Phần 13 : Canh gà! Thật Phiền Não!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long Phi Dạ tắm rửa sạch sẽ xong thay 1 lớp y phục lên người, mở cửa bước ra, Chung Vô Mị đứng mép ngoài cửa đợi hắn tắm lâu muốn phát ngủ quên rồi, tiếng động làm y giật mình nhìn.

_ Xong rồi?
Chung Vô Mị thấp giọng hỏi.

_ Ừ! Buồn ngủ thì về đi, ở đây không phải chỗ ngươi nên ngủ lại!
Long Phi Dạ lạnh giọng.

_ Ân!
Chung Vô Mị trước khi rời khỏi ánh mắt trộm liếc nhìn Long Phi Dạ một cái, đáng tiếc có đều, Long Phi Dạ không để ý đến y thôi.

__

Sáng hôm sau Long Phi Dạ vào cung rất sớm, người chưa thức gà chưa gáy đã đi mất rồi. Nghi thái phi cũng thức rất sớm để tụng kinh niệm phật cầu bình an. Chung Vô Mị thì khác, tối qua về trễ, ngủ trễ nên bây đã gần sáng rồi vẫn chưa thức.

『Hoàng cung 』

_ Ca! Huynh cuối cùng cũng tới rồi!
Đường Ly sốt ruột đi qua đi lại nhìn thấy Long Phi Dạ như được mùa.

_ Những thi thể này là sao?
Long Phi Dạ bước vào nhìn quanh toàn là thi thể mệnh quan triều đình chết rất khó coi.

_ Ca! Đệ cũng đang nhức óc với những thứ này, khi không đang yên lành những mệnh quan triều đình tài giỏi lập được nhiều công trạng lại chết bất đắt kì tử như vậy? Một lát nữa là thượng triều rồi, đệ phải giải quyết ra sao đây?
Đường Ly hoảng loạn, với biểu cảm này đã lộ ra cả gương mặt rồi.

Long Phi Dạ đi xung quanh thi thể quan sát.

_ Điện hạ, sao lại có cảm giác họ đang ngủ say vậy, có gì đó kì lạ ở những thi thể này?
Tây Phong cũng thấy điều kì lạ nói.

_ Các người ngửi xem coi có mùi gì kì lạ không?
Long Phi Dạ nhíu mày, đầu gật gật.

_ Mùi sao?
Đường Ly khinh ngạc hỏi.

_ Điện hạ, hình như có một chút mùi của đàn hương
Tây Phong ngửi ngửi nói.

_ Thi thể nếu có thêm chút đàn hương rất dễ phá hủy manh mối trên đó!
Long Phi Dạ nói.

_ Vậy tại sao lại có thứ này?
Đường Ly hỏi.

_ Tây Phong, ngươi đến các phủ điều tra xem sao, đặc biệt là hương liệu dùng xong hương!
Long Phi Dạ phân phó.

_ Rõ!

_ Vậy ca một lát thượng triều đệ nên xử những người trình tấu thế nào cho hảo đây?
Đường Ly hỏi.

_ Trước mắt cứ làm yên lòng mệnh quan triều đình trước rồi nghỉ cách sau!
Long Phi Dạ nói.

_ Được!

__

_ Vương gia! Tìm được tung tích Thế công tử rồi!
Trương Tắc chấp tay nói.

_ Ừm! Vậy chúng ta hôm nay ra ngoài!
Chung Vô Mị nhàn nhạt nói.

_ Vương gia, ngài muốn đi đâu sao?
Hỷ Thước bên ngoài nghe thoáng qua vội vàng tung cửa vào.

_ Ừm! Trương Tắc tìm được tung tích Quân Thanh rồi, bây giờ ta đi xem thử huynh ấy thế nào rồi!

Chung Vô Mị cầm lấy áo choàng khoát lên ra ngoài.

_ Vương gia Hỷ Thước cũng muốn theo!
Hỷ Thước chạy theo sau lưng.

_ Không thể! Cô nương ở lại đây đợi ta về đi!
Chung Vô Mị ngữ khí kiên quyết.

_ Vương phi đang định ra ngoài sao?
Triệu ma ma đi đến hỏi.

_ Ân! Nhàn Vân Các này ta thấy hơi u ám một chút, muốn ra ngoài cho thoáng, một lát liền về!
Chung Vô Mị vội nói.

_ Ra là vậy sao! Nhưng ngài là vương phi nương nương ra ngoài lâu không tiện cho lắm!
Triệu ma ma lại nói.

_ Không đâu ta sẽ nhanh thôi rồi trở về mà!
Chung Vô Mị trầm mặc xuống.

_ Nhưng...vương phi à Nghi thái phi nương nương đã căn dặn tối nay sau khi điện hạ về ngài phải đem canh gà đến!
Triệu ma ma cười nói.

