Phần 29 : Bảo Bối Của Tần vương Xù Lông!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm nay, sau khi thức dậy từ sớm Chung Vô Mị đã chu đáo, kỹ lưỡng soạn đồ đạc cho hắn từng chút một, không thiếu sót thứ gì. Long Phi Dạ nghe tiếng động trong phòng không ngủ nữa liền mở mắt nhìn bóng lưng nhỏ bé của y đang cuống cuồng lên kiếm đồ rồi kiểm tra chúng, rất đáng yêu.

Long Phi Dạ cười một cái rồi mang hài đi tới ôm eo sau lưng y, kê đầu xuống hõm vai y nhìn từng động tác ấy.

_ Sao thế, ngài không nở xa ta?
Chung Vô Mị dừng lại hành động, tay áp lên hai tay đang ôm eo mình của hắn.

_ Có chút không nở xa em!
Long Phi Dạ đưa tay sờ tóc y.

_ Khoang??? Ngài hãy nói là ta không nghe nhầm đi, ngài vừa gọi ta là gì, " em " sao ?
Chung Vô Mị quay hoắc người lại, chớp chớp mắt nhìn hắn.

_ Lạ lắm sao? Bổn vương thích gọi như thế đấy, em không nghe nhầm đâu, vẫn chưa già mà nhỉ sao lại lãng tai đi rồi!
Long Phi Dạ phì cười, ý cố tình treo trọc trên môi.

_ Ta chưa già, là ngài già!
Chung Vô Mị phình hai má .

_ Thời gian bên cạnh nhau không còn nhiều, đừng quấy, để ta nhìn kỹ mặt em, để ta ôm em một xíu nữa!
Long Phi Dạ dùng tay vuốt ve khuôn mặt ấy, dùng vòng tay có hơi ấm áp ôm y, đương nhiên Chung Vô Mị sẽ không cản.

_ Ngài nên đi thay y phục trước đi kẻo đến giờ khỏi hành đến Nam Cương.
Chung Vô Mị nhẹ nói.

_ Em không định giúp di phu của mình chỉnh trang y phục sao?
Long Phi Dạ hơi cong cong môi mở miệng.

Chung Vô Mị gật đầu vài cái, đi về phía tủ đựng y phục, lựa chọn một bộ phù hợp rồi lấy xuống sau đó là mặc lên, thắt chặt đai lưng.

* Chung Vô Mị lấy bộ này cho chồng ẻm mặc * 

_ Xong rồi!
Chung Vô Mị thay cho Long Phi Dạ, chỉnh trang lại chỉnh tề, nói.

_ Vương gia, nên khỏi hành rồi!
Tây Phong đứng bên ngoài cửa nói.

_ Ta hiểu rồi!
Long Phi Dạ đáp, rồi quay lại chủ đề cùng y.

_ Ngài đi cẩn thận, phải toàn mạng sống quay về với ta, chú ý thân thể!
Chung Vô Mị nhìn hắn.

_ Em cũng vậy!

Long Phi Dạ nói xong liền bước chân một bước, nhưng tay áo bị níu giữ lại.

_ Dạ ca à, ta yêu ngài, cáo biệt!
Chung Vô Mị dành tặng hắn cái hôn chia tay trước khi xa cách, mí mắt hơi ngấn lệ trên khóe.

_ Ừm, ta cũng y như em, yêu em Vô Mị!
Hắn sờ mái tóc y lần cuối, rời khỏi căn phòng vốn dĩ hôm qua còn vui vẻ có tiếng nói tiếng cười, giờ đây không còn nữa tĩnh lặng chỉ còn tiếng chân và kèm theo đó là tiếng khóc thút thít của Chung Vô Mị.

.....

_ Vương gia à, ngài nhất định là không ra ngoài tiễn điện hạ luôn sao?
Hỷ Thước khi mang điểm tâm sáng vào đặt lên bàn thì nhìn y đang lủi thủi ngồi trên ghế khóc sướt mướt.

_ Sẽ khiến cả hai lưu luyến!
Chung Vô Mị tay gạt bỏ những giọt nước mắt.

_ Vương gia đừng lo, điện hạ đến Nam Cương sẽ ổn thỏa hết thôi!
Hỷ Thước chạy lại an ủi y, đưa y khăn tay lau nước mắt còn sót.

_ Ừm!

___

『 Nam Cương 』

Vùng bệnh...

Khụ...khụ...khụ.....

Đại dịch hoành hành ở Nam Cương dai dẳng mãi không dứt, người này nhiễm bệnh sẽ truyền nhiễm đến người kia rất nhanh và cứ thế là một vùng nhiễm bệnh trầm trọng.

Người thì hô hấp khó khăn, người thì ho đến sống chết không thôi, những người không thể cứu chữa được liền chết và được phủ khăn trắng lên toàn người, khiêng đi đến nơi khác chôn cất.

