Phần 15 : Tìm Ra Hung Thủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Ra ngoài Nhàn Vân Các, phạt quỳ đợi vương gia ngươi về!
Long Phi Dạ bước ra bàn ngồi xuống, đợi người kia về.

Quế ma ma không giúp được cô nương ấy, chỉ biết thở dài rồi đi ra.

__

_ Điện hạ! Trong phòng vương phi Tây Phong tìm được một thứ! Hình như là một tờ giấy bị đốt còn sót lại, nhưng trên này chỉ còn chữ " hoàn thành nhiệm vụ "!
Sở Tây Phong đưa tờ giấy bị đốt cháy đến chỉ còn mảnh nhỏ.

_ Đem thứ này để vào hộp gỗ sau này lấy nó làm chứng!
Long Phi Dạ liếc mắt nhìn một cái.

_ Nương nương, có khi nào gã cho điện hạ là phụ, mục đích chính lại là làm gian tế hay không?
Sở Tây Phong nói thêm.

_....
Long Phi Dạ im lặng sau nghĩ.

__

1 canh giờ sau...

_ Vương phi, ngài cuối cùng về rồi, có chuyện không hay cho lắm!
Quế ma ma canh chừng cửa sau đợi Chung Vô Mị về cuối cùng cũng gặp.

_ Sao thế? Cũng không phải là cháy nhà, Quế ma ma hoảng sợ đến vậy?
Chung Vô Mị khó hiểu nhìn.

_ Còn lớn chuyện hơn cả cháy nhà nữa! Điện hạ đang nổi giận bên trong phòng ngài, còn có cả Hỷ Thước cô nương bị liên lụy!
Quế ma ma thở dài.

_ Long Phi Dạ về rồi? Hắn hôm nay lại dỡ chứng gì à?
Chung Vô Mị khi nghe đến Hỷ Thước liền cảm thấy không lành, chạy xộc vào trong.

_ Vương gia!
Hỷ Thước hai đầu gối quỳ dưới đá, giọng nói nhỏ bé gọi y.

_ Trương Tắc, dìu muội ấy đứng dậy!
Chung Vô Mị nhìn cô nương ấy sắp không chịu nổi vội kêu Trương Tắc.

_ Vương gia, không thể!
Hỷ Thước tuy đã quỳ đến đau mất cảm giác vẫn ngoan cố không dám để Trương Tắc đụng mình.

_ Nghe lời ta, Trương Tắc dìu lên đi, đưa muội ấy về phòng nghỉ ngơi!
Chung Vô Mị nói xong liền mở cửa bước vào đối mặt với Long Phi Dạ.

__

_ Tham kiến điện hạ, ngài hôm nay sao có hứng đến Nhàn Vân Các này của ta vậy!

Chung Vô Mị hành lễ.

_ Vương phủ này đều là của ta, vì sao lại không thể đặt chân đến, cần lí do sao?
Long Phi Dạ nhẹ thở nói.

_ Được chứ, ngài thích đặt chân đến đâu cũng được!
Chung Vô Mị tiến lại gần hơi chút.

_ Ngươi có gì muốn nói không?
Long Phi Dạ lạnh nhạt hỏi.

_ Điện hạ cao quý, ngài là đang muốn hỏi ta việc gì đây? Lén trốn ra ngoài sao?
Chung Vô Mị miễn cưỡng cười, rồi nói.

_ Còn không biết mình sai chỗ nào?
Long Phi Dạ lại không có kiên nhẫn lạnh nhạt tung ra.

_ Biết chứ! Phải quỳ xuống nhận lỗi phải không? Dù sao người lén ra ngoài là Chung Vô Mị ta, không phải là Hỷ Thước, ngài muốn phạt, muốn đánh gì tùy ngài!
Chung Vô Mị hai đầu gối tự mình quỳ xuống nền sàn lạnh lẽo nhận tội.

_ Nói hay thật! Vì sao ra ngoài?
Long Phi Dạ nghiêm túc hỏi.

_ Ta nghe người khác nói mệnh quan triều đình bị sát hại không rõ nguyên nhân, ta thấy ngại bận bịu gương mặt lúc nào cũng khó coi, nên chỉ là muốn ra ngoài tìm chút manh mối giúp ngài giảm ưu phiền!
Chung Vô Mị đơn giản nói thẳng.

_ Mất tích một ngày chỉ vì ra ngoài làm việc đó? Hỗn đản, nếu gặp phải nguy hiểm thì sao!
Long Phi Dạ ánh mắt có hơi sắt thép bắt đầu tập trung dò xét, mắng y.

