Phần 18 : Mễ Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

『Dược quỷ cốc 』

_ Thất Thiếu, vết thương của huynh sao rồi?
B

ạch Tô bưng trà vào phòng Cố Thất Thiếu.


_ Đỡ đau rồi, không còn gì đáng ngại nữa, Bạch Tô à có tin gì của Vũ Trạch chưa?
Cố Thất Thiếu đang đọc sách tre thì dừng lại nói.

_ Vũ Trạch như là bị biến mất khỏi nơi này vậy, không có tin tức gì hết!
Bạch Tô rót trà nói.

_ Có chuyện vậy sao? Long Phi Dạ hắn gần đây có đi đến đâu hay qua lại với ai không?
Cố Thất Thiếu đứng lên suy nghĩ, hỏi.

_ Gần đây Tần vương suốt ngày ở trong phủ, cũng không có ai ra vào Tần vương phủ!
Bạch Tô bước lại gần nói.

Cốc cốc...

Thế Quân Thanh đứng bên ngoài cửa không đi vào luôn mặc dù cửa mở mà vẫn lịch sự gỗ lên cửa vài tiếng rồi mới bước vào.

_ Quân Thanh huynh! Huynh đến đây có việc gì sao?
Cố Thất Thiếu thay đổi sắc mặt niềm nở chào đón Thế Quân Thanh.

_ Chỉ là đến cùng huynh đánh cờ, ta trong phòng đọc sách suốt cũng rất nhàm chán!
Thế Quân Thanh cười nói.

_ Ý hay đó cũng đúng lúc ta đang rảnh rỗi, Bạch Tô muội ra ngoài đi!
Cố Thất Thiếu mời hắn ngồi xuống ghế rồi đuổi Bạch Tô ra ngoài, giành cho hai người họ không gian riêng cùng nhau trong phòng.

__

Ngày hôm sau Long Phi Dạ vẫn cứ như hôm qua đem thuốc sắc rồi đến cho Chung Vô Mị dùng, Chung Vô Mị bị bệnh liền bị cấm túc trong phòng nằm lì trên giường đến nỗi cả người nhức mỏi đến rả ra.

_ Điện hạ lại đem thuốc đến sao?
Chung Vô Mị trên giường ngồi bật dậy như cún nhỏ chờ thứ gì đó, đầu có hơi nghiêng qua phải một chút nhìn hắn từ từ sải bước vào.

_ Uống thuốc đi! Uống xong ta đưa ngươi đi đến một nơi!
Long Phi Dạ đưa chén thuốc tới tay y.

_ Ừm...được!
Chung Vô Mị nhận lấy chén thuốc, uống một hơi liền xong ngay, y có chút tò mò không biết Long Phi Dạ định đưa mình đến chỗ nào đây, ra ngoài đi dạo?

_ Xong rồi thì xuống giường mang hài vào, mặc lại y phục chỉnh tề rồi theo ta!
Long Phi Dạ cầm chén thuốc y vừa uống xong đặt lên bàn.

_ Điện hạ vai ta hình như còn đau nha~~....y phục không có cách nào mặc vào!
Chung Vô Mị nghĩ vào việc mình đang bệnh liền muốn trêu chọc Long Phi Dạ một xíu xem thử hắn có vẻ mặt nào đối với mình.

_ Đưa chân!

Long Phi Dạ nhìn vậy mà lại đồng ý mang hài giúp y, giọng điệu vẫn như vậy không hề khó chịu.

Chung Vô Mị có chút bất ngờ, không chậm trễ liền bỏ hai chân xuống dưới cho hắn mang hài vào. Còn được Long Phi Dạ dìu cho đứng dậy, hắn tự mình lựa cho y một bộ y phục thoải mái không kém phần kín đáo mặc lên người y.

_ Ngài không khó chịu khi làm mấy việc này cho ta sao?
Chung Vô Mị giọng thanh hỏi.

_  Mang hài thay y phục cho thê tử của bổn vương vì sao phải khó chịu!
Long Phi Dạ mặc xong cho y liền đưa hướng mắt nhìn thẳng y mà trả lời.

Chung Vô Mị nghe vậy tuy trong lòng có hơi vui một chút vì câu nói đấy nhưng vẫn kìm nén lại không lộ ra bên ngoài.

_ Y phục này của ngài có hơi rộng thì phải?
Chung Vô Mị nhìn từ trên xuống dưới chân mình nói.

_ Hình như vậy! Áo choàng, khoát vào che lại!
Long Phi Dạ bước đến nơi để áo choàng của mình lấy cái ấm nhất khoát lên cho y.

_ Vậy chúng ta đi thôi!
Chung Vô Mị nói.

