Phần 2 : Hồi Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp nhoáng cũng đã qua 8 năm, 18 năm trôi qua Chung Vô Mị sống không mấy hài lòng, mặc dù cách nuôi dưỡng thay đổi đến mấy, y sống đến ngày hôm nay cũng là kì tích nhưng sức khỏe y lại không tiến triển là mấy. Sức khỏe đã yếu từ nhỏ nay lại yếu thêm nhưng vì là thân nam nhân nên cũng gắng gượng kìm hãm nó lại thêm vài năm. Thế Quân Thanh cũng đã 20 tuổi rồi, hắn ôn uyển nhu thuận, viên nhuận như ngọc, hắn chừng tuổi ấy rồi nên cũng đã phân hóa, hắn là càn nguyên cũng chỉ mình hắn biết, người nhà cũng không nhận biết được đều đó.

Hôm nay là ngày mà Chung Vô Mị được trở lại về hoàng cung, hoàng thượng băng hà, thái hoàng phi ( mẫu thân của y ) vì chuyện này mà đau lòng sinh bệnh trong tâm, hoàng huynh y cũng tức là người được lên ngôi làm vua của Thịnh Kinh vì chuyện này nên cho người hộ tống y.

Chung Vô Mị cảm thấy nuối tiếc khi phải rời khỏi Thế phủ nơi sống 18 năm qua, rời khỏi phu phụ Thế gia, Thế Quân Thanh không muốn xa y nên xin hoàng huynh y cho hắn theo bên cạnh làm thái y cận thân. Một phần là bảo vệ một phần là không muốn xa Chung Vô Mị.

Sáng sớm trước khi khởi hành Chung Vô Mị được chính tay Thế phu nhân chải tóc cho y. Chung Vô Mị sau khi y phục chỉnh tề của một vị Uyên Chính Vương gia, sắc thái và uy nghiêm cũng hiện rõ ra. Chung Vô Mị cùng Thế Quân Thanh được phu phụ Thế gia đứng trước cửa lớn tiễn một đoạn đường. Chung Vô Mị trở về cũng không quên mang theo tiểu Bạch Ngọc của mình, y đưa nó cho Trương Tắc bảo quản giùm một đoạn.

Hai người ngồi chung trên một cổ xe ngựa, Trương Tắc ngồi bên ngoài canh, đường từ Thế phủ đến hoàng cung cũng không gọi là gần, đường dài sức khỏe yếu ớt sẽ làm Chung Vô Mị thấm mệt nhanh chóng còn có cái cảm giác khó chịu khi lần đầu đi xe ngựa bị rung lắc không yên, mặt y đã gần tái xanh rồi.

_ Khó chịu sao? Dựa vào đây ta ôm em nghỉ ngơi một chút!
Thế Quân Thanh nhất thời cảm thấy sắc mặt y không đúng, hắn cùng lắm là mặt dày nhích qua chỗ y lên tiếng trước.

_ Nam nam thụ thụ bất tương thân! Huynh chưa nghe hả? Hai nam nhân lại ôm ôm ấp ấp với nhau ra thể thống gì nữa?
Chung Vô Mị quét qua người hắn ánh mắt để tỏ thoát nhượng.

_ Chưa nghe qua, nhưng mà ta với em là người một nhà cùng nhau lớn lên, ngã qua người ta một lát có là sao!
Thế Quân Thanh cười tủm tỉm đỡ hờ một phen.

_ Huynh có tin ta quăng huynh xuống ngựa không?
Chung Vô Mị tức giận bất bình.

_ Ai~~ đừng mà Uyên Chính Vương, em nỡ lòng nào quăng ta sao!
Thế Quân Thanh không nhanh không chậm giở trò con nít.

_ Không có tác dụng đừng phí lời!
Chung Vô Mị chậm rải nói cũng chậm rãi nhắm nghiền đôi mi lại, y thà ngủ còn hơn nói chuyện với tên lôi thôi phiền phức này, lúc trước hắn đâu có như vậy.