Nam Cương vốn là vùng đất êm đềm, đã chứng tỏ một thời kỳ cực thịnh nhưng giờ đây khiến lòng người xao xuyến bởi đại dịch không rõ nguồn gốc và đặc biệt là chưa tìm ra được thuốc giải nó. Cảnh đẹp đã vụt tắt giờ đây chỉ còn tiếng khóc của người nhiễm, thê lương đến não lòng.

Tất cả người của Long Phi Dạ sau khi đến Nam Cương đều phải quấn một lớp vải che dày trắng trên mặt, phòng tránh việc lây nhiễm phải nó.

_ Điện hạ, dựa vào lời căn dặn của ngài, mạc tướng đã lập trạm bệnh dịch ở các nơi trên Nam Cương, những bá tánh bị nhiễm phải đã đưa đến đó, còn những bá tánh chưa biết đã nhiễm phải hay không cũng chuyển đến nơi cách ly khác. Nơi bệnh dịch đã được người của ta tiến hành tiêu độc, lương thực cứu tế cũng đã phát theo đúng thời gian.
Một quan viên đi theo sau lưng Long Phi Dạ báo cáo tình hình.

_ Nhất định phải chú ý trong việc cách biệt người nhiễm ra nhau, còn nữa nhắc nhở những bá tánh trong thành đừng ra ngoài lung tung, nếu trong nhà có người nhiễm phải lập tức báo cáo, cửa thành cũng phải canh giữ nghiêng ngặc, tuyệt đối không được sơ xuất, phải làm cho bá tánh tin tưởng chúng ta.
Long Phi Dạ quay lưng lai nói sau màng che mặt.

_ Dạ, quả nhiên chỉ có điện hạ là suy tính chu toàn mọi thứ, mạc tướng sẽ làm ngay!
Hắn đáp.

....

_ Các tướng sĩ có bị lây nhiễm không?
Long Phi Dạ hỏi.

_ Nhờ hồng phúc của ngài các tướng sĩ không bị nhiễm phải!
Thái y nói.

_ Đã tìm ra cách chữa bệnh chưa?
Long Phi Dạ lại hỏi tiếp.

_ Điện hạ, bây giờ thuộc hạ sẽ đi thông báo với ngự y tranh thủ tìm ra cách trị liệu.

_ Phải nhanh lên!

_ Thuộc hạ cáo từ!

.....

_ Điện hạ, đây là số lượng được thần thống kê ở vùng ra!
Quan viên đưa hắn tờ giấy trên tay xem xét.

_ Ta biết rồi, những chuyện ta căn dặn đã làm chưa!

Long Phi Dạ trầm giọng hỏi.

_ Dạ, mạc tướng đi ngay!

_ Thuốc giải mới nghiên cứu ra vẫn không có cách nào sao?
Long Phi Dạ quay sang một vị thái y lớn tuổi hỏi.

_ Dạ không thưa ngài!

_ Tiếp tục nghiên cứu đi, ta sẽ thông báo việc này về phía triều đình để họ phái thêm thái y giỏi đến đây.

....

_ Điện hạ! Thần thấy đại dịch lần này không giống thường lệ.
Cố Bắc Nguyệt đang châm cứu những thi thể đã chết, xem xem có manh mối nào tìm ra cách giải quyết hay không.

_ Không bình thường?
Long Phi Dạ hỏi.

_ Vâng, ngài nhìn xem trên cây kim bạc này đi, chuyển thành màu đen đậm rồi!
Cố Thất Thiếu cầm nó đưa lên cho hắn xem.

_ Thật khiến người khác không ngờ rằng đại dịch lần này là do độc dược gây ra.
Một thái y khác nói.

_ Trước mắt thần chỉ cho bá tánh uống một số thuốc giúp tạm hoãn phát độc, trong thời gian đó sẽ tìm cách điều chế thuốc nhanh nhất có thể!
Cố Bắc Nguyệt nói.

_ Ừm, cứ như thế trước đi!

....

Khoảng nửa tháng sau...

_ Điện hạ, nếu muốn ngăn chặn đại dịch thì cần dùng đến tử ngải thảo làm thuốc dẫn cùng các loại dược liệu khác.
Cố Bắc Nguyệt ở nơi nấu thuốc nói.

_ Có đủ dược liệu để cứu chữa hết bá tánh Nam Cương không?
Long Phi Dạ nhìn sơ qua liều thuốc trên giấy.

_ Thần nghĩ sẽ đủ thưa điện hạ!
Cố Bắc Nguyệt nói.

_ Vậy thì mau đẩy nhanh tiến độ chế thuốc giải!
Long Phi Dạ nói.

....

_ Điện hạ, tình hình dịch đã được áp chế hoàn toàn, nhưng chuyện tìm ra người làm độc lây lan thì sao?
Sở Tây Phong nói.

_ Sau khi quay về ta sẽ bàn việc này với Đường Ly, ngươi đem lá thư này giao cho người đưa thư đi, đưa đến cho vương phi!
Long Phi Dạ đặt bút xuống, tay gấp đôi tờ giấy lại cho vào vỏ đựng, đưa nó cho Sở Tây Phong cầm.