_ Chuyện này sao? Ta sẽ đi rồi về sớm nên đừng lo, Triệu ma ma có thể chuẩn bị hai con ngựa tốt cho ta được không?

_ Được, vương phi chờ lão nô một chút!

_ Cô nương ở lại chăm sóc tiểu Bạch Ngọc đi, Trương Tắc đi thôi!
Chung Vô Mị gọi.

__

Cố Thất Thiếu đang ngồi đánh cờ trong hàn xá cùng Thế Quân Thanh thì Thù Du đi vào làm mất không khí.

_ Đã sảy ra việc gì sao? Muội hốt hoảng đến vậy?
Cố Thất Thiếu phất hai vạt áo đứng dậy hỏi.

_ Thất Thiếu! Ngồi cốc có hai nam nhân cưỡi ngựa muốn xong vào cốc chúng ta, một người ăn mặc sang trọng còn người kia hình như là thị vệ!
Thù Du dừng bước nói.

_ Ồ! Đi thôi chúng ta đi gặp hai người đó!
Cố Thất Thiếu không hoảng ồ một tiếng nói.

_ Thất Thiếu huynh có cần ta đi cùng không?
Thế Quân Thanh chậm hỏi.

_ Quân Thanh huynh cứ ở đây đợi ta, thương thế vẫn còn mà không cần phí tổn sức!
Cố Thất Thiếu nói xong hai tay chấp lại đằng sau rời khỏi.

_ Vương gia là nơi này, dược quỷ cốc, phía trước có một lớp màng độc chướng, chủ nhân ở đó lại vô cùng thần bí, nghe người ở đây nói sau bước màng đó là một bức bình phong, nghe đồn trong đó trồng rất nhiều loại kịch độc, người bình thường vốn không ai dám tới gần!
Trương Tắc dừng ngựa lại trước dược quỷ cốc nói.

_ Tần Hy cũng có nơi như thế sao?
Chung Vô Mị có chút ngạc nhiên hỏi.

_ Đúng vậy, vương gia Trương Tắc không hiểu, người kì lạ như chủ nhân dược quỷ cốc này sao lại để Thế bên cạnh mình chứ?
Trương Tắc quay qua hỏi.

_ Xin hỏi người đến là ai? Muốn gì ở dược quỷ cốc này?
Cố Thất Thiếu hỏi.

_ Đến tìm người! Cho hỏi vị công tử này trong dược quỷ cốc của huynh có người nào tên Thế Quân Thanh không?
Chung Vô Mị cảm khái nói.

_ Thất Thiếu cách ăn mặc của hắn hình như là Tần vương phi?

Thù Du nói nhỏ vào tai.

_ Vậy sao? Cho người vào, đều là người quen của nhau cả mà, nhưng mà chỉ để Tần vương phi đó vào thôi!
Cố Thất Thiếu nói nhỏ lại rồi chấp tay phía sau, đi vào trong.

_Mời vào, chủ nhân của tôi chỉ cho một mình ngài vào thôi, còn người kia ở ngoài cốc đợi đi!
Thù Du đưa cho y một lọ hương ngửi vào là có thể bước qua màng độc chướng này.

_ Ngươi ở đây đợi ta!
Chung Vô Mị ngửi xong liền căn dặn.

_ Vâng!

__

_ Quân Thanh huynh! Có người muốn tìm này!
Cố Thất Thiếu bước vào ngồi xuống bàn nói.

_ Tiểu Lạc?
Thế Quân Thanh nhìn thấy Chung Vô Mị bước vào liền đứng dậy chạy lại ôm y.

_ Hài nhi nhớ mẹ sao? Ôm ta sắp ngạt rồi, bỏ ra nhanh lên!
Chung Vô Mị đẩy mạnh ra.

_ Sao em biết ta ở đây mà tìm đến?
Thế Quân Thanh nghi vấn hỏi.

_ Là Trương Tắc dò tìm tung tích huynh! Ta có thắc mắc sao huynh lại ở nơi này?
Chung Vô Mị trầm mặc.

_ Từ lần gặp mặt cuối cùng với em, ta bị bọn người đó ép đến đường cùng phải tự nhảy vực, Thất Thiếu đây là người đã cứu ta, chăm sóc ta mấy ngày qua!
Thế Quân Thanh giọng điệu rất bình tĩnh nói.

_ Hai người có nhiều chuyện muốn nói với nhau thì ngồi xuống hẵng tiếp tục nói!
Cố Thất Thiếu ngồi đó chuyện nên nghe hay không đã nghe hết rồi, nhẹ lên tiếng nói.

_ Công tử này, ta không ngại ở lâu!
Chung Vô Mị chậm rãi nói.

_ Em định đi đâu sao?
Thế Quân Thanh hỏi.

