vẫn còn ở Hàn Lâm viện vì sợ hoàng đế đột xuất vời học sĩ vào hỏi tấu, vì thế chưa bao giờ dám tan làm sớm. Bởi vậy muốn Trường Bách rảnh rỗi gặp người cũng chỉ có thể chờ ngày hưu mộc, lại chờ anh ấy tìm lớp học thích hợp, đưa người đến giới thiệu... Tính thế này cũng phải nhiều ngày.

Tiếp theo Minh Lan gọi quản sự vú già trong phủ đến dạy dỗ một trận, nhắc lại trọng trách, bàn giao một hồi, tuyên bố mình không ở trong phủ vài ngày, nếu gặp việc khó giải quyết thì đến gặp Thôi ma ma, cần thiết thì gửi tin đến Kinh Giao.

"Các vị đều đã làm việc lâu năm, chủ nhân có ở đây hay không cũng không khác nhiều." Minh Lan mỉm cười ngồi trên cao, "Đợi tôi trở về lại xem như thế nào."

Trong lòng đám đông quản sự phía dưới đều rõ ràng, bây giờ chức vụ của họ vẫn còn treo hai chữ 'tạm thời', nếu trong lúc Minh Lan rời phủ mà thể hiện không tốt còn có khả năng bị tước quyền, ngay lập tức cả đám cùng gật đầu như giã tỏi.

Minh Lan lại gọi lại một mình Hoa ma ma cùng vợ Liêu Dũng nói chuyện.

"Việc duy nhất của bà chính là trông coi Khấu Hương uyển," Minh Lan quay về phía Hoa ma ma nhỏ nhẹ nói, "Đặc biệt là Dung nhi, nếu như có nhức đầu chóng mặt thì nhanh chóng đi Huyên Thảo đường mời Trương đại phu, cũng đồng thời báo lại cho ta."

Hoa ma ma thầm nghĩ rất có thủ đoạn. Nàng ta cố ý để mình là người do Thái phu nhân đưa tới chăm nom ba vị chủ nhân ở Khấu Hương uyển, có gì xảy ra Thái phu nhân cũng chạy không thoát. Bà ta nhẹ liếc sang vợ Liêu Dũng bên cạnh một chút, nghĩ thầm trong ngoài không biết phu nhân đã đặt bao nhiêu cơ sở ngầm, nếu bản thân có động tĩnh gì chỉ sợ kết cục của Lại ma ma chính là tấm gương cho mình.

Chuyện đến nước này, không bằng học Điền ma ma, dứt khoát theo nhị phu nhân mới phải. Bà ta giờ mới trịnh trọng đáp lại.

"Với chị tôi cũng không nói nhiều." Minh Lan mỉm cười nhìn vợ Liêu Dũng, "Cần chú ý cái gì chị tự lưu tâm là được."

Sắc mặt Vợ Liêu Dũng nghiêm túc, cúi đầu nói: "Phu nhân dặn dò, tôi đều nhớ kỹ, tôi đã qua kiểm tra chuồng ngựa, nếu như có việc gì nhiều nhất hai canh giờ là có thể báo đến chỗ phu nhân."

Chị ta từ sớm đã hiểu rõ trong lòng, bọn họ ở đây không thể so với mấy người thế hệ trước có nhiều năm tình cảm cùng thể diện, có lỗi cùng lắm là đuổi về nhà. Bọn họ vốn là gia nô nhà quan lại phạm tội, danh tiếng vốn đã không tốt, nếu như còn thêm cái gì bất trắc, lập tức bị bán đi cũng sẽ không có ai nói Minh Lan khắc nghiệt không có lòng thương người.

Hơn nữa Minh Lan gả đến Trừng Viên, người bên cạnh để dùng có hạn, nhất định phải dùng người mới. Ngay lúc này ai có biểu hiện tốt lập tức sẽ được đề bạt. Mà Thôi ma ma đã lớn tuổi, tinh thần không tốt, Thúy Vi lại quá trẻ. Nếu chính mình được việc, có thể được phu nhân tín nhiệm, ít nhất là vinh quang trong mười năm tới cũng không lo lọt.

Chị ta thầm hạ quyết tâm, nhất định phải trông coi phủ đệ cẩn thận mới được.

Bận bịu như vậy mãi cho đến khi ăn cơm tối, Đan Quất vẫn còn đang chỉ huy hầu gái thu thập hòm xiểng, từ quần áo nữ trang đến lò hương, thậm chí thùng gỗ tắm rửa cũng phải cho lên xe.

Cố Đình Diệp thấy rất là lạ lẫm, mỉm cười nói: "Em cũng thật dứt khoát, nói đi là đi, lại còn chỉ đạo người ta ngày mai phải xuất hành" . Ở trong mắt hắn, phụ nữ nói chung là luôn lề mề rườm rà.

