Phần 33 : Bắc Lệ ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Thất Thiếu!

_ Huynh nói xem?

_ Hôm nay ta muốn trở về, nói chuyện ta và em cho phụ mẫu biết, sau đó sẽ đưa em về gặp trưởng bối!
Thế Quân Thanh nói, tay chỉnh lại tóc mái hắn.

_ Được, vậy ta đi nói Bạch Tô chuẩn bị ngựa cho huynh!
Cố Thất Thiếu nói.

....

_ Cẩn thận!
Cố Thất Thiếu nhìn người đang trên yên ngựa sắp rời đi liền dặn dò chu toàn.

_ Em chờ ta!
Thế Quân Thanh nói rồi kéo dây cương rồi đi.

_ Thất Thiếu, huynh đừng nhìn nữa đã đi xa không thấy nữa rồi!
Bạch Tô nói.

_ Chúng ta vào trong!
Cố Thất Thiếu quay người một cái liền nghe tiếng một gã rất quen thuộc, dừng lại.

_ Thất Thiếu!

_ Thù Du? Sao muội lại bị hắn ta trói lại chứ, không phải ra ngoài mua ít đồ sao?
Cố Thất Thiếu nhìn Thù Du đang bị trói chặt hai chân, nhíu mày hỏi.

_ Còn không phải ta thấy ả đi lung tung bên ngoài sao? Các người sống nơi đây thanh thản quá nên quên việc của một con chó rồi à?
Quân Diệc Chính ngồi trên ngựa kiêu ngạo nói.

_ Quân Diệc Chính!
Cố Thất Thiếu gằn giọng nói.

_ Mau chóng bắt hai người đó lại cho bổn vương!
Quân Diệc Chính ra lệnh, người phía sau túa lên bao vây thành vòng tròn xung quanh.

Bạch Tô đứng sau Cố Thất Thiếu, hắn chuẩn bị sẵn thế tấn công.

_ Cố Thất Thiếu ngươi nhìn xem, chỉ cần ngươi không ngoan ngoãn theo ta thì mạch cổ của ả sẽ đứt ngay!
Quân Diệc Chính rút ra kiếm chỉa ngay cổ Thù Du nói, khoảng cách giữa kiếm và cổ chỉ cần một cái ních tay sẽ chết ngay.

_ Quân Diệc Chính! Ta theo ngươi bỏ thứ không có mắt đó ra khỏi muội ấy!
Cố Thất Thiếu nhíu mày.

_ Thất Thiếu không cần lo cho muội mà!

Thù Du nói.

_ Ồn ào quá rồi đó, trói lại hết giải đi!
Quân Diệc Chính nói lớn.

....

Quân Diệc Chính đưa thế đi suốt một ngày đến tối mới chịu dừng chân lại nghỉ ngơi qua đêm. Hắn không cho Cố Thất Thiếu ăn thậm chí là nước uống cũng không có lấy 1 giọt.

Cố Thất Thiếu cùng hai cô nương kia bị trói hai tay lại, ngồi dưới gốc cây tựa lưng lại thành ba với nhau.

Thuộc hạ của hắn thì gom củi khô về đốt lửa, còn Quân Diệc Chính thì ngồi một chỗ khác hưởng thụ uống nước nghỉ ngơi vô cùng sảng khoái nên không để ý ba người đằng đó.

_ Thất Thiếu, một lát đợi hắn ngủ say, muội sẽ dùng dao găm cưa dây trói cho huynh thoát khỏi đây!
Bạch Tô nói nhỏ vào tai hắn.

_ Vậy còn hai người thì sao? Ta là chủ nhân của hai muội, ta không thể để hai muội lại đây mặc hắn dày vò!
Cố Thất Thiếu đáp.

_ Huynh không cần lo cho hai muội! Phải rồi tư thế ngồi mỏi lưng lắm sao, sao huynh chuyển động hoài vậy?
Thù Du cũng nói thêm.

_ Chỉ là hơi mỏi phía sau lưng, tựa vào cây khiến ta khó chịu!
Cố Thất Thiếu đáp.

_ Nè, nè, nè các ngươi đừng mơ mộng trốn đi, không thoát khỏi tay bổn vương đâu, hiểu không tiểu tạp chủng!
Quân Diệc Chính nghe tiếng nói xì xào bên phía họ liền ra uy cảnh cáo.

_ Thất Thiếu, muội xin lỗi, không ngờ lại thành như vậy, nếu muội không sơ xuất trúng thuốc mê hắn phóng ra thì...
Thù Du trong lòng ấy nấy nói.

_ Muội không cần tự trách, về Bắc Lệ là tốt rồi!

...

_ Thất Thiếu!
Vũ Trạch canh lúc Quân Diệc Chính với đám thuộc hạ ngủ say liền lén lút nhẹ chân đi tới phía gốc cây chỗ ba người ngồi.

_ Vũ Trạch muội tỉnh rồi à!
Cố Thất Thiếu nhìn cô, hai cô nương kia cũng chợt thức giấc.