Thế Quân Thanh không nói nữa im lặng ngồi đó ngoan ngoãn nhìn Chung Vô Mị ngủ, một lúc sau hắn nghiêng mắt dò xét y, biết y đã ngủ say rồi mới dám nhẹ nhàng đỡ đầu đang dựa một bên xe ngựa qua vai mình, bỗng nhiên tay mắt lanh lẹ bàn tay thoăn thoắt kéo eo y nhích qua mình, vòng eo ôm trọn trong lòng bàn tay kia. Thế Quân Thanh không có ý khác chỉ là muốn giúp y ngủ trong sự thoải mái.

Cảm giác được ôm cục bông nhỏ trong người cũng rất tuyệt vời, sung sướng vô cùng làm Thế Quân Thanh muốn bay lên tận mây, hắn thầm nghĩ Chung Vô Mị mới 18 tuổi đã ra dáng một nam nhân chính chắn rồi nếu lớn hơn nữa sẽ hoàn mỹ đến nhường nào.

Đi một đoạn đường cũng khá xa rồi trời cũng sập tối nên bọn người hộ tống Chung Vô Mị quyết định dừng chân tại một khách điếm nổi tiếng nhất Thịnh Kinh nơi xa hoa dành cho người có địa vị cao.

_Tiểu Lạc à dậy thôi, nào mở mắt, hôm nay chúng ta trọ lại chỗ này mai lại tiếp tục lên đường.
Thế Quân Thanh ghé tai đánh thức Chung Vô Mị dậy, giọng nói trầm ấm.

_ Đừng sát gần ta quá, huynh bị thiếu hơi sao?
Chung Vô Mị ngáp ngắn ngáp dài, cơ thể uể oải, không nhịn được nghiêng đầu liếc y một cái, thái độ đoan chính cực kỳ, nghiêm trang nói.

_ Uyên Chính Vương gia mời xuống xe ngựa, phòng cũng đã được chuẩn bị xong rồi!
Người bên ngoài nói vọng vào.

_ Xuống xe ngựa thôi!
Thế Quân Thanh hì hì cười nói.

Chung Vô Mị xuống trước cũng bỏ mặc Thế Quân Thanh lại mà vào trong khách điếm trước, hắn không tức giận mà nhàn nhã theo sát đằng sau một cái. Tùy tùng cũng theo sau. Phòng hai người họ sát cạnh nhau, đến được phòng Thế Quân Thanh bước lên trước mở cửa cho y.

_ Ta làm được mà?
Chung Vô Mị nhướng mày.

_ Mau vào trong nghỉ ngơi sớm đi!
Thế Quân Thanh nhếch môi cười rồi quay đi.

_ Trương Tắc ở đây canh chừng!
Chung Vô Mị hửng hờ nhìn rồi thôi, nhẹ giọng nói với Trương Tắc.

_ Vâng vương gia!

***
Một đêm qua Chung Vô Mị không chợp mắt ngủ được, y cứ nhắm mắt lại là nhớ đến hình bóng của ai đó thoáng ẩn thoát hiện không tài nào nhìn rõ được, y chỉ thấy duy nhất gương mặt lạnh lùng nhưng không rõ lắm, cảm giác khó chịu vô cùng. Thế Quân Thanh đứng trước cửa phòng chờ Chung Vô Mị bước ra chứ không gọi. Một lúc sau thì y cũng bước ra với tâm trạng không vui cơ thể suy nhược.

_ Ngủ không ngon giấc sao?
Thế Quân Thanh hết sức lo sợ.

_ Ngủ không quen!
Chung Vô Mị lướt qua hắn thầm nghĩ ta nên nói là thấy ác mộng hay nói với huynh nhìn được một nam nhân không quen biết.

_ Ta nói Trương Tắc đi bốc một ít thuốc an thần cho em được không?
Thế Quân Thanh tay không tự chủ nhẹ nhàng vén vạt áo y lên bắt mạch, đi theo sau lải nhải không thôi.

