Phần 34 : Bắc Lệ ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân Diệc Chính sau khi được báo lại rằng Cố Thất Thiếu đã bỏ trốn liền đi thẳng đến tử lao, đứng trước mặt những người canh chừng.

_ Tiểu tạp chủng đâu rồi? Hả?
Quân Diệc Chính nóng nảy liền không kìm được vung tay đánh vào mặt một tên đứng kế mình.

_ Để cứu mất rồi thưa điện hạ!
Hắn đáp.

_ Cứu rồi? Cả đám vô vụng các ngươi!
Quân Diệc Chính quát tháo.

_ Thái tử tha mang!

_Quân Diệc Tà, để ta xem ngươi chạy tới đâu?

....

Cố Thất Thiếu cùng Thế Quân Thanh đến nơi phụ hoàng hắn dưỡng bệnh, nơi này canh giữ không quá nghiêm ngặt chỉ có hai tên nô tài, thừa sức Cố Thất Thiếu dùng bột thuốc mê hạ.

Cố Thất Thiếu đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, cầm tay phụ hoàng mình lên chuẩn mạch. Hắn lấy trong người ra một lọ nhỏ đựng thuốc, lấy ra một viên đưa vào miệng phụ hoàng.

Lúc sau phụ hoàng hắn liền tỉnh, thái độ vô cùng ngạc nhiên và vui mừng khi thấy hắn ngồi bên cạnh, liền cố sức cầm tay hắn.

_ Con trai! Đứng là con sao?

_ Phụ hoàng là con đây! Là một hài tử mà người căm ghét nhất, cho dù trước đây người đối diện xử với con thế nào thì người vẫn là người đưa con đến thế gian này, cho nên con tới đây để cứu người!
Cố Thất Thiếu cầm tay ông ấy an ủi.

_ Trẫm có lỗi với mẫu phi con và con, đa tạ con đã không nghĩ chuyện trước đây mà cứu trẫm!

_ Người không cầm phải nói những chuyện đó, con cứu người là thương hại, bây giờ người nói những lời này với con đã trễ lắm rồi! Mẫu phi của con chết rồi, người khiến con ra nông nỗi như vầy, vậy người thử hỏi lại chính thâm tâm mình một câu đa tạ có thể bù đắp được tất cả sao?
Sâu trong đôi mắt của Cố Thất Thiếu nhìn ra được những nỗi hận cùng sự tủi nhục trong ấy.

_....
Ông ấy không trả lời chỉ là nằm yên khóc.

_ Nói cho người biết, cả cuộc đời này con sẽ tuyệt không tha thứ cho người, người yên tâm bây giờ bệnh cũng tới đỉnh điểm của nó rồi, thuốc con cho người uống là vô ích, nó chỉ giúp người chết một cách nhẹ nhàng mà thôi, không giống mẫu phi tới lúc chết vẫn còn rất đau khổ!

_ Như vậy cũng đủ rồi, con trai cầm lấy nó, năm xưa thế lực gia tộc hoàng hậu hùng mạnh, trẫm vì ngôi vị nên không dám đắt tội, trẫm chỉ còn cách làm cho người mình yêu thương chịu nhiều khổ cực và sỉ nhục, là tại ta quá nhu nhược!
Ông ấy lấy ra chiếu thư đưa cho hắn, tự đánh, tự trách bản thân mình.

_ Người là hoàng đế, không thể bảo vệ được hài tử và nữ nhân của mình, người đừng biện minh nữa vốn dĩ người xem trọng thiên hạ, ngai vàng. Con không giống người, người chọn quên hai mẫu thân con, nhưng đối với con thứ này không đáng để con đánh đổi mất đi mẫu phi, con không chọn cũng không cần, nó có thể bù đắp được những gì đã xảy ra bao nhiêu năm qua sao? Vậy thì người nói xem mẫu phi của con có quay trở lại không?
Cố Thất Thiếu sau khi chuốc xuống những oán hận về phụ hoàng mình, hắn chậm đứng lên tay cầm chiếu thư, Thế Quân Thanh liền đỡ hắn về phía mình.

_ Con à...

_ Phụ hoàng, tự mình cầu phúc đi, hài nhi xin lui trước!
Cố Thất Thiếu sau khi nói xong, cùng Thế Quân Thanh ra ngoài, y còn thứ quan trọng nữa cần lấy, mới rời khỏi Bắc Lệ được.

_ Con à...con...khụ khụ!

......

_ Em định vào trong đó một mình à?
Thế Quân Thanh nhìn hắn.

_ Trong đó không có người canh giữ, cũng không ai qua lại, ta lấy rồi sẽ ra ngay, huynh đợi ở đây một lát!
Cố Thất Thiếu rời khỏi vòng tay của hắn, một mình tiến vào trong, nơi thờ tro cốt mẫu phi.