_ Muội tới cứu huynh, Thù Du và Bạch Tô ra ngoài!
Vũ Trạch nhẹ gật đầu, nói.

_ Khoan đã, ta phải về Bắc Lệ một chuyến, giải quyết xong mọi việc nơi đó, ta còn phải lấy tro cốt của mẫu phi, mới có thể rồi khỏi. Muội tỉnh lại thì tốt rồi, là lỗi của ta không bảo vệ cho ba người!
Cố Thất Thiếu nói.

_ Thất Thiếu không cần tự trách!
Vũ Trạch nói.

_ Vũ Trạch, muội mau cởi trói cho Thù Du và Bạch Tô nhanh lên, đưa họ rời khỏi nơi này!

_ Còn Thất Thiếu thì sao?

Vũ Trạch hỏi.

_ Yên tâm đi, họ sẽ không làm gì được ta, ngoan, đi mau đi!
Cố Thất Thiếu thúc giục họ.

Vũ Trạch nghe lời hắn, cởi trói hai cô nương.

_ Thất Thiếu, muội sẽ tìm trợ giúp từ Thế công tử, nhanh thôi huynh đợi tụi muội quay lại!
Bạch Tô nói.

....

Lúc sau, Cố Thất Thiếu bị thuộc hạ của hắn cưỡng chế đem đến vách đá nơi cao nhất có thể từ đó nhìn được toàn cảnh dược quỷ cốc ấy.

_ Không ngờ tới, ngươi dám kêu người cứu hai ả kia đi!
Quân Diệc Chính nhìn hắn.

_ Muốn chém, muốn giết, cứ tùy ý!
Cố Thất Thiếu nhàn nhã đáp.

_ Ha! Đã nhìn thấy rồi chứ, đó là dược quỷ cốc, ta đã tự tay phóng lửa đốt nó, đó là cái giá phải trả khi hai ả kia bỏ trốn, à quên mất ta cũng rất muốn biết tên nam nhân ngươi đem về trốn đâu rồi, nếu ta thấy hắn cũng ra tay giải quyết một thể!
Quân Diệc Chính cười tà mị, nhướng mắt về phía ngọn lửa.

Cố Thất Thiếu nhìn theo hướng mắt hắn  chỉ, trong con ngươi của hắn chỉ nhìn thấy một đám lửa hung hãn đang lan ra khắp hàn xá của mình, nơi đó là nơi mang lại cho hắn hạnh phúc cùng Quân Thanh, tại sao Quân Diệc Chính dám phá hủy nó.

Cháy rồi, hàn xá cũng lụi tàn thành đám tro đen dần rồi, Cố Thất Thiếu hắn phẫn uất mà nắm chặt hai tay thành nắm đấm, một khắc nếu không kìm được thì sẽ tuẫn Quân Diệc Chính một trận.

Cháy hết rồi! Tất cả, thứ duy nhất hắn gầy dựng bấy lâu nay! Vô nghĩa rồi!

Cố Thất Thiếu quay sang hắn túm lấy cổ y phục, đôi mắt sắc lạnh, căm phẫn nhìn. Thuộc hạ Quân Diệc Chính liền kề kiếm sát cổ hắn.

_ Quân Diệc Tà, lần này Bắc Lệ thua trận, phe ta bị sỉ nhục nặng nề, ngươi lại không đem được đồ tới cho ta, ngươi nói món nợ này chúng ta tính sao đây. Ngươi hãy nhìn cho kĩ đi, mãi mãi ghi nhớ, gà rừng thì là gà rừng, sẽ không bao giờ biến thành phượng hoàng được, đợi sau khi quay về ta sẽ cùng ngươi tính thật rõ ràng, từng món nợ một, hiểu chưa!
Quân Diệc Chính vừa nói vừa động tay động chân với hắn, vuốt ve mặt hắn, cười nhếch mép, rồi hắn vỗ vỗ tay vào ngực.

Cố Thất Thiếu lần cuối cùng trước rời khỏi, có chút xao xuyến nhìn lại rồi bị đưa đi.

...

Cố Thất Thiếu từ lúc bị đưa đi liền không được chợp mắt tẹo nào, trời sáng vẫn phải tiếp tục đi, không ngừng giữ đường đi.

_ Còn bao nhiêu lâu nữa tới Bắc Lệ?
Quân Diệc Chính dừng ngựa hỏi.

_ Bẩm, còn nữa canh giờ nữa sẽ tới.
Thuộc hạ nói.

_ Tốt, còn một lúc nữa ngươi cũng về được nhà rồi nhỉ, chắc cảm xúc rất nhiều, nhưng thật sự đáng tiếc là ngươi chỉ nên ở tử lao, nơi đó thích hợp cho ngươi nhiều, tạp chủng!
Quân Diệc Chính nhìn xuống người đứng bên dưới, đắt ý nói.

_ Ta muốn gặp phụ hoàng!
Cố Thất Thiếu gương mặt hận không thể giết chết Quân Diệc Chính nhìn hắn.

