Chương 16:Em chưa bao gìơ hiểu tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi được nửa đoạn đường,Hạo Thiên Ân vẻ mặt bối rối,lên tíêng hỏi cô: "Hoàng Triệu My,cô về nhà được không?Hôm đó tôi hơi nóng tính,xin lỗi"

Cô bỗng đứng khựng lại,tay nắm chặt tạo hình cú đấm,đầu cô cúi chằm chằm xuống đất,lặng lẽ ngắm những hạt mưa tí tách rơi xuống.Không lâu sau cô nói:"Tại sao tôi phải kết hôn với anh trong khi cả hai không có tình cảm?"

Câu hỏi này cô đã tự hỏi chính mình rất nhiều lần,nhưng câu trả lời đều là công nuôi sinh thành và mong muốn của các bậc cha mẹ

Hạo Thiên Ân nghe thấy tay chân hơi run, đôi mắt lạnh lùng trầm xuống,thấy rõ nét sâu thảm.Triệu My quay qua anh,khuôn mặt đau đớn,đôi môi sưng lên vì đã bị cắn sâu.

-"Tại sao vậy?Anh đâu có yêu tôi,cuộc đời của anh đối với tôi chỉ là hành hạ với hành hạ.Ba mẹ tôi mất rồi,cái hôn ước quỷ quái kia phải được hủy rồi chứ?Cái thiên hạ này còn có những điều vô lý đó sao?Bạn tôi ai cũng từng trải những cuộc tình thời đi học ngây ngô đầy lãng mạn.Bây gìơ ai cũng có thể tìm được người họ yêu thật lòng.Còn tôi thì sao?Từ nhỏ đến lớn cũng phải tự nhắc mình đã có hôn ước với anh,hay mỗi lúc tôi muốn có bạn trai,anh lại bày trò phá.Anh nhìn tôi coi,ba mẹ bỏ đi từ hồi nhỏ,đi hết mấy năm thì lại mất,công ty phá sản,lại phải cưới mình không yêu,bị mất nụ hôn đầu nửa chứ,nói đúng hơn là bị cưỡng hôn...Ha ha... Anh nói đúng,chúng ta hủy hôn đi! Nói rằng tôi xin lỗi ba mẹ anh.Tôi sẽ trả lại nhà,tiền nuôi nấng chăm sóc tôi sẽ trả lại.Tôi có quỳên sống tự do, cứơi một người tôi yêu.Nói cho anh biết,tôi không muốn tuổi trẻ và nửa đời còn lại phải quỳ xuống chân anh làm nô tỳ.Suốt chín năm qua tôi mang ơn gia đình của anh nhiều lắm,hãy thứ lỗi cho con bội ơn này...Ha ha..."

Cô cười phá lên,nhưng đây đâu phải là một nìêm vui vẻ gì,đó là một điều khuất ức lâu năm đã bị khóa chặt đến lúc bùng nổ.Anh nghe cô nói mà đứng người,đôi tay nắm chặt cái áo khóac,con tim kia như bị vỡ thành trăm mảnh.Cánh tay bũn rũn, áo khóac kia từ từ rơi xuống đất.Cơ thể mỏng manh của cô bị đẩy vào cột điện,cả người bị khóa lại dứơi vòng tay to lớn của anh,giọng anh khàn đặc:"Em chưa từng hiểu anh cả.Những hành động của anh là gì?Em phải biết rõ chứ.Một người con trai thật sự không bao gìơ rảnh rỗi để làm trò đùa đó với em,nếu anh không quan tâm em thì mắc mớ gì phải đe dọa tất cả các thằng con trai có tình ý với em tránh xa em ra.Suốt năm năm đi du học,không ngày nào anh không lo lắng hay nghỉ tới em.Em ăn ra sao?Có gầy lắm không?Sức khỏe tốt chứ?Em có bị thằng nào đeo bám không?Không ngày nào là anh không nhớ.Năm em mười bốn quen thằng Dương Thượng,anh đây nổi cơn ghen mà củng không biết chính mình ghen,không biết mình đả yêu em.Thật sự quá ngu ngốc quá không.Hình như xa em rồi mới biết nỗi lòng của mình là gì.Anh,Hạo Thiên Ân này sẽ không bao gìơ hôn người phụ nữ mình không yêu,không bao gìơ đụng tới người đàn bà khác"

Anh nói hết nỗi lòng của mình. Đôi mắt từ từ lăn theo gò má.Ông trời hình như cũng hiểu tâm trạng của anh,các hạt mưa mỗi lúc càng nặng trĩu.Cô đơ mặt ra nhìn anh,nghe từng câu anh nói.Mỗi chứ phát ra như một con dao đâm thẳng vào còn tim, phá vỡ rào cản là tảng đá lớn.

-"Anh yêu em nhiều lắm biết không My My? "

Nói tới đây anh lấy tay vén đi các sợi tóc mái ứơt át đang phủ lên đôi mắt tuyệt đẹp ấy.Cô không biết phải nói gì,làm gì,gìơ đây cô như bị một dây rối điều khiển.

-"Anh không bao gìơ hôn một người con gái anh không yêu.Em chính là người mà anh yêu nhất.Đôi môi,đôi mắt,cả cơ thể,anh không muốn ai khác đụng vào,tất cả đều phải là của anh.Anh yêu em!

Thiên Ân ngước mặt lên chờ câu trả lời của cô. Khuôn mặt của anh hiện gìơ rất sâu thảm,cô cũng bất ngờ khi thấy một người đàn ông vốn lạnh lùng như anh lại có ngày rơi nước mắt.Mái tóc ướt không làm mất đi vẻ quýên rũ của anh,còn tôn thêm chất mạnh mẽ và hoang dã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net