Phần 31 : Không Thể Được...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Điện hạ, liều trại các bộ đều đã sắp xếp xong!

_ Địa thế nơi này rất dễ dàng bị bao vây, mau truyền lệnh ta, các bộ rời bỏ liều trại, cấp tốc thu dọn rút lui về nơi an toàn hơn!
Long Phi Dạ thân mặc một bộ chiến giáp trên người, ra lệnh.

_ Tuân lệnh!

___

_ Tuần doanh bên đối phương quả thật không một bóng người nữa.

_ Tần vương, cho dù Tần Hy có bày ra bao nhiêu chiêu trò gì thừa đó truy kích cho ta, khiến đối phương trở tay không kịp!
Hắn nói.

_ Dạ!

___

『 Cổng kinh thành phía Tây 』

_ Hồi điện hạ, người và ngựa Bắc Lệ đã đặt chân đến ngoài thành phía Tây, bày binh bố trận!
Nam Chinh tướng quân nói.

_ Trước đó ta ra lệnh cho ngài, ở hai bên cửa thành Đông, Tây lần lược đào hai mật đạo, một khi Bắc Lệ tấn công chúng ta giả vờ thất bại, dẫn đại quân Bắc Lệ vào thành, như vậy chúng ta sẽ từ hai bên đấy vây kẹp, vùng cấm quân trong thành hình thành thế bao vây ba mặt, tới lúc đó, bắt lấy người dẫn đầu đội binh giết chết, lấy thủ mang đến làm quà cho Bắc Lệ!
Long Phi Dạ đứng trước binh sĩ nói, vẻ uy soái toát lên giữ một bầu trời khí chất.

_ Bách Lý tướng quân nghe lệnh, ông và Tôn đại nhân phái binh đi dò mật đạo hai bên Đông Tây chờ nghe chỉ lệnh!
Long Phi Dạ quay sang giao nhiệm vụ cho Bách Lý tướng quân.

_ Dạ!

___

『 Tuyên Võ Môn 』

Phe ta binh sĩ được xếp thành từng hàng dài phòng thủ trong cửa thành Tuyên Võ Môn, tay cầm thương, chuẩn bị sẵn tư thế cùng tinh thần chiến đấu vì nước.

Bên ngoài cổng thành là 5 vạn binh sĩ Bắc Lệ cùng người đứng đầu, chờ thời gian đến chắc chắn sẽ công phá cổng thành mà tiến vào.

Long Phi Dạ đứng trên nơi cao nhất cổng thành nhìn xuống bên dưới, cờ Tần Hy quốc được treo lên, gió làm nó bay phất lên, binh sĩ phe ta cùng nhau hô to hiệu lệnh.

" Tần Hy tất chiến tất thắng, Tần Hy tất chiến tất thắng, Tần Hy tất chiến tất thắng...."

_ Đại nhân, Tần vương hắn xuất hiện rồi!
Một tên lính nói.

_ Hôm nay dù ta phải chết cũng phải diệt toàn bộ Tần Hy quốc, lấy đồ thái tử muốn có. Long Phi Dạ trước nay nham hiểm khó lường, ta sợ hắn mai phục từ trước đó, mau đi điều động đội quân hậu phương, nếu tiền phương bị bao vây cũng có thể hình thành thế phản vòng vây, một mẻ tận diệt!
Người dưới trướng Quân Diệc Chính nói.

_ Tuân chỉ!

Người đứng đầu Bắc Lệ ra hiệu tay, xe chỡ pháo công thành liền được đẩy lên chuẩn bị châm ngòi nổ.

Nhưng không dễ phá thành đến thế đâu, Long Phi Dạ đã cho người quả cầu lửa nổ xuống dưới trước, cung tên hàng loạt được bắn ra từ trên cao, làm cho quân địch trở tay không kịp liền mất mạng từng người.

Trận chiến vừa mới khỏi đầu...

" Giết, giết, giết.... "

Phía dưới cổng thành được mở ra, Sở Tây Phong dẫn đầu binh sĩ xong ra thừa cơ hội giết bọn binh sĩ Bắc Lệ.

Hai bên gặp nhau đánh giết không ngừng, máu nhuộm gần hết dưới đất...

_ Đại nhân, kẻ địch đột nhiên xuất hiện, phe ta không kịp phòng bị, tử thương nghiêm trọng, gần như là bị bao vây rồi!
Một binh sĩ nói.

_ Sợ gì chứ? Hậu viện của chúng ta sẽ đến ngay!
Hắn tự cao nói.

_ Đại nhân, đội quân hậu viện của chúng ta bị Tần Hy bao vây đã chết sạch rồi!
Một binh sĩ khác nói.

