Phần 14 : Nữ nhân đáng nghi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Ngon không? Mẫu phi đã căn dặn người hầm cho ngài đấy nên là...ăn hết đi!
Chung Vô Mị mút thêm một muỗng nữa đưa lại miệng Long Phi Dạ nói.

_ Tự ta...có thể!
Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

_ Ừm! Ngài đang xem gì vậy?
Chung Vô Mị cầm trúc thư lên nhìn sơ qua.

_.....

_ Không trả lời?
Chung Vô Mị nhìn hắn nhạt giọng hỏi.

_ Ngươi...ăn xong rồi, đem đồ ra ngoài đi!
Long Phi Dạ giọng điệu lạnh băng không có một tia độ ấm đối với Chung Vô Mị.

_ Ngài không có ý định đi nghỉ ngơi sao, giờ này rồi còn muốn đọc tiếp!
Chung Vô Mị nhún vai một cái hỏi.

_ Ngươi nhiều chuyện muốn hỏi quá nhỉ?
Long Phi Dạ nghiêng đầu nhìn lại, gương mặt kia toát lên vẻ đường cong lạnh lùng.

_ Cũng không hẳn! Chỉ vì là một thê tử tốt nên phải quan tâm lang quân của mình! Không mẫu phi lại trách móc ta!
Chung Vô Mị nhẹ giọng trả lời.

_ Hôm nay, ngươi ra ngoài làm gì? Đã gã vào vương phủ còn không ngoan ngoãn? Ngươi là người đã có nam chủ, sau nay an phận một chút! ( ỏ nam chủ 🤧 ).
Long Phi Dạ được lời hỏi tới, liếc mắt nhìn lạnh lùng cảnh cáo y.

Ghen rồi ghen rồi sao?... Thật đáng sợ chết người mà!

_ Hả! Ừm...ra ngoài một chút thôi mà, trong vương phủ nhiều quá cũng không tốt mà! Đúng không?
Chung Vô Mị có chút sửng sốt.

_ Ra ngoài đi!
Long Phi Dạ trầm mặc ra lệnh.

_ Điện hạ nghỉ ngơi sớm!
Chung Vô Mị bưng thố canh gà mà hắn dùng xong, hành lễ ra ngoài.

__

_ Thất Thiếu! Có thư của Vũ Trạch tỷ!
Thù Du chạy vào phòng độc dược mà Cố Thất Thiếu đang nghiên cứu độc mới, đưa hắn lá thư.

_ Muội ấy nói đã giết vài người là mệnh quan triều đình, mục đích là muốn dẫn dụ Long Phi Dạ rơi vào bẫy!
Cố Thất Thiếu đọc xong liền vò nát thư trên tay.

_ Bẫy? Sao tỷ ấy lại tự mình hành động vậy chứ, có phải là nhị thái tử sai khiến không?
Thù Du buột miệng hỏi.

_ Muội ấy...được rồi đừng nghĩ nữa, khuya rồi mau đi ngủ thôi! Chuyện này đừng nhắc nhiều, Quân Thanh huynh nếu biết sẽ không hay!
Cố Thất Thiếu tiện tay đốt đi tờ giấy.

_Ân!

__

Hôm sau, Long Phi Dạ cùng Sở Tây Phong lại tiếp tục vào cung sớm như mọi khi.

_ Điện hạ!

Cố Bắc Nguyệt đang dùng kim thử độc trong người thi thể, thấy Long Phi Dạ bước vào thái y viện nơi điều tra manh mối thì hành lễ.

_ Đã tìm ra nguyên nhân chưa?
Long Phi Dạ tiến lại gần xem.

_ Gần như là có! Ngài nhìn xem toàn bộ thi thể ở đây điều có dấu vết do muỗi cắn để lại!
Cố Bắc Nguyệt chỉ cho hắn xem tận nơi.

_ Còn có cả xác chết của muỗi!
Cố Bắc Nguyệt dùng cây gắp gỗ, gắp xác muỗi lên cho Long Phi Dạ xem.

_ Muỗi độc sao?
Long Phi Dạ nhíu mày hỏi.

_ Đúng vậy! Điện hạ đây là nước thử độc, nếu gặp vật có độc ắt sẽ phản ứng lại ngay!
Cố Bắc Nguyệt cầm lọ nước thử độc đổ một ít lên xác muỗi, phản ứng liền có hiệu quả.

_ Vậy, rốt cuộc là độc gì?
Sở Tây Phong liền hỏi.

_ Trong sách cổ hình như có nói đến loài này! Đây là muỗi nhện, sau khi ngửi được mùi hương nào đó sẽ điên cuồng bay đến mà hút máu người, những người này khi còn sống chắc đã ăn gì hoặc dùng gì đó, tỏa ra mùi hương dẫn dụ muỗi độc đến, độc phát ra sẽ gây chết người!
Cố Bắc Nguyệt giải thích tường tận.

_ Thủ đoạn cao thâm quá rồi điện hạ!
Sở Tây Phong quay sang nhìn hắn nói.