" Chính mão sáng mai em khởi hành; Đan Quất ở lại tiếp tục thu dọn, chờ xong rồi mới đi." Minh Lan cầm một cây bút, nhẹ nhàng gạch một cái trên sổ, "Khoảng chừng trước bữa trưa là em có thể đến thôn Tiểu Vũ, nghỉ ngơi một buổi trưa, lúc này bên thôn Hắc Sơn hẳn là đã sẵn sàng rồi. Buổi tối chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở nơi đó, để A Mãnh hộ tống Đan Quất áp tải hành lý trực tiếp đến chỗ đó, mấy ngày sau lại đi thôn Cổ Nham."

Thôn Tiểu Vũ là thôn trang hồi môn của nàng, do lão Thôi quản lý, hàng năm Thịnh lão phu nhân đều sẽ đến thăm hai bận, bản thân nàng cũng đã đến đấy nhiều lần, vẫn luôn hài lòng. Lần này là chuyến đi đầu tiên sau khi cưới, tỏ ý tiếp quản. Hai thôn trang còn lại, không chỉ diện tích rất lớn mà từ quản sự đến tá điền Minh Lan nói chung là không biết, rất cần phải bỏ công sức vào.

"Chẳng qua là cái thôn trang, quanh năm suốt tháng cũng không thu được mấy đồng bạc, em không cần quá để tâm." Cố Đình Diệp khẽ cau mày, dường như không để vào mắt ít tiền thu hoạch từ ruộng đất.

Minh Lan rất không đồng ý, điểm quan trọng của quản lý gia đình, ngoại trừ ruộng đất là thu nhập cố định, toàn bộ không thể coi như thu nhập thông thường được. Một đại gia đình tốt nhất là tiền chi ra ngang bằng với tiền thu nhập cố định này thì những lãi lời thêm vào mới có thể sử dụng thoải mái.

Có điều hiện giờ nàng muốn lập tức chỉnh đốn hai thôn trang này là vì duyên cớ khác, liền lắc đầu nói: "Em không phải để ý ít bạc này mà là sợ chúng ta ít quản lý, đến lúc đó gây ra chuyện gì không tốt chúng ta lại phải đi chịu trách nhiệm, xui xẻo có khi còn bị người ta tấu cho một sớ."

Khi còn bé nàng theo Thịnh lão phu nhân đi tuần tra điền trang từng gặp trẻ con nhà tá điền ăn xin ở bên đường, khi đó Thịnh lão phu nhân nói liên miên một hồi phải đề phòng bị nô bộc gian xảo làm ảnh hưởng đến danh tiếng; gặp chủ đất cay nghiệt hoặc quản sự dối trên gạt dưới, không đối xử với tá điền như con người, bắt nạt đàn ông ức hiếp phụ nữ là điều là chuyện vặt, có khi mất mạng người cũng chỉ bưng bít qua loa.

Minh Lan lúc đó mới để tâm nhớ kỹ.

Tấm lưng cường tráng của Cố Đình Diệp nhàn nhã dựa vào đầu giường, cầm một quyển sách dày lật lên, dưới ánh đèn lờ mờ chăm chú nhìn gương mặt tinh xảo của Minh Lan, chỉ thấy nàng mặc tấm áo lụa trắng, ngón tay trắng như giấy đang cầm bút, đầu ngón tay tựa như được ngọc nhiễm màu xanh, toàn thân giống như em bé đáng yêu đang sắm vai người lớn.

Hắn không để ý, cười nói: "Thần hồn nát thần tính."

Minh Lan nhìn cái mũi của hắn đang nhíu nhíu vểnh cao, hạ bút ngồi vào mạn giường, ngả vào cánh tay Cố Đình Diệp tựa trong lồng ngực của hắn, chợt hỏi một câu: "Chàng nói đúng, đất đai kia thu tiền cũng không nhiều, vậy nghề gì mới kiếm ra được nhiều bạc đây?"

Cố Đình Diệp ngẩn người một chút, cười nói: "Em đây là đang tra hỏi tôi sao, mổ heo? Cướp bóc?"

Tại sao sau mổ heo lại là cướp bóc? Minh Lan rất nghi hoặc nhưng nàng cũng không dây dưa vấn đề này, vẫn lắc đầu nói: "Không đúng, em từng nghe Trang tiên sinh nói, trên cõi đời này nghề kiếm tiền nhiều nhất là buôn bán năm thứ đơn giản: Muối, khai mỏ, thủy vận, buôn bán qua biên giới, vận chuyển đường biển, nói cách khác, đều là những thứ triều đình cho phép mới được buôn bán."

Cố Đình Diệp chậm rãi thu lại nụ cười.

Minh Lan tiếp tục nói: "Những ngành buôn bán chủ lực này, tiền đầu tiên ở trong tay ai?" Sắc mặt Cố Đình Diệp có chút khó coi, Minh Lan nhìn hắn, gằn từng chữ: "Em không biết ở trong tay ai, nhưng cũng không ở trong tay hoàng thượng."

Vẻ mặt Cố Đình Diệp nghiêm túc, qua một hồi lâu mới gật gật đầu.

"Vốn là em cũng không cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net