Phần 3 : Bệnh này...sống được bao nhiêu năm nữa đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào chiều Hỷ Thước được lệnh Thái hoàng phi đem ít điểm tâm đến cho Chung Vô Mị, cô đi đến trước cung y đang ở thì gặp Thế Quân Thanh cũng muốn vào trong gặp y.

_ Công tử buổi chiều vui vẻ!
Hỷ Thước thỉnh an hắn định bước một bước vào trong thì bị gọi lại.

_ Tiểu cung nữ, thứ đó đem cho vương gia phải không?
Thế Quân Thanh nhìn khay trên tay cô.

_ Đúng thế, công tử cũng muốn ăn sao?
Hỷ Thước cười nói.

_ Đưa ta!
Thế Quân Thanh chìa tay ra.

_ Nhưng...công tử, Thái hoàng phi có dặn phải chính tay Hỷ Thước đem cho người mới được.
Hỷ Thước dùng đôi mắt nhỏ nhìn y.

_ Không sao đâu dù sao ta cũng vào trong gặp em ấy, đưa ta!
Thế Quân Thanh nghiêm túc nói.

_ Vậy phiền công tử rồi Hỷ Thước cáo lui trước!
Hỷ Thước đưa khay điểm tâm cho hắn rồi lễ phép chào.

_ Em ấy đã thức chưa?
Thế Quân Thanh bước đến trước sương phòng y, hắn chầm chậm hỏi.

_ Công tử, Trương Tắc cũng không rõ vương gia đang nghĩ ngơi hay là đã dậy!

_ Vậy ta vào trong xem thế nào?
Thế Quân Thanh định vào thì bị thanh kiếm trên tay Trương Tắc chặn lại trước cửa.

_ Công tử thứ lỗi Trương Tắc không thể làm trái lời của vương gia được.
Trương Tắc mặt không biểu cảm nói.

_ Trương Tắc cho huynh ấy vào đi!
Bên trong phòng giọng nói không lớn không nhỏ vang lên. Thế Quân Thanh lúc này mới đẩy cửa bước vào trong hí hửng đặt khay điểm tâm xuống bàn, hắn nhìn sắc mặt y là biết ngay y cũng mới vừa thức.

_ Em ăn chút điểm tâm đi, tiểu cung nữ bên cạnh Thái hoàng phi đưa đến đó.
Thế Quân Thanh cười trầm trầm nhẹ giọng nói.

_ Cũng không tệ!
Chung Vô Mị tay bóc đại một miếng cho vào miệng y ngẫm nghĩ một chút về vị của nó.

_ Ừm! Đúng là không tệ!
Thế Quân Thanh cũng ăn thử một miếng theo y, gật đầu.

_ Huynh ra ngoài được rồi đó!
Chung Vô Mị nhìn hắn chợt nghiêm nghị, nhíu mày.

_ Em muốn đuổi khách sao? Không muốn đi.
Thế Quân Thanh phát giác ánh mắt, bốn mắt nhìn nhau.

_ Mặc kệ huynh đi hay ở!

Chung Vô Mị gằn ra một câu, hai chân đứng lên đột ngột làm y lảo đảo không thôi, tay trái vịn bàn làm điểm tựa cho bản thân, sắc mặt tái nhợt.

_ Em không sao chứ, để ta xem nào.
Thế Quân Thanh sợ tái mặt đứng dậy đỡ y ngồi xuống, tư thế không nhanh không chậm bắt mạch cho y.

_ Thế nào? Huynh xem ra vẫn là kết quả đó đúng không?
Chung Vô Mị thân thể thành ra thế này rồi còn hừ lạnh với hắn một cái, biểu cảm làm người lo càng thêm lo.

_ Ta đi kêu Trương Tắc đến Thái Y Viện hoàng cung nấu thuốc cho em!
Thế Quân Thanh mặt không biểu cảm trầm xuống sau khi bắt mạch.

_ Uống thứ thuốc đắng nghét không có tác dụng đó làm gì? Sống chết không phải huynh muốn là có thể được.
Chung Vô Mị cười lạnh hỏi ngược hắn.