_ Tại sao lại vậy chứ? Tại sao?
Hắn nói.

_ Đại nhân, tình hình khẩn cấp ngài mau rút lui thôi!

" Rút "

Một phe binh sĩ bảo hộ hắn tiến đi nơi khác, một phe vì không thể chạy đành phải ở lại chiến đấu đến gục ngã. Binh sĩ Tần Hy giết sạch bọn chúng.

Long Phi Dạ thấy hắn bỏ chạy liền đuổi theo, vừa theo vừa cầm cung tên lên bắn, hắn bắn trúng ngay sau lưng người dẫn đầu Bắc Lệ kia ngã. Long Phi Dạ đi tới tay vung kiếm chém hắn ta vài nhát đến nỗi không còn sức kháng cự.

_ Đợi khi ngươi nhắm mắt, ta chắc chắn sẽ cho người đem thi thể ngươi về lại Bắc Lệ coi như là món vật phẩm ta tặng cho thái tử Bắc Lệ!

Long Phi Dạ sau khi nói xong liền vung một nhát chí mạng, chết ngay tại chỗ.

Tưởng rằng Long Phi Dạ giết người Bắc Lệ thì sẽ xong chuyện về nhà gặp Chung Vô Mị nhưng không, thử thách và ý trời không dễ dàng như thế?

_ Chủ nhân, đây là thời cơ tốt nhất để ta ra tay!
Y Y nữ tử đi theo sau hầu hạ thiên tử Kỳ Du nói.

_ Ừm, ép hắn đến vách đá đằng kia đi!
Liễu Tu Văn cùng nử tử kia kéo khăn che mặt lên, xong ra đánh lén Long Phi Dạ.

Long Phi Dạ tuy bị đánh lén mới đầu trở tay không kịp, nhưng đánh với hắn mấy chiêu vặt vãnh này thì một lúc sau liền chiếm lại thế thượng phong. Nhưng hắn chỉ lo đánh lại không lo nhìn rằng mình đang bị ép lại gần vách đá.

_ Tạm biệt, Tần vương!
Liễu Tu Văn rút ra một ống thổi nhỏ chứa đựng trong đó là cay kim được tẩm độc.

Long Phi Dạ chỉ đánh mà không né kịp, liền bị ghim thẳng vào ngực, mất cân bằng mà rơi xuống vách đá.

_ Điện hạ!
Sở Tây Phong sử lý xong binh sĩ Bắc Lệ liền chạy theo Long Phi Dạ, hắn đến hình như quá trễ rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bay xuống vực mà thét lớn gọi.

Liễu Tu Văn và Y Y thấy có người đến liền dùng khinh công bay mất.

Sở Tây Phong chạy lại nhìn xuống vách đá cách mặt đất là dường như không thấy đấy. Phải chăng Long Phi Dạ đã tan xương nát thịt rồi sao?

_ Điện hạ! Ngài không thể chết không phải ở phủ nương nương đang đợi sao? Nghi thái phi cũng như thế?
Sở Tây Phong đi lại nhìn xuống, chỉ trách hắn đến trễ vài phút, hận không thể phóng xuống theo kiếm người.

___

『 Hoàng Cung 』

_ Không thể như thế được? Ca, ca huynh làm sao chết dễ dàng như thế được? Đã cho người tìm chưa?
Đường Ly sau khi nghe Tây Phong báo lại về mọi chuyện thì, hắn chống tay lên trán.

_ Thuộc hạ đã cho người tìm kiếm dưới vách đá, vẫn không thấy điện hạ!
Tây Phong nói.

_ Tiếp tục tìm đi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không tìm được xác huynh ấy, dĩ nhiên người vẫn còn sống.
Đường Ly nói.

_ Vâng, thuộc hạ sẽ điều động người tìm điện hạ!

_ Còn nữa, báo chuyện này về Tần vương phủ đi, tìm cách trấn an Nghi Thái phi với Tần vương phi!
Đường Ly ra lệnh.

_ Vâng!
Tây Phong hành lễ rồi rời đi.

_ Đường Ly, huynh đừng lo lắng quá, muội tin chắc là sư huynh sẽ không sao đâu?
Giọng nói Ninh Tĩnh từ đâu xuất hiện bên cạnh hắn, đặt tay lên vai an ủi.

_ Ta sẽ cố hết sức cho người tìm kiếm huynh ấy!

Đường Ly nhìn lên cười, áp tay lên tay nàng.

____

『 Tần Vương phủ 』

Sở Tây Phong sau khi trở về và thông báo tin tức về Long Phi Dạ, Nghi Thái phi sau khi nghe xong liền chân không vững, Chung Vô Mị đứng cạnh liền đưa tay đỡ mẫu phi.