_ Tùy huynh uống hay không cũng như nhau cả thôi!
Chung Vô Mị giật cánh tay lại bỗng thở dài, y biết sức khỏe mình thế nào, từ nhỏ không phải cũng uống thuốc bổ với thượng hạng nhất sao, nhưng căn bản vẫn là con số không thôi, uống vào vô ít.

_Em xem nhẹ mạng sống mình vậy sao?
Thế Quân Thanh ủy khuất nhìn người nọ.

_ Huynh có lên hay không? Đừng đứng đó lải nhải.
Chung Vô Mị bước lên xe ngựa, Trương Tắc vén màng cho y vào trong, theo sau là Thế Quân Thanh.

Xe ngựa lại tiếp tục khởi hành, vào trong xe ngồi rồi không ai thèm nhìn ai, không khí lạnh toát. Ngồi trên xe hồi lâu thì cũng đến được hoàng cung. Hai người bước xuống xe, Chung Vô Mị dừng lại bước chân đầu ngước nhìn trong lòng không nói nên lời, lúc y đi phụ hoàng vẫn còn đó, y trở về chỉ nhìn thấy một màu trắng của hoàng cung.

_ Em ổn không? Ta đỡ em đoạn được không?
Thế Quân Thanh lưu loát đỡ trọn y, trụ cơ thể y không ngã.

_ Huynh! Đây là đâu huynh không biết hả? Người khác nhìn vào ra thể thống gì.
Chung Vô Mị mặt trầm như nước nhìn hắn.

_ Mặc cho họ nói, ta không đỡ em thì em sẽ ngã đấy, cơ thể suy nhược sao lại cứng đầu vậy.
Thế Quân Thanh hạ giọng nói.

_ Khi đến gặp hoàng huynh chính chắn hơn một chút đi!
Chung Vô Mị nhàn nhạt nói.

_ Uyên Chính Vương gia mời theo nô tài!
Tô công công bên cạnh hoàng thượng đằng xa đi tới.

_ Mời dẫn đường.
Chung Vô Mị không nhanh không chậm nói, cơ thể được Thế Quân Thanh đỡ trọn trong lòng cảm giác hơi ngại với lão ta.

Tô công công đi trước dẫn đường cho y, đường đi lạ lẫm, hoàng cung nguy nga trang trọng một màu trắng tinh khiết, Chung Vô Mị được đưa đến chỗ thờ cúng tiên hoàng, hoàng huynh y cũng có ở đó. Thế Quân Thanh thấy chỗ này còn đỡ y nữa sẽ bị hoàng thượng nhìn thấy, hắn liền buông tay để y tự mình bước vào trong.

_ Hoàng thượng, Uyên Chính Vương gia đã đến!

_Vô Mị, nhiều năm không gặp!
Chung Thế Ly quay người lại.

_ Hoàng...huynh! Phụ hoàng...
Chung Vô Mị ngay ra hồi lâu.

_ Đệ mới hồi cung đừng nghĩ gì nhiều tránh ảnh hưởng sức khỏe, mẫu phi đệ đang ở tẩm cung của bà ấy, đệ đến gặp người trước đi.
Chung Thế Ly vỗ nhẹ vai y.

_ Vậy... thần đệ cáo lui!
Chung Vô Mị hành lễ rồi đi theo Tô công công đến tẩm cung của Thái hoàng phi.

***
_ Mẫu phi!
Chung Vô Mị đứng ngoài nhìn vào trong cửa, giọng nói dịu dàng trầm ấm vọng vào.

_Hài nhi!
Thái hoàng phi ngồi nhìn đồ ăn trên bàn nhưng nuốt không trôi, người hầu đứng bên cạnh khuyên cũng không động đũa. Chung Vô Mị vừa lên giọng bà đã biết ngay là ai.

_ Vô Mị thỉnh an mẫu phi!