_ Huynh ngốc à? Nhảy vực đập đầu sao?
Chung Vô Mị kẻ mắng.

_ Nếu ta đoán không lầm thì huynh là...Tần vương phi phải không?
Cố Thất Thiếu nghiêm túc hỏi.

_ Sao công tử biết?
Chung Vô Mị lãnh đạm.

_ Ta nhìn khí chất và y phục trên người huynh đoán ra thôi!
Cố Thất Thiếu trả lời.

_ Đôi mắt của công tử thật sự rất nhạy bén! Ta cũng đa tạ công tử vì đã cứu huynh ấy một mạng, coi như sau này huynh ấy nợ công tử vậy, bây giờ ở đây cách nhà huynh ấy không gần...nếu được thì công tử có thể tiếp tục chăm sóc không?
Chung Vô Mị cười cười.

_ Nè tiểu Lạc em nói linh tinh gì vậy? Lỡ như làm phiền Thất Thiếu huynh thì sao?
Thế Quân Thanh phản ứng lại.

_ Được! Quân Thanh huynh muốn ở bao lâu cũng được mà, với lại thương tích vẫn còn chưa hảo lắm!

Cố Thất Thiếu đứng dậy một tay để sau lưng.

_ Không sớm nữa vậy ta đi trước!

_ Tần vương phi đi thông thả! Khi nào rảnh rỗi thì có thể đến dược quỷ cốc của ta để nói chuyện!
Cố Thất Thiếu mở miệng nói.

__

_ Vương gia sao lâu vậy?
Trương Tắc thấy người bước ra liền hỏi ngay.

_ Gặp một tên nói nhiều! Đi thôi!
Chung Vô Mị phóng người lên ngựa.

_ Vương gia, Thế công tử không về Thịnh Kinh sao?
Trương Tắc hỏi.

_ Không về, tạm thời huynh ấy thương tích vẫn còn!
Chung Vô Mị một phát đã phi ngựa đi xe Trương Tắc.

__

_ Vương gia, ngài về rồi!
Hỷ Thước đứng ngóng chờ, vui mừng chạy lại.

_ Tần vương về rồi sao?
Chung Vô Mị nhìn cổ xe ngựa đằng trước hỏi Hỷ Thước.

_ Đúng vậy vương gia, nhưng mà sắc mặt lại không tốt cho lắm!
Hỷ Thước đỡ y xuống ngựa.

_ Ai đắt tội lại đi chọc giận hắn sao?
Chung Vô Mị xuống ngựa vào trong phủ.

_ Hỷ Thước không rõ!
Hỷ Thước thắc mắc hỏi.

_ Cô nương mau đi chuẩn bị nước ấm cho ta tắm đi, còn phải đi hầu hạ tảng băng lạnh kia nữa!
Chung Vô Mị hối nàng.

_ Vâng vâng, vương gia đợi một chút!
Hỷ Thước lật đật chạy đi.

__

『Minh Nguyệt Hiên 』

_ Khám nghiệm thì chỉ biết là chết vì độc, nhưng mà tới giờ vẫn chưa biết là trúng loại độc gì? Bệ hạ cũng cho người của thái y viện điều tra, nhưng vẫn không ra là loại độc gì?
Tây Phong nói.

Chung Vô Mị cùng lúc đó hai người đang nói chuyện thì tay bưng thố canh gà hầm vào, chậm chạp đứng ngoài không muốn vào.

_ Mau vào đi, đứng bên ngoài làm gì?
Long Phi Dạ lạnh nhạt gọi.

_ Điện hạ, không còn sớm nữa Tây Phong xin lui về trước!
Tây Phong hành lễ với Long Phi Dạ xong liền quay qua hành lễ với Chung Vô Mị rồi ra ngoài.

_ Thứ gì trong thố?
Long Phi Dạ chăm chú coi trúc thư hỏi.

_ Canh gà do mẫu phi kêu ta đem đến cho ngài tẩm bổ, nhân lúc còn ấm...ngài mau ăn đi!
Chung Vô Mị đặt thố canh xuống bàn, tay mở nắp đậy ra, mùi canh bay ra khắp phòng nhưng Long Phi Dạ vẫn không ngó ngàng y.

_ Ngươi ăn đi bổn vương không đói!
Long Phi Dạ coi hết trúc thư này lại đến trúc thư kia để tìm kiếm nguyên nhân cái chết của bọn người kia là vì thứ gì tạo thành.

_ Đừng đọc nữa, nè há miệng aaa!
Chung Vô Mị gạt đi trúc thư trên tay Long Phi Dạ ra, tay kia cầm muỗng bồi hắn ăn.

_ Còn ra thể thống....?
Long Phi Dạ lời còn chưa dứt đã bị chặn họng lại rồi.

_________________________________________

" Cảm giác mình viết càn ngày càn xàm 🤧 "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net