Phần 21 : Ngươi Muốn Chết Cùng Ta Sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long Phi Dạ cùng Chung Vô Mị về Minh Nguyệt Hiên, vừa tới cửa phòng hắn liền vô tình bỏ y xuống, không ôm nữa, khiến Chung Vô Mị đứng sửng người nhìn lại.

_ Đừng giả vờ nữa, đây là Minh Nguyệt Hiên không phải nơi của mẫu phi!
Long Phi Dạ dù biết trước y chỉ là giả vờ nhưng vẫn rất nhiệt tình mà phối hợp diễn màng kịch vợ chồng ân ái trước mặt người khác.

_ Hừ! Ai giả vờ chứ? Không phải ngài là người không giữ thân thể sao? Ta còn chưa được đụng, người khác muốn là được à?
Chung Vô Mị đi lại hai tay đập xuống bàn trước mặt Long Phi Dạ đang xử lý công vụ.

_ Giữ thân thể? Vương phi của bổn vương vừa vào phủ không lâu liền ghen tị với người khác sao?
Long Phi Dạ vừa lo công vụ vừa hỏi.

_ Ngài loạn ngôn...ai...ai ghen với Bách Lý đại tiểu thư ổng ẹo đó!
Chung Vô Mị đoán chừng não Long Phi Dạ có vấn đề rồi...đúng là hư mất rồi ta không rảnh phí sức ghen vì hắn.

Não Long Phi Dạ đúng là hư rồi!

_ Qua đây!
Long Phi Dạ nhíu mày gọi.

_ Thế nào, ta nói không đúng liền muốn trách phạt?
Chung Vô Mị ngồi kế bên vẫn còn hậm hực nói tiếp.

_ Mài mực!
Long Phi Dạ ra lệnh.

_ Ngài không có tay à, không biết tự mình làm, ta đây tâm trạng không tốt liền không làm?
Chung Vô Mị bướng bỉnh nói.

_ Một lát không cần ăn cơm cùng bàn với mẫu phi và Minh Hương, ta kêu hạ nhân đem đến Minh Nguyệt Hiên cho người dùng!
Long Phi Dạ lại nói.

_ Thế ngài thì sao? Bỏ ta ở đây một mình để ra ngoài kia huynh huynh muội muội với đại tiểu thư kia à? Còn cái gì mà gọi Phi Dạ ca ca? Không có phẩm hạnh nử tử!
Chung Vô Mị quay lại hỏi.

_ Ta ăn cùng ngươi, mài mực đi nếu xử lý xong công vụ, ngày mai có thể ra ngoài!
Long Phi Dạ nghiêm túc nhẹ nói.

Chung Vô Mị cười mỉm một cái liền cầm nghiên lên mài mực cho hắn.

Thật dễ xoa dịu!

__

_ Di mẫu, Phi Dạ ca ca không ra ăn cơm cùng chung ta sao? Hay là vì Minh Hương...?
Bách Lý Minh Hương ngồi kế bên hỏi.

_ Quế ma ma mời điện hạ đến đây dùng bữa!
Nghi thái phi nói.

_ Di mẫu người ăn món này đi!

Bách Lý Minh Hương thật biết cách lấy lòng, gặp thức ăn cho Nghi thái phi.

_ Ừm, con cũng dùng cơm đi!

『Minh Nguyệt Hiên 』

_ Điện hạ!
Quế ma ma hình lễ trước mặt hắn.

_ Chuyện gì?
Long Phi Dạ hỏi.

_ Nương nương cho lão nô đến nói một tiếng mời ngài qua dùng bữa!
Quế ma ma nói.

_ Phiền ma ma nói lại với mẫu phi, vương phi của bổn vương chân đang không tiện di chuyển, nếu không có bổn vương ở đây chăm sóc sẽ không hay!
Long Phi Dạ nhìn Chung Vô Mị tập trung mài mực nói.

_ Vậy...nô tỳ lui trước!

_ Điện hạ...mài mực đến khi nào thì xong đây? Tay mỏi cả rồi!
Chung Vô Mị tay níu lấy tà áo hắn giật giật vài cái.

_ Mệt rồi, vương phi thể lực quá kém, mài tiếp!
Long Phi Dạ giật tay áo lại nói.

Long Phi Dạ ngươi dám phủ ta!

_ Điện hạ, vương phi!
Hỷ Thước tay bưng khay thức ăn vào.

_ Sao cô nương vào đây?
Chung Vô Mị hỏi.

_ Hỷ Thước không thấy hai vị ra dùng bữa, nên đích thân đem tới đây!
Hỷ Thước đặt khay xuống nói.

_ Xong rồi thì ra ngoài đi!
Long Phi Dạ lạnh nhạt ra lệnh.

_ Vâng!

_ Muội ấy sợ ngài rồi, đừng làm bộ mặt lạnh nhạt đó nữa!
Chung Vô Mị nhẹ giọng nói.

_...

