Phần 22 : Ngươi Phát Tình Rồi! ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía dưới có suối nước nóng?

Phải! Long Phi Dạ là đang trêu Chung Vô Mị mà! Hắn đều biết rõ mọi chuyện từ đầu, muốn tìm ra chủ ý của người đứng sau Vũ Trạch sai khiến là ai. Ra ngoài đưa vương phi đi dạo cũng không quên điều tra nha.

Hai người rớt xuống suối nước nóng bên dưới, kể cả thủy tinh châu đưa là giả, đám người bị tách ra là do một tay Long Phi Dạ giở trò!

Long Phi Dạ cho người chuẩn bị một hàn xá ( nhà cửa ) bằng trúc gần suối. Sau khi hai người họ rớt xuống nước, Chung Vô Mị liền bị ngất đi, Long Phi Dạ  liền ôm y lên trên vào hàn xá, thay y phục ướt ra chỉ còn lại một lớp áo quần trắng bên trong, hắn cũng y như vậy. Xong liền đưa y lên giường đắp chăn còn mình lại bàn ngồi uống trà đợi y tỉnh.

.....

_ Điện hạ!
Chung Vô Mị dần dần mở hai mí mắt sau một lúc ngất, nhìn tổng thể người mình liền quay sang gọi hắn.

_ Tỉnh rồi?
Long Phi Dạ hớp một ngụm trà nóng rồi nói.

_ Ngài...ngài rõ là biết phía dưới có một suối nước nóng rơi xuống sẽ không nguy hiểm đến mạng, ngài cón gạt ta diễn kịch? Ta còn vì ngài mà thiên tâm vạn khổ, ngài liền lấy là trò đùa à?
Chung Vô Mị ngồi trên giường tức giận mắng chửi.

_ Không phải vương phi nói trong phủ buồn chán liền đưa ra ngoài giải tỏa sao? Để vương phi trải nghiệm được cảm giác thích thú cũng là chuyện nên có, di phu ta đây sao có thể không làm?
Long Phi Dạ đi tới vén ra bước rèm chắn, đứng đó nói.

_ Trải nghiệm thích thú? Di phu nên có? Ngài muốn Chung Vô Mị ta phát bệnh gì đó liền chết oan sao? Đùa giỡn không hảo tí nào? Vô lại không có lương tâm!
Chung Vô Mị nghĩ rồi lại nghĩ nói.

_ Nếu như vậy biết sớm? Vì sao lại giúp bổn vương đỡ tiễn, không thiết mạng sống chắn cho ta! Động tâm với ta rồi sao?
Long Phi Dạ nhìn hướng y chất vấn.

_ Ngài tự luyến à! Ai động tâm? Ngài sao?
Chung Vô Mị quay sang hướng khác nói.

_ Vương phi cứu bổn vương một mạng, vậy có muốn ta báo đáp ngươi thứ gì?
Long Phi Dạ ghé sát tai y thì thầm.

_ Ta? Không cần báo đáp to tác! Chỉ muốn một điều, tối đem nay ngài ra ngoài mà ngủ đừng nằm chung giường với ta, cái giường này đều của ta!
Chung Vô Mị cười đắt ý nói.

_ Nhưng bổn vương muốn nghỉ ngơi ở đây? Phải làm thế nào đây?
Long Phi Dạ chớp chớp mắt buộc miệng nói.

_ Không thể!

_ Vì sao?

_ Điện hạ là đang giả khờ khạo hay là thật sự quên mất?  Sau ngày đại hôn, ngài đã nói thứ gì khiến ta đau lòng đến phát hộc huyết vậy?
Chung Vô Mị hung hăng khoanh hai tay lại.

Giận dỗi liền lôi chuyện cũ ra!

_....

_ " Bổn vương thân thể sẽ không không chạm vào ngươi! " .  Điện hạ quên rồi sao? Hay là công vụ nhiều quá nhỉ? Bây giờ lại muốn ngủ chung, chạm ta? Ngài ra ngoài ngủ rồi mơ!
Chung Vô Mị trúc hết tâm tư mình ra ngoài.

Chung Vô Mị đây là đang cố tình trả thù hắn sao?

_ Vương phi lại làm gì?

Long Phi Dạ bị Chung Vô Mị đẩy ra ngoài, đống sầm cửa lại.

_ Điện hạ chúc ngài ngủ ngon!
Chung Vô Mị đứng phía trong liền nói lớn ra ngoài trêu hắn.

Chung Vô Mị cảm thấy hành động mình làm rất phải đáng, thỏa mãn tính quay về phía giường nghỉ ngơi. Ông trời hình như không muốn y sung sướng lâu thì phải? Cảm giác quen thuộc liền ập tới cả khắp cơ thể đột nhiên yếu ớt khụy người xuống. Tay nắm chặt phần áo lại trước ngực, người không lực lại nóng rát.