_ Ngài lớn tiếng làm gì? Dù sao ở trong vương phủ cũng chỉ có mấy thứ nhàm chán quanh quẩn, vì cớ gì không cho ta ra ngoài, ngài quản nổi ta, đừng tưởng mình là chủ ở đây thì có thể bắt nạt ta!
Chung Vô Mị phản phất gằn giọng.

_ Vậy nói đi, ngươi ra bên ngoài điều tra được những gì?
Long Phi Dạ lại hỏi.

_ Hôm nay ta ra ngoài có đụng chạm với một vị cô nương che mặt, trên người cô ta có rơi ra một lọ thuốc rất kì lạ, ta nghĩ rất khả nghi là người hạ độc nên mới đuổi theo, nhưng tiết thật là cô ta vào Vạn Diễm Các, nơi thanh lâu đó ta không thể vào, cũng không thích vào, nên đã lỡ mất cơ hội!
Chung Vô Mị trầm xuống, bĩu môi, giải thích.

_ Điện hạ, nghe vương phi nói quả thật cũng không sai, hay thần cho người phái đến Vạn Diễm Các âm thầm dò xét!
Sở Tây Phong nói.

_ Chỉ dựa vào một lọ thuốc vẫn chưa xác định là cô ta, hôm đó giao đấu ta có chiếm một nhát vào vai cô ta, trên người chắc chắn có vết sẹo để lại!

Long Phi Dạ quyết đoán nói.

_ Vậy chúng ta bây giờ lập tức đến đó xét!
Chung Vô Mị vẫn quỳ đó thêm vào một câu.

_ Vương phi, ngài có đều không biết Vạn Diễm Các ban đêm rất nhiều người qua lại, chúng ta ra tay không tiện, với lại điện hạ bước chân vào những nơi phong lưu đó sẽ làm mất thân phận và thể diện của mình!
Sở Tây Phong lại tiếp tục nói.

_ Tây Phong, ngươi đi điều tra những người thường xuyên lưu tới Vạn Diễm Các!
Long Phi Dạ ra lệnh.

_ Rõ!
Sở Tây Phong hành lễ rồi ra ngoài.

_ Vậy ta đứng lên được rồi phải không?
Chung Vô Mị lên tiếng hỏi.

_ Ai nói ngươi được miễn tội! Trong vòng 1 tháng cấm túc ở Nhàn Vân Các sám hối, tự suy xét lại hành động của mình ngày hôm nay, còn nữa thanh lâu không phải chỗ ngươi có thể lưu tới!
Long Phi Dạ đứng dậy, chần chừ một lát nhìn xuống đầu gối y cũng sắp sưng vù, tầm mắt hắn để trên người y thật lâu rồi như lang quân tốt đang dạy dỗ thê tử không ngoan.

_ A!
Chung Vô Mị hiểu ý hắn là cho mình đứng lên, hai chân đột ngột rời khỏi mặt đất, không có chỗ trụ liền xà vào lòng Long Phi Dạ, cứ thế mà ôm hắn ngã sõng soài trên sàn nhà.

Không phải chứ? Ngã rồi, còn đè hắn,thật mất mặt, làm sao đứng lên đây?

_Ngươi!
Long Phi Dạ hình như giận rồi liền không nói được từ nào.

Hai tay Chung Vô Mị đang đặt đi đâu đó? Ngực? Phải là ngực ngay đầu nhủ hoa Long Phi Dạ, y không cố ý mà sờ soạng lung tung, đến đứng lên còn không thể được.

_ Ngươi...tay đặt ở đâu? Còn không đứng lên?
Long Phi Dạ lạnh lùng ra lệnh.

_ Điện hạ...chân ta hình như quỳ lâu quá nên rất đau...không thể tự mình đứng lên!!!
Chung Vô Mị ngại ngùng có chút nói vấp.

Long Phi Dạ đẩy y ra một bên tự mình đứng dậy, hắn dù vô tình cách mấy đi nữa nhìn Chung Vô Mị đau chân đến đứng cũng không xong thì không kìm lòng được mà, một phần cũng vì lỗi của mình, hắn quyết định sẽ không mặc kệ y mà người hơi khom xuống tay luồng qua eo dùng lực mà bế lên, đem người đặt về phía giường.

Chung Vô Mị ta chưa bao giờ thấy mất mặt đến thế!

Cảm giác được chạm vào thật lạ lẫm!

Long Phi Dạ đặt y ở đó không nói gì trong thắt lưng eo liền đem ra một lọ thuốc dầu chuyên trị vết thương ở chân tốt nhất.

Cố tình chuẩn bị sẵn sao? Hay là trùng hợp!!!

_ Làm gì? Ngài...đã nói không đụng người ta mà?
Chung Vô Mị thấy Long Phi Dạ vén tà y phục dưới lên có chút nghĩ khác, liền dùng ánh mắt đề phòng với hắn.

_ Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì? Không ra gì! Tự mình bôi thuốc được?
Long Phi Dạ vẫn lạnh với y giọng điệu có chút châm chọc người.

_ Ui~~ đau chết người rồi! Ngài định mưu sát ta bằng cách thoa thuốc hả? Nhẹ...nhẹ chút được không? Thoa thuốc thôi vó cần phải mạnh tay? ( Ờ thì khúc này trong sáng à nha😅🤧 ).
Chung Vô Mị bị tác động lực tay Long Phi Dạ hơi mạnh vào đầu gối, miệng liền chửi người.

_ Ngươi la cái gì? Cầm lấy tự mình mà dùng hằng ngày!

Long Phi Dạ kéo tà dưới y phục y xuống, đặt lọ thuốc trên giường, bên môi nỡ nụ cười lạnh lùng.

Hứ!

__

Sáng hôm sau, Sở Tây Phong đến báo tin cho Long Phi Dạ biết đã tìm ra người hãm hại hắn lần trước, cộng thêm việc ả ta là người giết mệnh quan triều đình.

_ Điện hạ! Đã tìm ra người đó, ả tên là Vũ Trạch hoa khôi của Vạn Diễm Các! Vậy hôm nay có cần thiết phải cho người đi bắt ả?
Sở Tây Phong bẩm báo kỉ càng.

_ Tây Phong, ngươi đem theo người trong vương phủ mai phục phía sau Vạn Diễm Các đợi con mồi!
Long Phi Dạ vừa rót trà vào ly vừa nói.

_ Vâng thuộc hạ sẽ đi ngay bây giờ!

Long Phi Dạ ngồi đó thưởng thức xong chung trà, từ từ đứng dậy bước ra ngoài đi đến Vạn Diễm Các. Chung Vô Mị đã đợi sẵn một chỗ chờ Long Phi Dạ, y biết hắn sẽ không cho mình theo, nên muốn lén theo ra ngoài Trương Tắc cũng theo bảo vệ y, cả hai bám theo sau Long Phi Dạ.

__

『Vạn Diễm Các 』

_ Sao ngươi ở đây? Ngươi xem lời nói của ta là gì vậy?
Long Phi Dạ đứng trước Vạn Diễm Các, Chung Vô Mị cũng đi lại, hắn có chút không vui hỏi.

_ Ta chỉ muốn góp phần nhỏ công sức mà thôi, ta hứa sau khi bắt được người hãm hại ngài nhất định sẽ ngoan ngoãn chịu phạt!
Chung Vô Mị ngẩng đầu lên nhìn hắn, không phải nghĩ ngợi gì mà nói.

_...
Long Phi Dạ trầm mặc không nhìn y.

_ Trương Tắc vào trong thanh lâu dẫn dụ người lộ diện đi!
Chung Vô Mị hành động tay ra hiệu lệnh.

_ Vâng!
Trương Tắc gật đầu.

_ Ý! Công tử này nhìn có vẻ như là người lần đầu vào Vạn Diễm Các, công tử có thích cô nương nào hay muốn người nào hầu hạ ngài hôm nay chưa?
Một ma ma Vạn Diễm Các ra hỏi.

_ Ta muốn Vũ Trạch cô nương hầu hạ!
Trương Tắc nhìn xung quanh nói.

_ Chuyện này...công tử à! Vũ Trạch e là sẽ không được đâu hay là ngài chọn người khác nha?
Ma ma ấp a ấp úng nói.

_ Ngân lượng tầm này, đã đủ chưa?
Trương Tắc đem ra một túi hầu bao to đặt lên bàn tay bà ta.

_ Đủ đủ đủ! Công tử theo tôi! Ở cặn phòng này, người bên trong công tử từ từ vui chơi!
Ma ma nói xong đi nơi khác tiếp khách.

Trương Tắc đẩy cửa bước vào, trong phòng yên tĩnh không có một bóng người, hắn thấy không đúng tìm mọi ngóc ngách trong căn phòng, chạy xọc ra ngoài trước ánh mắt bao người.

_ Sao rồi?
Chung Vô Mị nhẹ hỏi.

_ Vương gia, không thấy người đâu!
Trương Tắc nói.

_ Điện hạ, Vũ Trạch đã bỏ chạy cửa sau về hướng độc vân cốc rồi, Sở đại nhân cũng cho người đuổi theo!
Một thuộc hạ dưới trướng Long Phi Dạ đến báo tin.

Long Phi Dạ không nói liền chạy đi, Chung Vô Mị cũng theo sau nhưng tốc độ vẫn chậm hơn hắn một nhịp.

_________________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net