_ Điện hạ, có thể nghỉ một lát không, dùng bữa xong ta sẽ mài mực tiếp!
Chung Vô Mị nghiêng đầu nhìn.

_ Ăn đi!
Long Phi Dạ gật đầu.

_ Không phải lúc nãy...ngài nói với Quế ma ma là chăm sóc ta sao, vậy ngài đút cho ta ăn đi!

Chung Vô Mị hôm nay lại yêu cầu Long Phi Dạ đút cho y ăn, thật sự rất can đảm.

_ Muốn ăn món gì?
Long Phi Dạ bỏ cong vụ sang một bên quay sang cầm đũa hỏi.

_ Món đó!
Chung Vô Mị chỉ tay.

Long Phi Dạ gắp thức ăn lên đưa đến miệng y.

_ Ừm...mùi vị lại không tệ!
Chung Vô Mị lại chỉ món khác.

Long Phi Dạ cứ thế mà ngồi đút y, hết món này lại món khác, nhìn y ăn trong vui vẻ, Chung Vô Mị ăn được một lúc liền no rồi không ăn nữa. Long Phi Dạ lấy khăn lau miệng y, khiến Chung Vô Mị vành tai có chút đỏ.

_ Đa tạ!
Chung Vô Mị quay mặt chỗ khác tiếp tục mài mực như đã hứa.

Sao vành tai của hắn lại đỏ đến vậy?

__

Sáng sớm hôm sau, Long Phi Dạ liền thực hiện theo như lời hắn đã hứa, đưa Chung Vô Mị ra ngoài chơi, y liền đem theo cả Hỷ Thước cùng Trương Tắc.

Chung Vô Mị ra ngoài xe ngựa trước, nay y ra ngoài y phục trên người cũng không quá cầu kỳ phức tạp chỉ là kín đáo thoải mái, giữ ấm cho mình bằng một chiếc áo choàng là xong.

_ Cô nương nghỉ xem Tần vương đưa chúng ta đi đâu chơi?
Chung Vô Mị ra từ cổng lớn vương phủ bước xuống mấy bậc thang.

_ Hỷ Thước cũng không biết! Nhưng nô tỳ biết hôm nay vương gia rất vui!
Hỷ Thước theo sau nói, Trương Tắc cũng theo sau.

_ Vương phi!
Sở Tây Phong đang xem xét xe ngựa, chỉ đạo mấy người hầu trong phủ đem mấy hộp gỗ ra chất lên xe ngựa, Chung Vô Mị bước đến liền hành lễ.

_ Ừm! Điện hạ đâu rồi?
Chung Vô Mị hỏi.

_ Vương phi sáng sớm đã hỏi bổn vương đâu rồi! Đây là đang nhớ nhung ta từng giây sao?
Long Phi Dạ đột nhiên xuất hiện nói làm y giật mình.

Ai nhớ nhung ngài?

_ Không định lên xe ngựa sao?
Chung Vô Mị nhướng mày hỏi.

_ Phi Dạ ca ca!

Chung Vô Mị có nghe nhầm không đấy! Không nhầm đúng như y nghĩ, Bách Lý Minh Hương đại tiểu thư ổng ẹo chạy ra tới tận đây bám lấy Long Phi Dạ rồi.

_ Phi Dạ ca ca! Hai người định ra ngoài sao? Muội có thể...cùng đi với hai người không?
Bách Lý Minh Hương nhỏ nhẹ hỏi.

_ Bổn vương cùng vương phi ra ngoài không phải để chơi! Muội quay vào trong phủ với mẫu phi đi!
Long Phi Dạ đi lướt ngang qua ả, tay liền nắm bàn tay Chung Vô Mị kéo lên xe.

Kéo ta làm gì? Ai cho ngài cầm tay ta!

Bách Lý Minh Hương tức đến phát tròng mắt mở to ra nhìn chằm chằm Chung Vô Mị đang Phi Dạ ca ca nắm tay.

Hai người họ lên xe ngựa, Hỷ Thước cũng ngồi phía trước, hai bên con ngựa được Tây Phong với Trương Tắc đánh xe. Xe ngựa hướng đến ngoài thành, xuất thành.

__

『 Ngoài thành 』


Xe ngựa đi được nữa đường dừng tại một ngôi nhà gỗ hoang vu ngoài thành, nơi này rất ít người hầu như là không có.

_ Bên ngoài bị làm sao?
Long Phi Dạ lãnh đạm hỏi.

_ Điện hạ, xe ngựa xảy ra một chút trục trặc rồi! Không thể đi tiếp được nữa!
Sở Tây Phong phóng xuống ngựa xem xét rồi trả lời hắn.

Long Phi Dạ vén màng đi xuống, Chung Vô Mị thấy như bỏ rơi cũng xuống theo.

_ Tây Phong!
Long Phi Dạ dùng mắt làm ý ra lệnh Sở Tây Phong.

Sở Tây Phong gật đầu.

Chung Vô Mị nhìn xung quanh thì thấy chỗ này bảy phần là có gì đó nguy hiểm, y đưa mắt quan sát một hồi lâu, dùng độ nhạy bén của mình cảm thụ, nơi này không chỉ có người của ta mà còn có đám người khác.