Sao có thể? Phát tình lại đến rồi sao, thật biết cách chọn thời điểm? Ta không có đem thanh tu hoàn? Phải thế nào?

Long Phi Dạ bên ngoài liền không nghe tiếng động thấy có hơi bất an, lại ngửi được mùi hương tỏa ra nồng đậm từ bên trong, là mùi hoa sen trông thật ngọt ngào. Đồng tử đang bình thường ấy ngửi được tin hương liền thoát ẩn thoát hiện màu vàng léo lên. Long Phi Dạ dù sao cũng là thiên càn ngửi thấy mùi của khôn trạch lúc phát tình kiềm chế cũng không thể lâu.

_ Chung Vô Mị ngươi bị thứ gì liền không nghe động tĩnh?
Long Phi Dạ đập cửa mạnh.

Chung Vô Mị nhăn nhó mặt nhìn về hướng cửa, muốn thốt ra tiếng cũng không xong. Long Phi Dạ lo đến phát điên liền đá cửa tiến vào trong. Hắn đang nhìn thấy cảnh gì đây? Người trước mắt càng đến gần càng mất khống thêm

_ Ahh!....Giúp ta.....!
Chung Vô Mị thở gấp, hai má đỏ ửng lên, chung quy không thể nói gì thêm.

_ Ngươi!
Long Phi Dạ cố kiềm lại, liền tới bế y lên đặt ngay ngắn trên giường, cơ thể lùi về vài bước.

_ Long...Phi...Dạ...ngài...cầu giúp ta!
Chung Vô Mị càng ngày càng nặng nề thêm, xung quanh căn phòng đều là tin hương của y, hên là đây nơi hoang vắng không có thiên càn nào, nếu không đã đến rồi.

_ Ngươi muốn ta giúp gì? Ta không thể ép buộc người không muốn?
Long Phi Dạ cũng từ từ buông lỏng ra chút tin hương của mình áp chế lại cơn đau của y.

_ Ta muốn....điện hạ ~~....hức!
Chung Vô Mị đôi mắt mông lung nhìn hắn, hai hốc mắt ngập tràn là nước mắt vì tủi thân.

_ Ngươi khóc? Ta chưa đụng tới mà? Nào đừng khóc, ngoan di phu ở đây!
Long Phi Dạ buông xuống nhưng tâm trạng hổn độn, liền mềm nhũn trước nước mắt ấy, tiến đến ôm y vào lòng, xoa dịu.

_Ưmm!
Chung Vô Mị ngửi lấy tin hương của hắn cảm thấy được dẽ dàng thở được chút đỉnh, miệng liền cắn lấy má hắn không bỏ.

_ Làm gì? Phát tình liền tưởng má ta là bánh bao nóng hổi mới ra lò à?
Long Phi Dạ hết cách với y hết khóc rồi lại cắn mình.

Thâm tâm bất lực!

_ Nóng...khó chịu quá!
Chung Vô Mị mờ mịt than vãn với hắn rồi nhả ra không thèm cắn nữa, mà làm tới lột y phục Long Phi Dạ aaaa!

Y phục cởi!

_ Chung Vô Mị, đừng loạn nữa, muốn xé y phục thành hai mãnh sao?
Long Phi Dạ đẩy ngươi y ra.

_ Ngài...không thích cởi y phục...ta....ư...sẽ tự...!

Chung Vô Mị liền nhanh chóng để lộ ra bả vai trắng nõn nà, chậm rãi đưa tay chạm lên môi hắn.

Chung Vô Mị đang câu dẫn người!!! Truy hồn đoạt phách Long Phi Dạ rồi!!!!

_ Thật muốn chết!
Long Phi Dạ đẩy y xuống, hai tay đan xen vào nhau, đồng tử chuyển sang vàng kim rõ ràng hơn.

Long Phi Dạ giúp y cởi nhanh hơn, y phục của cả hai liền ngay thôi đã nằm dưới đất. Bàn tay có chút lạnh lẽo kia một tay nắm chéo hai tay y chặt chẽ, tay còn lại thì uyển chuyển linh hoạt. Môi không kiềm chế được liền cắn môi dưới Chung Vô Mị một cái đến bật máu, rồi lại liếm đi nó. Chung Vô Mị lúc nãy còn rất câu dẫn con mồi khi chưa mắc bẫy, bây giờ thì sao được lợi là mình lại giãy giụa lắc đầu đến phát khóc.

_ Không thích...hức không thích lăn giường cùng ngài nữa...nam nhân xấu xa...đây là lần đầu tiên của ta....hức...đau!
Chung Vô Mị nhắm mắt không nhìn hắn, hốc mắt có hơi nước làm y không nhìn thấy.