_ Em có thể không nói mấy lời linh tinh đi được hả? Em sẽ không chết, ta không cho, dù ta còn một hơi tàn cũng quyết tâm bảo vệ em đến hết đời!
Thế Quân Thanh sắc mặt hơi xấu lại, trầm giọng mắng y, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng mắng y nhưng giờ hắn không kìm được tâm tư của mình nữa mà mắng y.

_ Bệnh của ta không chửa nổi, cũng không có thuốc cứu!
Chung Vô Mị mượn sức ở bả vai Thế Quân Thanh đứng lên, y chẳng dễ dàng gì đứng vững được trước hoàn cảnh khó khăn này, ho khan vài tiếng vang lên, chỉ cảm thấy cổ họng rát bỏng không thôi, quay mặt qua một bên phun ra một búng máu đỏ đậm.

_ Tiểu Lạc!
Thế Quân Thanh vội vàng áp chế chân khí của y lại, tự ý diều Chung Vô Mị về lại giường.

_ Chuyện này của ta...xin huynh đừng nói cho mẫu phi biết có được không?
Chung Vô Mị cuối mặt xuống tay gạt đi máu dính trên miệng.

_ Ta không nói nhưng ta có một ba điều kiện, thế nào em chịu hay không?
Thế Quân Thanh thản nhiên nói.

_ Được!
Chung Vô Mị không suy nghĩ trả lời ngay.

_ Thứ nhất ngoan ngoãn uống thuốc trị bệnh của em đi, còn hai điều kia sau này sẽ nói!
Thế Quân Thanh nhẹ giọng nói.

_ Tất nhiên sẽ theo ý huynh!
Chung Vô Mị đành thở dài nói.

_ Em ngoan ngoãn nằm đó nghỉ ngơi đi, ta đi nấu thuốc một lát quay lại.
Thế Quân Thanh nói xong quay mặt rời đi.

" Bệnh này...sống được bao nhiêu năm nữa đây? "
Chung Vô Mị cười tự giễu chính mình, lắc đầu.

Rốt cuộc Chung Vô Mị là mắc phải bệnh gì mà thành ra bộ dạng này, không muốn người khác biết đặc biệt là mẫu phi y, người duy nhất biết cũng chỉ có Thế Quân Thanh. Bệnh này từ khi sinh ra đã có đến lúc Thế Quân Thanh biết y thuật mới phát hiện ra, lúc đó là lúc y phát bệnh nên mới nhận ra điều bất ổn, y tự nhốt mình trong phòng không ra ngoài náo nhiệt như mọi khi, sương phòng cũng không cho ai vào ngoài trừ Thế Quân Thanh. Vào lúc tối hắn lén phụ mẫu nấu thuốc cho y uống. Thời gian lâu thì sao, lúc phát bệnh, bệnh tình vẫn như vậy là tự thân thể nhứt nhói khó chịu. Lâu dài y không chịu uống thuốc nữa, Thế Quân Thanh cũng không muốn ép y, nghe theo y.

Thế Quân Thanh đến Thái Y Viện bóc thuốc rồi tự tay nấu thuốc cho y, nấu xong rồi thì sao? Thế Quân Thanh đem đến cho y, hắn muốn chính mắt thấy y uống cạn nó. Vừa bước vào Thế Quân Thanh lại thấy Chung Vô Mị chỉ hơi cúi đôi mắt xuống, không hề nhúc nhích, như là đang ngủ, tay còn vo vo viên Thủy Tinh Châu.

_ Tiểu Lạc uống thuốc thôi! Em xem cái gì thế?
Thế Quân Thanh lớn giọng gọi y.

_ Ờ!
Chung Vô Mị thờ ơ nói, tự mình cất đi đồ vật trên tay vào trong.

_ Còn ấm em mau uống đi!

Thế Quân Thanh hối thúc y.