_ Nào lại đây, con ốm quá vậy?
Thái hoàng phi sờ đầu y, tâm trạng vui vẻ khi xa hài nhi mình 18 năm qua nay lại gặp lại đã lớn thế này rồi.

_ Người...không ăn một chút gì đó lót dạ sao?
Chung Vô Mị mắt đảo qua bàn đầy ụ là đồ ăn còn nóng hổi nhưng chưa được đụng tay vào.

_ Nuốt không trôi.
Thái hoàng phi rầu rĩ nói.

_ Vương gia, Thái hoàng phi hai ngày rồi động đũa, nếu cứ tiếp tục như vậy Hỷ Thước sợ sẽ có chuyện mất.
Hỷ Thước người hầu bên cạnh Thái hoàng phi từ khi mới vào cung đến nay.

_ Mẫu phi uống một ít cạnh cá đi!
Chung Vô Mị cầm chén tự mình mút rồi đưa cho bà.

_ Cảm thấy không đói, Vô Mị à 18 năm con sống Thế phủ có tốt hay không?
Thái hoàng phi nhận lấy không uống mà đặt xuống bàn.

_ Rất tốt!
Chung Vô Mị mỉm cười nhẹ nhàng.

_ Hai người đứng ngoài cửa là ai?
Thái hoàng phi nhìn ra bên ngoài.

_ Họ sao? Quân Thanh, Trương Tắc hai người vào đây.
Chung Vô Mị ôn nhuận cười mỉm nói khẽ, y gọi hai người vào, hai người họ thỉnh an Thái hoàng phi.

_ Thần Thế Quân Thanh, nhi tử Thế Lạc Thiên!

_ Thần Trương Tắc, thị vệ cận thân của vương gia.

_ Vậy sao! Cậu là con trai duy nhất của Thế gia, nào cậu cũng ngồi xuống đi.
Thái hoàng phi lần đầu gặp mặt đã có cảm tình với Thế Quân Thanh rồi.

_ Vâng Thái hoàng phi!
Thế Quân Thanh ngồi xuống bên cạnh Chung Vô Mị. Y vô ý thức nhìn hắn một cái.

_ Mẫu phi người còn nói chuyện với huynh ấy nữa canh sẽ nguội lạnh mất.

_ Được rồi mẫu phi uống canh con mút mà.
Thái hoàng phi cũng chịu uống canh cá lót bụng, Chung Vô Mị đi đường dài tối lại không được chợp mắt bay giờ y mệt mỏi đến nỗi muốn ngất rồi.

_ Trụ nổi không?
Thế Quân Thanh nói nhỏ vào tai y, y không đáp lại mà chỉ xua tay dưới bàn ra hiệu.

_ Vô Mị con không khỏe sao?
Thái hoàng phi lo lắng hỏi.

_ Chỉ hơi mất ngủ, mẫu phi đừng lo.
Chung Vô Mị cố cười.

_ Hỷ Thước mau dẫn đường cho vương gia đến phòng nghỉ ngơi.
Thái hoàng phi sai người sau lưng.

_ Vương gia!

_ Mẫu phi nhi thần lui trước!

_ Thái hoàng phi Quân Thanh cũng cáo lui!

Tẩm cung có chút không khí cũng trở nên vui tươi hơn, Thái hoàng phi nhìn hai người trẻ tuổi rời đi lòng muốn giữ lại trò chuyện với hai người thêm một chút nữa.

_ Vương gia đây là chỗ của người!

_ Huynh đứng đây làm gì?
Chung Vô Mị trầm mặc.

_ Thế công tử nô tì cũng dẫn người đến phòng của mình được không?

_ Huynh không đi hả?
Chung Vô Mị thấp giọng.

_ Đi!
Thế Quân Thanh sắc mặc nghiêm túc nói xong thì đi theo Hỷ Thước.

_ Đại phiền phức! Trương Tắc cạnh chừng cẩn thận.
Chung Vô Mị vào trong cứ thế mà đóng cửa bước nhanh lại giường mà nhắm mắt ngủ.

_________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net