_ Tiếp tục điều tra!
Long Phi Dạ phóng ra một câu rồi quay người rời khỏi.

__

『Vạn Diễm Các 』

_Lần trước muội có nói, độc muội đã dùng hết, cái này là ta đặt biệt điều chế mới cho muội, dùng trong trường hợp khẩn cấp!
Cố Thất Thiếu đem ra trong lưng y phục một lọ thuốc độc đưa đến, đặt lên bàn.



_ Đa tạ công tử!
Vũ Trạch nhận lấy.

_ Vũ Trạch! Chuyện mà muội làm cũng không hẳn là không thể! Nhưng mà ra tay đột ngột không hỏi ý ta, nếu như hành sự sơ xuất để Long Phi Dạ điều tra ra được, ta có giỏi cách mấy cũng không thể cứu muội được!
Cố Thất Thiếu hai mắt nhìn Vũ Trạch có chút không vui.

_ Muội...muội cũng vì muốn mau tìm cách giết Long Phi Dạ lấy thủy tinh châu để đổi tro cốt mẫu thân của công tử thôi!
Vũ Trạch cảm thấy mình sai liền hạ giọng xuống.

_ Như thế cũng không nên mạo hiểm! Trong thời gian này Long Phi Dạ chắc hẳn đang điều tra vụ việc, muội hãy ít lộ diện ra bên ngoài sẽ tốt hơn, đợi mọi chuyện êm xuôi rồi ta sẽ kêu Bạch Tô liên lạc với muội!

Cố Thất Thiếu dặn dò.

_ Muội không thể liên lạc với công tử sao?
Vũ Trạch thắc mắc hỏi.

_ Hừ! Trừ khi cần thiết!
Cố Thất Thiếu cười một cái, đứng dậy.

_ Công tử phải đi sao?
Vũ Trạch đứng theo hỏi.

_ Còn có chuyện gì?
Cố Thất Thiếu khựng lại.

_ Những thi thể đó đã được hoàng đế Tần Hy đưa vào thái y viện điều tra ngày đêm, vậy muỗi có cần phải lén vào cung...!
Vũ Trạch nói có phần gấp gáp.

_ Muội nghĩ đám người ngu nghếch như thái y viện đó có thể điều tra ra được sao huống hồ đó lại là độc Cố Thất Thiếu ta điều chế? Bây giờ chúng ta chỉ có thể án binh bất động, hấp tấp sẽ bức dây động rừng, tới lúc đó sẽ khiến Long Phi Dạ nghi ngờ!
Cố Thất Thiếu nói xong liền quay người rời đi.

Vũ Trạch quay lại nhìn trên bàn thì thấy cây quạt Cố Thất Thiếu để quên, liền đội mũ tre che mặt ra ngoài.

_Quân Thanh huynh! Chờ ta có lâu không?
Cố Thất Thiếu sắc mặt thay đổi bước đến.

_ Huynh nói lúc nãy nhìn thấy người quen nên vào xem thử mà, nên ta phải đợi ở đây một lúc cũng không sao! Vậy, người quen của huynh đâu?
Thế Quân Thanh hôm nay được diệp trong người khỏe hẳn một tí liền muốn theo Cố Thất Thiếu ra ngoài xem Tần Hy quốc này có gì khác biệt so với Thịnh Kinh.

_ Ồ! Là nhìn nhầm, nhìn nhầm thôi!
Cố Thất Thiếu cười nói.

_ Vậy chúng ta đi thôi!
Thế Quân Thanh cố chút nghi ngờ người này rồi liền nói một câu cho qua chuyện.

_ Tôi đói quá! Vị công tử này có thể cho chúng lão ăn mày này chút tiền được không?

_ Đúng vậy chúng tôi đã nhịn đói mấy ngày liền rồi, còn không ăn nữa sẽ chết!

Một đám ăn mày tầm bốn năm người gì đó ngồi một hàng cầm bát mẻ xin ăn Thế Quân Thanh với Cố Thất Thiếu.

_Cho mấy người!
Thế Quân Thanh lấy ra trong thắt lưng một ít tiền phân phát cho từng người.

_ Đa tạ hai vị công tử, hai vị đúng là người tốt, người tốt sẽ có được hạnh phúc viên mãn!
Lão ăn mày chấp hai tay quỳ lạy như sự cảm kích chân thành.

_ Xong rồi thì chúng ta đi ăn chút gì đó đi, huynh mới đến đây nên sẽ không biết chỗ nào bán ngon đâu, đi ta dẫn huynh đi ăn món ngon!
Cố Thất Thiếu cầm cổ tay Thế Quân Thanh nói rồi kéo đi.

_ Thất Thiếu huynh, nhưng mà ta không đói!
Thế Quân Thanh bị kéo mà không thể làm gì, không thể kháng cự lại được.

_ Ài, đừng lo ta sẽ trả tiền mà!

Vũ Trạch vừa đúng lúc đuổi kịp, nhìn Cố Thất Thiếu tay trong tay lôi lôi kéo kéo một nam nhân, tia mắt có chút không hài lòng lộ ra giữa màng che mặt.

