Chương 21:Heo có chủ ..Óc heo cũng phãi đễ chủ hầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một quán cà fê nhỏ bên đường,Triệu My mở cửa bứơc vào,hơi lạnh trong quán xông ra làm dịu mát không khí nóng nực bên ngoài.Cách trang trí đơn giản nhưng lại quý phái,thể hiện được phẩm chất tao nhã của người chủ.Quán cà phê tên "Selena " có cách trang trí khá đặc biệt,thay vì bàn phục vụ nằm ở một góc quán,nó lại được đặt tại trung tâm,các loại bàn cao thấp xếp xen kẽ,màn cửa kính trong suốt lâu lâu có một hàng nước chảy xuống như thác,gây thích thú cho những người khách.

Triệu My tìm một chỗ khuất ngồi,không lâu sau có một người phụ nữ đi tới.Bà rất đẹp,đẹp đến lạ thường,ai cũng nói thời gian là kẽ thù cũa phụ nữ,nhưng đối với bà,thời gian khiến sự thanh cao và quyền quý của bà thêm phần sắc sảo.Đó là mẹ cũa Hạo Thiên Ân,bà Giai Minh Nguyệt.Thấy người mình muồn tìm,Triệu My đứng thẳng dậy,lễ phép cuối chào:"Con chào bác!"

Bà cười mĩm,ôn tồn nói:"Chào cháu!Lâu rồi mới gặp,ngồi xuống đi nào"

Hai người phụ nữ,một có sự năng động của tuổi trẽ,dễ thương của nét ngây ngô vốn có,người kia thì lại có nét quyến rũ lạ thường,khiến cho các nhân viên và khách ai cũng tò mò.Cô tiếp chuyện:

-"Quán dạo này làm ăn được không bác?"

-"Cũng tạm được.Nói chung có  công ăn việc làm là được,chứ ở nhà hoài chán lắm con à!Phải nói dữ lắm chồng bác mới chịu mở cái quán này"

Cô cười khúc khích.Nhớ hồi xưa khi cô học cấp ba,ông Hạo rất thương vợ,không muốn người mình yêu làm việc cực khỗ,nên từ chối hết những gì bà yêu cầu.Nhưng một lần,sự chán nản đã đến mức không thễ lên nữa,bà đã đuổi ông ra ghế sofa nằm ngủ suốt một tuần,còn hăm nếu như ông không mở cho bà quán cà fê này thì cho ra ngoài đường ngủ luôn,thế là vị Chủ Tịch của công ty bất động sản nỗi tiếng nhất thế giới lại phải rút cờ trắng thua cuộc dưới sự lãnh đạo của người vợ quyền uy.

-"Bác làm việc củng phải chú ý sức khỏe nhé bác.Con  không còn ở bên bác như hồi xưa nữa đâu!"

Bà Hạo cầm ly cà phê trên tay.định uống một nguộm nhưng khựng lại:"Con không định về nhà sao?Bác nghe nói là Thiên Ân tới nói chuyện với cháu rồi mà"

Triệu My rút tay vào túi,đưa trước mặt Giai Minh Nguyệt một tấm thẻ,đây là loại thẻ đặc biệt,được sản suất riêng biệt cho Công Ty Hạo Quốc,là chìa khóa của các loại nhà cao cấp.Bà nhìn tấm thẻ một hồi lâu,dường như đã hiểu chuyện:

-"Ý của con là..."

-"Con xin lỗi bác và cảm ơn suốt bao năm nay đã chăm sóc cho con.Con biết hai bác rất muốn con làm con dâu cho hai người nhưng thật sự con lại muốn tìm đường đi cho chính bản thân.Con muốn có thể sống tự lập,có thể trải qua được những nỗi vất vả mà ba mẹ đã trải qua.Về căn nhà bác cho con xin trả lại,và số tiền suốt bao năm nay con sẽ cố gắng trả.Con xin lỗi..".Triệu My đứng dậy,cung kính cúi đầu chín mươi độ.