Chung Vô Mị mím môi một hơi uống sạch chén thuốc cho Thế Quân Thanh thấy, y không phải biểu cảm sợ đắng mà vì chế giễu chén thuốc uống rồi thì nó giúp y được gì?

_ Em uống thuốc đắng, ghét đến vậy sao?
Thế Quân Thanh nhíu mày.

_ Huynh ra ngoài được không? Ta mệt rồi cần không gian yên tĩnh đó.
Chung Vô Mị đưa chén cho hắn quay người vào trong kéo chăn nhắm mắt.

_ Nghỉ ngơi tốt vào!
Thế Quân Thanh nói xong quay người.

_ Quân Thanh...nhất định huynh đừng nói cho ai biết!
Trong căn phòng im lặng vang lên tiếng nói cầu khẩn của nam nhân mềm mại, Thế Quân Thanh nghe thấy đáp lại y một tiếng " Được! Em mau ngủ đi! ", tiếng bước chân không còn nữa, ánh sáng cẳn phòng dần khép kín lại.

***
Sáng hôm sau Chung Vô Mị vẫn còn trong sương phòng của mình, Thế Quân Thanh muốn đến xem y thế nào nhưng lại bị mẫu phi y giữ chân lại ở hoa viên cung mình, cùng bà uống trà nói chuyện.

_ Quân Thanh à con có thể nói cho ta biết Vô Mị bao nhiêu năm qua thật sự có sống tốt hay không?
Thái hoàng phi thuận miệng hỏi han hắn.

_ Em ấy...

_ Mẫu phi con sống ở Thế gia rất tốt không cần hỏi riêng huynh ấy.
Thế Quân Thanh chưa kịp mở miếng nói đã bị thanh âm đằng sau áp chế giọng mình rồi.

_ Vô Mị con dậy trễ vậy sao, nào qua đây!
Thái hoàng phi vẫy một tay gọi y.

_ "Sắc mặt hôm nay cũng không tệ! "
Thế Quân Thanh nói nhỏ lúc y lướt qua mình.

_ Mẫu phi ngoài này lạnh người ra đây làm gì?
Chung Vô Mị ngồi cạnh bà.

_ Chỉ là hóng gió một lát không cần bận tâm, mẫu phi khụ khụ khụ!
Thái hoàng phi vừa nói xong đã ho không ngừng, khăn tay cầm trên tay vô thức đặt ngay miệng chặn lại, bà xòe ra cái khăn, một đọng máu dính lên.

_ Mẫu phi! Nương nương!
Chung Vô Mị và Thế Quân Thanh hoảng hốt đỡ bà.

_ Máu sao? Quân Thanh mau xem mẫu phi bị gì đi!
Chung Vô Mị vội kêu.

_ Tiểu Lạc! Chúng ta dìu Thái hoàng phi vào trong trước đi.
Thế Quân Thanh bắt mạch xong không muốn nói cho y biết tình hình của bà, hắn lờ đi.

_ Được! Mẫu phi chúng ta vào trong nha.
Chung Vô Mị cùng Thế Quân Thanh dìu bà vào bên trong.

_ Mẫu phi người nằm ở đây nghỉ ngơi con ra ngoài một lát.
Chung Vô Mị mạnh tay kéo Thế Quân Thanh ra ngoài.

_ Vương gia, công tử!

Hỷ Thước chạm mặt hai người khi mở cửa ra.

_ Vào trong chăm sóc mẫu phi ta đi.
Chung Vô Mị kéo người lướt qua cô.

_ Tiểu Lạc em từ từ thôi!
Thế Quân Thanh bị lôi ra ngoài chưa kịp nói lời nào đã đi không ngừng.

_ Nói rốt cuộc mẫu phi bị gì? Huynh còn không nói, muốn giấu ta phải không? Thế! Quân! Thanh!
Chung Vô Mị chân mày nhíu lại, cao giọng quát hắn hỏi chuyện.

_ Thái hoàng phi...bà ấy...
Thế Quân Thanh ấp a ấp úng không biết nên nói hay là không.