__

Chung Vô Mị hôm nay lại có chút nghịch, dù sao thời gian hưởng thụ ở nhân gian cũng không còn nhiều, y chi bằng lén Long Phi Dạ ra ngoài xem thú vui ở đây ra sao, cũng tiện thể điều tra một chút tin đồn về mệnh quan triều đình bị sát hại, liền chỉ có Trương Tắc đi cùng, Hỷ Thước ở lại phủ canh chừng tuy có chút không yên tâm.

_ Điện hạ, ngài cũng đã đi nữa ngày rồi hay là nên về sớm thôi, Hỷ Thước đang lo cho chúng ta lắm!
Trương Tắc theo sao lưng càm ràm.

_ Ghé mua cho Hỷ Thước một túi đậu phộng rang đi!
Chung Vô Mị hướng mắt về phía lão bản bán đậu phộng.

_ Vâng!

Trương Tắc chạy nhanh qua để mua không ngờ liền đụng trúng Vũ Trạch đi gấp ngang.

_ A!

_ Cô nương, thất lễ rồi, cô có bị thương ở đâu không?
Trương Tắc nói chưa xong người kia liền bỏ đi không thèm nhìn lại.

_ Cô nương, đồ này cô làm rơi rồi này!
Trương Tắc nhìn xuống đất liền thấy một lọ thuốc dạng bột màu trắng, nhặt lên đuổi theo trả đồ.

Một người kì quái!

_ Làm sao ngơ ra vậy?
Chung Vô Mị đi đến nhẹ nhàng hỏi.

_ Vương gia, ngài người xem hình như trên tay Trương Tắc có mùi gì đó thì phải?
Trương Tắc đưa bàn tay lúc nãy cầm đồ cho Chung Vô Mị ngửi thử.

_ Đúng vậy, mùi này rất lạ! Ở đâu ngươi lại dính vào mùi hương này!
Chung Vô Mị lại hỏi.

_ Cô nương lúc nãy thần đụng trúng hình như có vấn đề!
Trương Tắc nghỉ ra gì đó liền nói.

_Đuổi theo!
Chung Vô Mị ra lệnh.

Chỉ tiếc rằng vừa đuổi đến, Vũ Trạch đã vào Vạn Diễm Các rồi, Chung Vô Mị không còn cách nào nữa, nơi như thanh lâu này y không thể vào được.

_ Vương gia, sao người đó lại vào thanh lâu, chúng ta có nên theo vào trong?
Trương Tắc hỏi.

_ Không thể vào! Chúng ta về trước rồi tính!
Chung Vô Mị quay người rời đi.

Đáng ghét, vẫn chưa nhìn thấy mặt ả!

__

Tần vương hôm nay quay về vương phủ có hơi sớm, mới giữa trưa thôi đã có hình bóng rồi, một tay nắm lại để phía trước, hướng đi đôi chân bước về phía Nhàn Vân Các.

_ Điện hạ, hôm nay người trở về sớm quá vậy?
Triệu ma ma được lúc đi ngang hành lễ hỏi.

_ Vương phi đâu?
Long Phi Dạ trên mặt âm u hỏi.

_ Vương phi, ngài ấy vẫn còn ở trong phòng!
Triệu ma ma trả lời.

_ Không hay rồi! Tần...Tần vương đang đi về phía Nhàn Vân Các, làm sao đây vương gia sáng sớm đã lén ra ngoài rồi, về sớm như vậy báo tin cho vương gia thế nào đây?
Hỷ Thước chạy loạn hết lên, đi qua đi lại sợ hãi nghĩ cách.

Hết cách rồi! Liền liều một phen! Vương gia ngài thật ác với Hỷ Thước!

_ Quế ma ma! Kêu vương phi dậy cho ta! Giữa trưa rồi còn ngủ ra thể thống gì nữa?
Long Phi Dạ nhìn thẳng về phía giường nằm, người nằm trên đó vừa nhỏ nhắn lại run run từng đợt làm Long Phi Dạ không khỏi nghi ngờ.

_ Hỷ Thước! Sao lại là cô nương, vương phi nhà cô đâu?
Quế ma ma đi lại cạnh giường tay lật tung chăn ra, Hỷ Thước mặt sắp như muốn khóc mà nhìn.

_ Điện hạ tha mạng, vương gia nhà nô tỳ...!
Hỷ Thước quỳ gối xuống mắt không dám nhìn Long Phi Dạ.

_ Chung Vô Mị...hắn lại chạy lung tung?
Long Phi Dạ hai chân mày nhíu lại như muốn dính chặt vào nhau.

Gán ngươi thật lớn!

_....
Hỷ Thước chỉ cuối đầu, đến phát ra tiếng cô nương ấy còn không dám huống chi là mở miệng trả lời.

_ Điện hạ bớt giận!
Quế ma ma nói.

_________________________________________

" Tui tính là sẽ ship cp Thế Quân Thanh × Cố Thất Thiếu 🤧 mấy cô thấy được không? "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net