Y nghe tin Long Phi Dạ rớt vách đã cũng rất hoảng loạn, dù đứng không vững cũng phải cố gượng ép không để lộ ra bên ngoài.

_ Mẫu phi, thân thể quan trọng hơn!
Chung Vô Mị giọng có chút run, nhẹ nói.

_ Phi Dạ....!?
Nghi Thái phi được y đỡ không có ý định đẩy ra, không chắc lời mình vừa nghe được liền hỏi lại kỷ.

_ Vâng, mẫu phi đừng lo, điện hạ phước lớn mạng lớn lại là con cháu Long gia, chắc chắn sẽ không sảy ra chuyện, con đưa người vào phòng nghỉ ngơi trước!
Chung Vô Mị an ủi người khác, dù y cũng là người cần phải an ủi.

Trương Tắc, Hỷ Thước, Quế ma ma, Triệu ma ma cũng theo sau, nhưng chỉ đứng bên ngoài chờ lệnh của hai người họ.

_ Mẫu phi, người dựa vào đây trước, con lại đó rót trà cho người uống!
Chung Vô Mị đỡ người vào trong, đặt người dựa vào thành giường, rót nước bưng đến.

_ Ngươi, cũng không cần tỏ kiên cường như thế, bản thân cũng lo lắng cho Phi Dạ vì sao lại đè ép nó?
Nghi Thái phi nhận lấy trà y đưa, cố ý hỏi.

_ Vì con tin ngài ấy vẫn bình an, ngài ấy hứa với con trước khi đi và chắc chắn rằng sẽ quay lại dù mọi cách!
Chung Vô Mị ngồi xuống giường thổ lộ tâm tình của mình, y khi trước mặt tiền bối sẽ không cho phép mình khóc và yếu đuối.

_ Nếu không kiềm chế nổi thì cứ khóc hoặc là tâm sự với bổn cung nếu muốn!
Nghi Thái phi nói.

_ Vâng, con sẽ làm thế, người nghỉ ngơi sớm, con về Minh Nguyệt Hiên trước!
Chung Vô Mị hành lễ kính cẩn rồi sải bước ra khỏi đó, Hỷ Thước và Trương Tắc không nói chuyện liền đi theo sau y.

___

『 Minh Nguyệt Hiên 』

_ Khốn khiếp! Không thể được...
Chung Vô Mị sau khi về tới phòng liền phát tiết mà chửi, hắn đi lại ngồi xuống ghế.

Y dường như tái hiện lại được cảm giác quen thuộc nào đó, là lúc mẫu phi y nhắm mắt cũng như thế, y như tuyệt vọng và rất đau đớn.

_ Vương gia, ngài đừng như vậy? Điện hạ sẽ sớm quay lại thôi!
Hỷ Thước chạy lại làm dịu cảm xúc y.

_ Trương Tắc, ngươi cùng Tây Phong đi tìm điện hạ đi, ngài ấy dám thất hứa ta đảm bảo sẽ quậy nát nơi này!
Chung Vô Mị bình tĩnh lại một chút liền ra nhiệm vụ cho hắn.

_ Trương Tắc đi ngay!

_Vương gia, ngài đừng có quậy nát Minh Nguyệt Hiên mà, Hỷ Thước dọn dẹp sẽ rất mệt!
Cô nương hơi ủy khuất nói.

_ Muội ngốc sao? Ta nói chứ chưa làm, ra ngoài đi, ta cần ở riêng một mình, không cần gọi ta dùng bữa!
Chung Vô Mị quay lại giường trùm chăn phủ kín đáo lại.

Sau khi nghe được tiếng đống cửa thì y biết trong phòng này không có ai nên nếu muốn khóc cũng sẽ không kiềm hãm nữa. Dù là nam nhân mạnh mẽ, ương ngạnh đến mấy cũng phải rơi lệ vì nữa kia của minh. Y cuộn tròn người trong chăn, nơi này thật tối và khó hô hấp nhỉ, y khóc rồi, y không kìm được nữa, y cần cái ôm ấm áp của hắn, mẫu phi nói đúng.

Y khóc đến sưng mắt, không còn cảm giác, cả người mệt nhừ, co ro trên giường, y ngủ quên trong đó rồi, y ước sau khi mình mở mắt ra người đầu tiên y gặp là Long Phi Dạ, được không?

Thật nhớ!! Di phu khốn khiếp, chết tiệt, nếu ngài quay lại xem ta có hành hạ ngài không!

________________________________________

* Ngượccccc rồi nè trời ơi 😖😖 *


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net