_ Không được!
Long Phi Dạ nghiêm túc nói.

_ Vì thế nào lại không...hức!
Chung Vô Mị hỏi tiếp.

_ Ngươi có từng thấy ai lâm trận liền khóc lóc van xin tha không? Không thể như vậy đúng chứ! Vậy nên nếu đã gọi di phu là nam nhân xấu xa thì sẽ không được tha!
Long Phi Dạ nói xong liền tiếp tục công việc đại sự, mặc cho người kia nhỏ giọng cầu xin mình.

_ Nam nhân...xấu xa...ưmmm!
Dám chửi di phu xấu xa thì hậu quả sẽ là bị làm thịt aaa! Môi hắn lại vồ tới quấn quít môi y rồi.

_ Không phải người được lợi là ngươi sao? Lúc này còn kêu ca giúp đỡ!
Long Phi Dạ kẽ nói nhỏ vào tai y sẵn tiện cắn trả một cái.

_ Ư! Dạ ca...cầu nhẹ tay...tin hương...phát ra đi!
Chung Vô Mị hai khóe mắt đẫm lệ, môi nhỏ không ngừng phát ra tiếng rên rỉ kèm cầu xin.

Người bị Long Phi Dạ đè dưới thân thể quật cường, phát tình liền biến thành người khác, tay liền được nới lỏng đã vươn lên vòng qua cổ hắn, khó khăn biểu tình. Chung Vô Mị hôn lên yết hầu chuyển động của hắn.

_ Ngươi...tin hương rất thơm!
Long Phi Dạ ấn bả vai y xuống, mặt y liền nhăn nhó khó chịu mắng.

_ Đau....! Lúc rơi vách đá bị va phải vai!

_ Ta sẽ nhẹ hơn!
Long Phi Dạ nâng niu bả vai y.

Nói cũng nói rồi? Khóc cũng khóc rồi? Giờ thì đến thời khắc quan trong. Chung Vô Mị giờ đây thần trí cũng không rõ, hắn làm gì y cũng không biết. Long Phi Dạ lúc này nhìn cổ y, môi lên nhéch lên, cuối đầu xuống cắn mạnh một cái. Y đột nhiên cảm giác được thứ gì đó liền quặn người vô thức rên lên gọi Dạ ca. Hai tay có phần không chịu được liền cào tấm lưng ấy.

_ Ngươi sau này là người của ta! Hiểu không?
Long Phi Dạ thõa mãn cười rồi lại ôn hòa vuốt ve sờ tóc y.

Đánh dấu

Nói xong liền đến lần mò đi tìm thứ gì huyền bí bên dưới, cố tình trêu chọc rồi ngón tay thon dài liền chen vào nơi ướt át kia, y thấy rất lạ, ngón tay lạnh lẽo chạm đến sâu tận bên trong đến nơi nhạy cảm, Chung Vô Mị nhích nhẹ người. Khai phá, tiến vào hậu huyệt, cổ họng khô khốc ấy liền vang lên.

_ Ahhh~~~
Đầu y choáng váng ngửa lên, chịu đựng mà cắn môi dưới, lúc này bị cắn chưa lành giờ lại tự mình cắn, máu lại tiếp tục bật ra.

_ Ngươi thả lỏng người, nếu khó chịu thì ôm chặt nếu không có thể cắn ta!
Long Phi Dạ dỗ ngọt.

Lời ngọt ngào như kẹo mật ấy khiến y không cảnh giác liền thúc mạnh một cái vào y, Chung Vô Mị nghe lời ôm chặt lấy hắn, thần trí mơ hồ rên rỉ, làm tận vài lần liền thích nghi với cảm giác ấy, vật lạ trướng ở bụng, hai người liền cùng nhau thở dốc.

_ Phía dưới...ướt!
Long Phi Dạ trêu ghẹo, bạch dịch phóng khoáng liền xuất ra hết, bên trong y liền tràn lan đầy giường, hắn ép buộc y vào đường cùng, vô thức xuất theo.

_ Ngô! Aa!

Cả hai như được thõa mãn, thân thể kia của Chung Vô Mị nháy mắt đã mềm nhũn như nước. Yên tĩnh rồi? Vì sao lại thế? Chung Vô Mị lăn giường mệt quá nên ngất rồi, bỏ Long Phi Dạ ở đó chỉ biết cười trừ. Long Phi Dạ biết y mệt cả ngày rồi lại bị hành cả đêm nên không làm tiếp nữa, liền mặt lại y phục, nghỉ ngơi.

_________________________________________

" Các nàng có đang mong đợi chap H từ đầu truyện đến giờ hk? Tui đã thõa mãn các nàng rồi đó 🤭 đọc vui vẻ 🥰🥰 "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net