_ Phụ hoàng? Ngươi xứng sao?
Quân Diệc Chính cười đáp.

_ Điện hạ, thần phụng lệnh hoàng hậu nương nương đến hộ tống ngài an toàn vào cung!
Một thuộc hạ khác đưa theo người tới, hành lễ nói.

_ Tốt, chúng ta đi!

Quân Diệc Chính nói, rồi đá vào ngựa, kéo dây cương.

Bọn người đó vừa rồi khỏi đám người luôn theo sau để chờ cơ hội cứu Cố Thất Thiếu ra, đi sau phía cây to chờ thời cơ tốt.

_ Ở đây có nhiều thị vệ, chúng ta không thể cứu được Thất Thiếu, tạm thời chờ đi!
Vũ Trạch cản Thù Du lại tránh việc manh động sẽ không hay.

Thù Du gật đầu.

_ Thế công tử, Thất Thiếu dù cho là thân phận nào đi nữa, ngài cũng phải cứu huynh ấy, rồi hay cùng nhau giải quyết!
Bạch Tô nhìn Thế Quân Thanh nói trước.

_ Ta hiểu ý cô nương, lời ta hứa với bá mẫu nhất định sẽ không nuốt lời!
Thế Quân Thanh nhìn bóng dáng Cố Thất Thiếu có chút sót thương.

____

Sau khi quay về Bắc Lệ, Quân Diệc Chính cho người đưa Cố Thất Thiếu nhốt vào tử lao, tay chân toàn bộ cưỡng chế trói lên giá bằng xích sắt. Còn hắn thì đi gặp mẫu phi mình nói chuyện.

Cố Thất Thiếu được hai thuộc hạ được phân phó ở lại canh ngục. Không khí tỉnh lặn chỉ có ba người, bầy muỗi độc rất dễ bay vào theo tiếng sáo Vũ Trạch. Bọn người ngoài kia liền bị đột kích không phòng vệ liền bị chích chết. Vũ Trạch mở lấy của ngục.

Thế Quân Thanh theo sau ba cô nương đi đến tháo xích sắt trên tay rồi xuống chân Cố Thất Thiếu.

_ Sao ba người lại đưa huynh ấy đến đây chứ, ở đây rất nguy hiểm, Quân Thanh xin lỗi huynh rời khỏi đây trước được không?
Cố Thất Thiếu sau khi cử động tay chân được, nhìn nam nhân kia có chút tránh mặt lo sợ, tìm cách đẩy Quân Thanh ra xa mình.

_ Sau khi rời khỏi Bắc Lệ, chúng ta giải quyết vấn đề đó sau, bây giờ em phải đi theo ta đến nơi an toàn!
Thế Quân Thanh nắm giữ tay hắn kéo.

_ Các người đi đi, ta không thể, nếu như đi ta sẽ trở thành kẻ đào tẩu Bắc Lệ, ta sẽ không thể gặp phụ hoàng được, làm sao ta giải quyết được tất cả mọi chuyện ở đây, còn hài cốt mẫu phi thì sao?
Cố Thất Thiếu giật lại tay, nói.

_ Thất Thiếu huynh vẫn không biết, bệ hạ đang bị bệnh rất nguy kịch, hoàng hậu và Quân Diệc Chính đã phong tỏa tin tức, chỉ sợ là sau khi bệ hạ băng hà sẽ tới lượt huynh bị xử tử!
Thù Du nói.

_ Thất Thiếu chúng ta chạy trước được không? Sau khi ra ngoài chúng ta sẽ nghĩ cách sau!
Vũ Trạch khuyên hắn.

Năm người cùng nhau chạy ra ngoài, Thế Quân Thanh luôn ở cạnh Cố Thất Thiếu tránh nguy hiểm xảy ra. Thuộc hạ của hắn thì chạy theo sau truy đuổi họ.

_ Thất Thiếu tính mạng của bệ hạ bị đe dọa e rằng trong cung có biến cố, huynh nhanh chóng vào cung lấy tro cốt nương nương đi, ba người tụi muội đánh lạc hướng chúng!
Vũ Trạch nói.

_ Đi thôi!
Thế Quân Thanh kéo tay hắn chạy theo một hướng, ba cô nương kia chạy theo một hướng khác đánh lừa bọn thuộc hạ.

Cố Thất Thiếu và Thế Quân Thanh chạy hướng không có người theo sau, chạy được một lúc liền mệt không chạy nổi, Cố Thất Thiếu phải dừng lại một lúc giữ đường tay vịn cây nghỉ mệt.

_ Hộc...!

_ Thất Thiếu, em sao vậy?
Thế Quân Thanh tay kia đỡ vai hắn hỏi.

_ Chắc do không được ăn uống nên thân thể có chút yếu!
Cố Thất Thiếu cười nhẹ.

_ Chúng ta tiếp tục chạy!
Thế Quân Thanh đỡ hắn đi.

_________________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net