_ Được! Nếu trong lúc bên ngoài cơ thể cảm thấy khó chịu thì nói ta!
Long Phi Dạ ấm áp quan tâm nói.

_ Ta sẽ nói với ngài!
Chung Vô Mị theo sau lưng trả lời.

Long Phi Dạ đưa Chung Vô Mị đến một nơi nằm sau bên trong Tần vương phủ mà ít ai biết đến nó, một cánh cửa bằng gỗ nhỏ vừa đủ hai người bước vào có hai tên thị vệ canh chừng hành lễ với họ. Long Phi Dạ nắm lấy bàn tay Chung Vô Mị cứ thế nắm đi sâu vào bên trong lại có một cánh cửa khác, bước vào đó là một địa lao dành riêng để nhốt người. Không khí bên trong càng đi sâu vào trong càng ẩm thấp đến lạ thường.

  _ Điện hạ nơi này là đâu vậy?
Chung Vô Mị có hơi tò mò hỏi hắn.

_ Là nơi nhốt Vũ Trạch!
Long Phi Dạ dứt khoát nói.

_ Vậy sao? Ngài đưa ta đến đây làm gì chứ?
Chung Vô Mị hỏi tiếp.

_ Sợ sao?
Long Phi Dạ hỏi rồi liền đi về phía trước.

_ Ta mới không!
Chung Vô Mị gắt gao nói.

Chung Vô Mị chạy về phía Long Phi Dạ nhìn xung quanh toàn là tường với đá, hai bên đường đi còn len lỏi ánh sáng của đuốc làm Chung Vô Mị cảm giác hơi sợ.

_ Điện hạ, vương phi!
Sở Tây Phong cùng Cố Bắc Nguyệt đang canh chừng Vũ Trạch lập tức thấy hai người họ liền hành lễ ngay.

_ Tình hình sao rồi?
Long Phi Dạ có chút uy vũ hỏi.

_ Điện hạ, Cố thái y đang xem cho cô ta!
Sở Tây Phong bẩm báo.

Cố Bắc Nguyệt đằng kia kiểm tra tiếp tục Vũ Trạch, dùng tay mở mắt ả ra xem, đôi môi thâm đen cũng kiểm tra, tiếp đó là tay dùng một cây kim nhỏ đâm vào ngón tay quả nhiên theo dự đoán trong đầu Cố Bắc Nguyệt, ả ta bị trúng độc.

_ Điện hạ, cô ta có từng tiếp xúc loại độc nào không?

Cố Bắc Nguyệt hỏi.

_ Cố thái y, Vũ Trạch vẫn luôn được nhốt riêng một phòng canh giữ nghiêm ngặt, với lại độc dược trên người ả điều được thuộc hạ tịch thu hết rồi, cho nên cơ hội tiếp xúc độc là không thể!
Sở Tây Phong trả lời.

Cố Bắc Nguyệt nhìn về phía thức ăn trên bàn liền cầm cây kim khác đứng dậy ghim xuống thử độc.

_ Thức ăn lại không có độc, điện hạ vậy gần đây cô ta có biểu hiện gì đáng nghi không?
Cố Bắc Nguyệt lại hỏi.

_ Tuyệt thực có tính không?
Long Phi Dạ đột nhiên nói.

_Tuyệt thực?

_ Phải rồi là mấy ngày trước cô ta không ăn miếng cơm nào hết, thuộc hạ vì muốn giữ mạng cô ra nên đã sai người cho ả uống nước cơm mà thôi!
Sở Tây Phong nói.

_ Nếu vậy thì rất kì lạ! Nếu muốn giấu chất độc thì nhất định phải giấu trong răng giả cuối cùng nhưng răng cô ta điều là tự nhiên...! Sở thị vệ ngài giúp ta đem nước cơm qua đây đi!
Cố Bắc Nguyệt suy nghĩ một hồi.

Sở Tây Phong dù không hiểu Cố Bắc Nguyệt muốn làm gì nhưng vẫn mang đến, Cố Bắc Nguyệt dùng một vật sắt nhọn khứa lên mạch tay ả, máu tươi chảy xuống, Sở Tây Phong liền kê sát chén nước cơm vào. Máu gặp nước cơm liền hòa tan ra rồi liền chuyển thành màu đen khiến Long Phi Dạ phải nhíu mày đi lại.

_ Quả nhiên thần nghĩ không sai?
Cố Bắc Nguyệt đứng lại nói.

_ Trong máu ả có độc sao?
Long Phi Dạ nhướng mày hỏi.

_ Đúng vậy điện hạ hơn nữa còn là kịch độc hiếm thấy gọi là mễ độc!
Cố Bắc Nguyệt nói.