_ Làm sao? Huynh không nói được, hảo vậy ta tự đi gọi thái y trong cung đến xem cho mẫu phi.
Chung Vô Mị thấp giọng.

_ Mẫu phi em vì đau lòng tuột độ tích tụ trong ngày tháng lâu dài khiến cơ thể suy nhược, ta nghĩ bà ấy cũng vì chuyện của Tiên Hoàng, hôm nay mới phát hiện ra...bệnh này không thể chữa nữa..uống thuốc cũng không còn tác dụng nữa.
Thế Quân Thanh hai tay nắm chặt hai bên bã vai y.

_ Huynh nói dối! Mẫu phi không thể...
Chung Vô Mị cuối mặt xuống.

_ Tiểu Lạc à...

_ Mẫu phi còn bao nhiêu thời hạn nữa?
Chung Vô Mị hỏi ngược lại hắn.

_ Nhiều nhất là nữa năm, chậm nhất là 1 tháng!
Thế Quân Thanh thở dài.

_ Nè Tiểu Lạc em định đi đâu?
Thế Quân Thanh đuổi theo sau lưng.

Chung Vô Mị bước chân nhanh bỏ Thế Quân Thanh lại không thèm để mắt tới, y mở cửa một cái mạnh làm người bên trong giật mình. Hỷ Thước nhìn thấy liền thỉnh an. Y vừa vào đã thấy mẫu phi ngồi trên bàn thật chất không chịu theo ý y nghỉ ngơi trên giường.

_ Hai đứa về rồi sao?

_ Mẫu phi người bước xuống giường làm gì? Con dìu người về giường.
Chung Vô Mị cẩn thận giấu cảm xúc mình vào trong trước mặt Thái hoàng phi.

_ Quân Thanh hai đứa làm sao vậy, còn ra ngoài nữa? Ta chỉ là ho một chút thôi mà đâu phải chuyện gì to tát đâu!
Thái hoàng phi thuận miệng nói.

_Mẫu phi, con với huynh ấy ra ngoài là vì...vì...

_ Ra ngoài vì muốn đưa thư báo bình an cho phụ mẫu con!
Thế Quân Thanh thấy Chung Vô Mị sắp không ứng xử nổi với tình hình hiện tại nên đã lên tiếng nói giúp y một câu.

_ Đúng vậy mẫu phi! Mẫu phi người ho ra máu rồi còn nói không sao?
Chung Vô Mị cúi đầu, cảm xúc dồn nén không chứa nổi nữa liền bật ra nức nở.

_Vô Mị con khóc sao? Nào nào hài nhi ngoan đừng khóc, mẫu phi không sao.
Thái hoàng phi ôm y vào người, dùng tình yêu thương của mẫu tử mà xoa dịu y.

_ Con..hức...không khóc...một Uyên Chính Vương kiên cường...sao lại khóc được! Đúng không mẫu phi?
Chung Vô Mị ngước mặt lên nhìn rồi cười hì.

_ Phải! Vô Mị, sau này phải thật kiên cường dù có bao nhiêu sóng gió cũng không được khuất phục!
Thái hoàng phi vuốt nhẹ đầu y.

_ Thái hoàng phi, đây là lần đầu tiên em ấy khóc trước mặt người khác đó, trong cũng đáng yêu lắm.
Thế Quân Thanh đứng bên cạnh châm chọc vài câu.

_Quân Thanh huynh ngứa đòn!
Chung Vô Mị được chính tay Thái hoàng phi lau nước mắt cho, nghe lời nói của hắn xong y liền quay sang lạnh lùng nói.

_ Hahaha! Được rồi được rồi hai đứa từng ấy tuổi rồi mà còn như tiểu hài tử vậy?

_ Mẫu phi người binh huynh ấy.
Chung Vô Mị nũng nịu gối đầu xuống chân bà.

_ Cũng tới giờ dùng cơm rồi, nào hai đứa ở lại đây ăn cùng ta đi.

Hai người gật đầu, cùng nhau dìu Thái hoàng phi đi dùng bữa.

_________________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net