_ Thuộc hạ đưa ngay!

___

『 Tần vương phủ 』

_ Long Phi Dạ đáng ghét, đầu heo, đi lâu như vậy đến cả viết thư gửi về cho ta cũng quên rồi sao?

Chung Vô Mị từ lúc hắn đi, ở trong phủ không có gì làm, chỉ ở miết trong phòng hết đọc sách, chơi với thỏ, nói chuyện với Hỷ Thước và Trương Tắc, mấy thứ này cứ lập đi lập lại làm y chán ngắt rồi, y muốn ở bên cạnh hắn. Còn nữa y mất ngủ trầm trọng nữa tháng rồi, cứ cảm thấy bên cạnh trống trải liền tủi thân, mắt sắp có quần thâm rồi.

_ Vương gia à, ngày nào ngài cũng lãi nhãi chỉ có mấy câu đó, Hỷ Thước nghe cũng thuộc lòng rồi này!
Hỷ Thước đang cầm cây chổi lông gà ngắn phủi phủi bụi trên mấy chiếc bình gốm, phản bác lại những gì y than vãn.

_ Muội thì biết cái gì chứ? Nếu ta tách muội và Trương Tắc ra xem hai người có nhớ nhau không?
Chung Vô Mị nằm ườn trên ghế dài bằng gỗ, nói.

_ Vương gia, vương gia, có thư từ Nam Cương gửi tới!
Trương Tắc hớt hải cầm trên tay lá thư nhận được ngoài cửa lớn vương phủ.

_ Thư từ Nam Cương? Người gửi là ai? Gửi cho ta à?
Chung Vô Mị lập tức lấy lại được tinh thần phấn chấn ngồi dậy hỏi.

_ Vương gia!
Trương Tắc đem tới đưa y.

Trong thư viết là " Em thế nào rồi? Có ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giờ, có cảm thấy nhàm chán, cô đơn khi ở một mình không? Bảo bối ngoan, em đợi bổn vương thu xếp xong việc ở Nam Cương rồi sẽ quay về với em! " cuối cùng dưới một góc nhỏ là ghi tên của cả hai " Long Phi Dạ yêu Chung Vô Mị " nhưng hắn không ghi từ yêu mà thay vào đó là biểu tượng hình trái tim.

Khoan đã, tại sao Dạ ca không nói khi nào quay về chứ??

_ Vương gia, trong thư có mật ngọt sao? Ngài đọc nãy giờ đã rất lâu rồi đó, còn cười tủm tỉm một mình nữa?
Hỷ Thước đặt cây chổi xuống, đi lại đứng cạnh Trương Tắc.

_ Hở? Không có gì, không phải chuyện của muội!
Chung Vô Mị gấp thư lại, đi đến bên bàn lấy giấy bút ra viết, hồi đáp lại.

_ Vương gia nhà chúng ta bị rơi vào hố sâu tình yêu rồi!
Hỷ Thước nói nhỏ với Trương Tắc.

_ Trương Tắc!
Hai người đang nghiêng đầu vào nhau nói nhỏ, liền hoảng hốt bởi tiếng kêu của Chung Vô Mị.

_ Vâng, có thuộc hạ!
Trương Tắc đi lại.

_ Đem này đi gửi đi, phải gửi nhanh đến Nam Cương!
Chung Vô Mị đưa hắn lá thư.

_ Vâng!

___

『 Nam Cương 』

_ Điện hạ, chúng ta ở đây cũng đã giải quyết xong đại dịch, khi nào thì quay về để sử lý việc Bắc Lệ đưa người dẫn đầu xâm chiếm Tần Hy ta, đến ngay lúc Nam Cương gặp nạn, ngài có nghi ngờ là do người Bắc Lệ hạ độc dịch không?
Sở Tây Phong nói.

_ Ngày mai trở về, ở phủ còn có một người đang đợi ta đến xù lông rồi, còn việc kia đến triều đình rồi hẳn nói!
Long Phi Dạ vừa trả lời hắn, vừa chuyên tâm để mắt vào lá thư được nhận vào buổi tối nay.

Biểu cảm lúc đọc thư của hai vị này quả thật không khác gì nhau, giống y hệt từng cảm xúc đến nụ cười, Long Phi Dạ cũng nhìn thấy hình trái tim dưới góc thư, kèm theo đó là biểu tượng giận dỗi.

_ Vậy Tây Phong sẽ đi thu xếp đồ đạc cho ngài, sáng mai thuộc hạ sẽ chuẩn bị ngựa sớm, chọn con ngựa tốt nhất để ngài nhanh chóng về phủ gặp vương phi!
Sở Tây Phong cười ngụ ý, hành lễ rồi ra ngoài.

_________________________________________

" Thay đổi cách xưng hô giữa Vô Mị ca ca và Phi Dạ ca ca nha, Phi Dạ xưng là em hoặc bảo bối, còn người kia xưng Dạ ca hoặc ngài 🥰🥰 "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net