_ Nếu như vậy, máu chứa kịch độc vẫn sống được tới ngày hôm nay?
Long Phi Dạ hỏi.

_ Đã gọi nó là mễ độc đương nhiên thứ tương khắc với nó là gạo, cũng may chỉ là nước gạo thôi nếu là cơm thì đã chết rồi!
Cố Bắc Nguyệt nói.

_ Mà có một việc thuộc hạ khang hiểu, nếu cô ta muốn tự sát thì phải ăn nhiều một chút mới đúng tại sao lại muốn tuyệt thực?
Sở Tây Phong đứng bên cạnh khó hiểu hỏi.

_ Mễ độc nghe tên có vẻ là không đáng sợ nhưng một khi độc khí phát tác thì rất đáng sợ!
Cố Bắc Nguyệt nói thêm.

_ Có cách để giải độc không?
Long Phi Dạ hỏi tiếp.

_ Độc này vô cùng hiếm thấy, thần cần thời gian để nghiên cứu về nó rồi mới chế ra thuốc giải độc!
Cố Bắc Nguyệt nói.

_ Phiền Cố thái y!
Long Phi Dạ nói xong liền xoay người bước đến chỗ Chung Vô Mị.

Chung Vô Mị không muốn xen vào chuyện này nữa nên không đi lại nghe cuộc đối thoại giữa ba người họ, y có chút mệt nên uể oải lưng dựa tường, mắt có chút chuyển hướng sang Long Phi Dạ.

_ Xong rồi!

Chung Vô Mị dịu dàng hỏi.

_ Ừm! Mệt không? Đói bụng không?
Long Phi Dạ nhìn gương mặt y có hơi hốc hác tiều tụy vì ốm.

_ Mệt thì có hơi nhưng đói lại nhiều lắm a~~...
Chung Vô Mị bĩu môi nói

_ Muốn dùng gì ta kêu Hỷ Thước đi nấu cho ngươi tẩm bổ?
Long Phi Dạ nghiên túc hỏi.

_ Ta thì sao cũng được dù sao ta cũng rất dễ nuôi!
Chung Vô Mị cười với hắn một cái.

_ Vậy đi thôi ở lâu sẽ tái phát bệnh trở lại sẽ không ai chăm sóc ngươi nữa đâu!
Long Phi Dạ lúc vào nắm tay lúc ra vẫn là nắm tay, cách quan tâm ân cần ấy của hắn đã được bao nhiêu là cặp mắt trong phủ trong thấy và có suy nghĩ khác.

Hai người họ thật sự rất tình cảm!

__

Ngày hôm sau...

『 Tu Dưỡng Thân Tâm 』

_Thất Thiếu, Tần vương gian xảo lại cẩn thận mỗi lần ra ngoài điều không rõ hành tung, muội vô vụng chưa thể tìm ra nơi đang giam giữ Vũ Trạch!
Bạch Tô đi vào bẩm báo.

_ Ha! Điều là lỗi của ta, ta sớm biết rõ Long Phi Dạ khó khăn lắm mới bắt được Vũ Trạch chắc chắn sẽ bí mật giam giữ muội ấy! Bạch Tô thời gian gian qua muội cũng vất vả rồi về phòng nghĩ ngơi sớm một chút đi!
Cố Bắc Nguyệt thở dài.

_ Thất Thiếu, có cần báo cho nhị điện hạ biết không?
Bạch Tô hỏi.

_ Như thế thì không cần, tạm thời cứ như vậy đi!
Cố Thất Thiếu đứng dậy nói.

__

_ Điện hạ, vương phi Cố thái y đã có cách giải độc rồi!
Sở Tây Phong chạy vào bẩm báo.

Long Phi Dạ ngồi đọc sách trong thư phòng, Chung Vô Mị cũng ở cùng hắn đi qua đi lại tìm đủ cách phá phách để viết thời gian.

_ Vậy đi tra hỏi ả ta!
Long Phi Dạ đặt sách tre ngay ngắn lại đứng lên nói.

_ Điện hạ ta cũng muốn theo ngài, trong này rất chán...!
Chung Vô Mị chạy lại làm điệu bộ khẩn khoản nhìn hắn.

_ Được!
Long Phi Dạ thế mà đồng ý ngay nha.

Nơi giam Vũ Trạch...

_ Điện hạ, Vũ Trạch đã được thần cho uống thuốc giải độc cùng với ngân châm đả thông kinh mạch đã ổn lại rồi!
Cố Thất Thiếu nói.

_ Vô Mị đứng ngoài chờ ta không được phép đi lung tung!
Long Phi Dạ quay sang dặn dò y.

_ Ừm!
Chung Vô Mị ngoan ngoãn gật đầu.

_________________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net