_ Hỷ Thước đứng sau lưng ta!
Chung Vô Mị nói nhỏ, cô nương ấy tuy chậm hiểu lời y nhưng làm trước rồi tính sau.

Phập! Phập!

Là tiếng của mũi tên bay đến xẹt ngang Chung Vô Mị, y liền né được, mũi tên đó liền dính lên xe ngựa. Hỷ Thước đứng sau không khỏi hoảng hốt nhắm mắt không dám xem. Long Phi Dạ chạy lại kéo tay Chung Vô Mị theo mình về hướng khác, Trương Tắc cũng chạy lại nắm tay Hỷ Thước đi theo Sở Tây Phong chỉ dẫn. Năm người tách ra thành hai hướng riêng mà chạy. Thích khách không núp nữa liền phóng ra đuổi theo, đa số đi theo Long Phi Dạ.

_ Long Phi Dạ! Ngài chuốc thù với nhiều người vậy sao? Ra ngoài chơi thôi cũng không lành lặn!
Chung Vô Mị vừa chạy vừa mắng.

_ Vương phi nên giữ sức mà chạy đi!
Long Phi Dạ đáp trả.

Người chạy phía trước, mũi tên theo sau phóng ra liên tục. Long Phi Dạ kéo y đến vách núi, ngỏ cùng rồi. Hai người quay lại đối diện với đám người ăn mặc giống người Bắc Lệ.

_ Điện hạ, chúng ta có cần giết chết bọn chúng không?
Chung Vô Mị nói nhỏ.

_ Một mình ngươi giết nổi mười mấy người?
Long Phi Dạ thản nhiên không chút sợ là gì hỏi ngược lại y.

_ Tần vương và Tần vương phi! Phía sau hai ngươi là vách núi rớt xuống liền tan xương ngay, nhưng nếu như Tần vương giao ra thủy tinh châu thì vẫn còn mạng quay về vương phủ!
Một tên hác y nói, đề cấp đến thủy tinh châu thì chỉ có người bên cạnh Quân Diệc Chính.

_ Thủy tinh châu là thứ gì mà khiến các ngươi phải truy sát người đến đường cùng? Các ngươi chán sống thật rồi?
Long Phi Dạ nhíu mày.

_ Nhận được sự ủy thác của chủ nhân sống hay chết cũng vẫn lấy cho bằng được!

Chung Vô Mị nhìn Long Phi Dạ rồi nhìn đám người kia từ từ đi lại thầm nghĩ " bảo vật của ta cho Long Phi Dạ các ngươi muốn cướp là có thể? " .

_ Được!
Long Phi Dạ liền đem trong tay áo ra hộp gỗ nhỏ quăng về phía họ.

Long Phi Dạ ngài sao có thể!

Chung Vô Mị không hiểu, ánh mắt nhìn lấy mũi tên nữa bay thẳng về phía Long Phi Dạ không chút phòng bị. Đồ đã lấy đi rồi, mạng cũng muốn lấy sao? Chung Vô Mị quay sang ôm Long Phi Dạ đỡ lấy giúp hắn mũi tên, tên thì không trúng mà người đã theo lực đó té xuống vách núi, bên dưới toàn phủ sương mù dày đặc không nhìn rõ.

Chung Vô Mị bị vướng người lại trên nhánh cây nhỏ không quá chắc liền bị trọng lượng hai nam nhân làm lung lay, Long Phi Dạ lơ lửng treo giữ không trung, hai tay y cố dồn hết sức đến lực tay nắm chặt người kia không buông.

_ Chung Vô Mị! Mau buông tay ra! Ngươi muốn chết cùng ta sao?
Long Phi Dạ nhìn xuống dưới, hướng về y ra lệnh.

_ Ta không buông! Chung Vô Mị ta không phải là người ham sống sợ chết! Nếu ta buông tay rồi một mình ta sống toại nguyện được sao?
Chung Vô Mị dùng hau tay nắm lấy, trong lòng nôn nóng nếu xảy ra sai sót.

_ Thật sự không muốn?
Long Phi Dạ hỏi lại lần nữa.

_ Phải! Có chết cũng không buông!
Chung Vô Mị thấy tay hắn từ chút một trợt xuống hối hả trả lời.

_ Vậy được! Chúng ta cùng nhau chết!
Long Phi Dạ dùng lực ở tay kéo mạnh xuống, nhánh cây trụ lấy người Chung Vô Mị cũng bị làm gãy rồi, Chung Vô Mị hết cách liền ôm chặt người Long Phi Dạ không buông.

_________________________________________

" Tuần này chỉ có 1 chương thôi 🤧, vì là còn 4 5 tuần nữa thi tiếp òi, đề cương nhiều phải giải, năng suất tui hk thể cao một lúc hai việc được 🤭, cuối tuần vẫn ra 1 chương mới nha! Đọc vui vẻ🥰 "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net