Bà không có vẻ gì ngạc nhiên nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ nuối tiếc.Một hồi sau,bà lấy trong người một tờ gíây,trên đó chằng chịt những con số,nói:"Con ngồi xuống nào!!Đây là tài khoản ngân hàng của con. Trước khi ba mẹ con đi đã gửi lại,trong đây có 300 000 tiền Nước Anh.Họ dặn ta phải dùng số tiền này lo cho con nhưng trước gìơ ta không đụng tới đồng nào.Con không có nợ ta gì cả,con đã cho ta thứ có giá trị hơn rồi."

Triệu My mắt mở to,nhìn bà ngạc nhiên:"Cho gì đâu ạ!"

Bà mỉm cười,đặt tay lên mu bàn tay cô, vui vẻ trả lời:"Đó là một đứa con gái ngoan hiền"

Thấy cô không phản ứng gì,bà nói tiếp:"Thật ra Thiên Ân có một đứa em gái sinh đôi,nhưng vào thời đỉêm ấy sức khỏe ta rất ýêu nên đứa bé ấy đã mất khi mới chào đời chưa được một tiếng.Có con bên cạnh,ta rất vui,có thể lấp đầy nỗi đau khổ mất con của một người mẹ này.Nhưng ta sẽ không ngăn cản quyết định của con,ta tôn trọng điều đó.Mà hãy nhớ,có khó khăn gì thì cứ gặp bác,Hạo gia luôn mở cửa chào đón con."

Bà nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của Triệu My,khẽ khẽ ve vuốt như đang cưng chìu một vật gì đó thật quý giá.Cô cười thật tươi với bà,tuy đã sống chung với nhau đã lâu,cô như một hình bóng kế sát vai bà nhưng bà chưa từng nhắc đến quá khứ mất con đau buồn ấy,trong trái tim này,cô hiểu rõ được cảm nhận được của bà khi ấy.Một tiếng khóc của một sinh linh chào đời,chắc không gì là quý báu hơn.Bất giác cô khẽ gọi lên tiếng:"Mẹ!"

---------------

Tối hôm ấy tại một quán bar sập sình những tiếng nhạc chói tai,các cô vũ công quýên rũ ve vãn bên các đại gia tiền như núi đá.Có hai người đàn ông khiến cho cả quán phãi rầm rộ.Cả ngủ quan lẫn tính khí,ngoại hình và cách ngồi đều làm các cô sáp tới,quyến rũ hai người đàn ông kia nhưng tất cả đều bị ăn trái bơ.Đó là Hạo Thiên Ân và Trương Minh Hạo.Thiên Ân uống một ngụm rượu nồng độ cao,đôi chân trái gác lên chân phải,tư thế vô cùng nhạn hạ.Trương Minh Hạo không thua kém,một lần anh uống hết một ly đầy,thở dài một hơi rồi lên tiếng:"Con heo nhà cậu nuôi sao rồi?"

Thiên Ân nghe câu hỏi thì ánh mắt thay đổi,bỏ ly rượu cầm trên tay lên bàn,gõ theo nhịp điệu:"Xổng chuồng rồi"

Minh Hạo ôm bụng lăn ra cười,hỏi:"Vậy cậu định tính sao?"

-"Heo của tớ,đã ghi nhận rồi.Dù có đi tớ cũng sẽ bắt nó về.Nuôi thật béo và tròn rồi ăn thịt.Nhưng nếu nó có đi luôn,tớ cũng phải ném nó lên giường rồi đánh dấu ghi nhận,không ai được phép chạm vào."

Trương Minh Hạo gật đầu lia lịa.Bạn bè bao nhiêu lâu,anh biết Hạo Thiên Ân này đã muốn gì thì phải lấy cho bằng được,không được thì phải khiến cho nó biến mất.Nhưng với con heo anh yêu sâu đậm này,chắc anh không nỡ nào giơ tay thịt nó cho cho chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net