Cố Thất Thiếu nhìn xung quanh nơi đặt tro cốt trên đó không có, hắn nhíu mày một cái, sau lưng liền nghe thấy giọng nói khiêu khích.

_ Ngươi đang tìm cái này sao?
Quân Diệc Chính cầm trong tay hủ tro cốt, đắt ý đi đến.

_ Trả hài cốt mẫu phi ta lại đây!
Cố Thất Thiếu phẫn nộ đi lại.

_ Gấp gáp cái gì chứ, muốn lấy lại cũng dễ thôi, chúng ta chơi một trò chơi đi chịu không? Giống lúc nhỏ vậy, ta làm hoàng đế, ngươi làm nô tài nghe lời. Quỳ xuống hành lễ với ta đi!

Quân Diệc Chính cầm hủ tro cốt thúc đẩy hắn nghe lời mình.

_ Được!
Cố Thất Thiếu quỳ hai gối xuống nền đất, hai tay chấp lại hành lễ.

_ Không chỉ như vậy đâu, ngươi cần phải khấu đầu với ta ba cái!

Cố Thất Thiếu cố gắng nhẫn nhịn, dập đầu một cái, hai cái, cái thứ ba dập xuống liền bị Quân Diệc Chính không vừa mắt đạp vào bụng một cái, khiến hắn không phòng vệ liền ngã lặn xuống nền đất, tay theo bản năng ôm bụng lại, bụng có chút đau quặn, hắn cố gắng chật vật đứng lên nhìn hắn bằng ánh mắt hận thù.

_ Quân Diệc Chính! Ngươi điên rồi sao?

_ Thì sao? Ta rất thích điều đó, tạp chủng thì không được phản bác, nghe hiểu không? Ư....!?
Quân Diệc Chính vừa vui vẻ, vừa cười mãn nguyện, nhưng vừa dứt lời liền khó chịu thân thể, tay cầm hủ tro cốt không còn sức liền bị Cố Thất Thiếu đoạt lại, hắn liền nắm tay Quân Diệc Chính xem xét.

_ Ngươi, trúng độc rồi!
Cố Thất Thiếu nói.

_ Chẳng phải ngươi tinh thông y thuật sao? Mau chữa cho ta! Đừng đi, chúng ta là huynh đệ ruột thịt đệ phải chữa cho ta!
Quân Diệc Chính nhìn hắn, không hiểu vì sao mình lại bị trúng độc, liền níu kéo tay áo hắn lại van xin.

_ Giờ mới biết ta và ngươi là huynh đệ?
Cố Thất Thiếu hất mạnh tay hắn ra.

_ Cứu ta với, cứu ta, ta cầu xin đệ mà!
Quân Diệc Chính thấy hắn bỏ đi liền quỳ hai gối xuống cầu xin, hắn dừng lại bước chân.

_ Thất Thiếu!
Thế Quân Thanh uy vũ tiến lại ôm eo xoa xoa bụng hắn.

_ Sao huynh vào đây?
Cố Thất Thiếu ngước lên nhìn, cười với hắn.

_ Còn không phải ta không chịu nổi thấy cảnh hắn ta chà đạp, sỉ nhục em sao? Trúng độc cũng rất đáng!
Thế Quân Thanh chỉnh lại tóc mái hắn.

_ Đừng nói với ta, huynh hạ độc hắn?
Cố Thất Thiếu hỏi.

_ Chỉ là lúc nãy nhìn không vừa mắt hắn đi vào còn cầm hủ tro cốt bá mẫu nên ta chỉ cho hắn ngửi trúng một xíu độc dược thôi, nhiêu đó vẫn chưa đủ xả cơn tức cho em!
Thế Quân Thanh trả lời.

_ Quân Thanh, đưa hắn thuốc giải đi!
Cố Thất Thiếu dựa người vào hắn có chút mệt mỏi nhắm mắt.

_ Em tha cho hắn dễ dàng quá rồi đấy?
Thế Quân Thanh đem ra một viên thuốc giải quang xuống đất cho nó từ từ lăn lại chỗ Quân Diệc Chính.

_ Ngươi....

Quân Diệc Chính nhìn viên thuốc dưới đất cạnh mình, hắn cảm thấy mình bị xem thường, bị xem thành cẩu.

_ Thế nào? Ta chỉ có một viên thuốc giải, ngươi một uống hai chết, chọn đi nhé, à mà trước khi uống sủa vài tiếng trước nhé chó ngoan!
Thế Quân Thanh cười chăm chọc với hắn, nói xong liền ôm người rời đi.

....

_ Em muốn đi đâu?
Thế Quân Thanh đặt người xuống khỏi vòng tay mình.

_ Đến bờ suối, đem tro cốt mẫu phi rải đi, để người được tự do!
Cố Thất Thiếu cười nói.

Cố Thất Thiếu đi đến một con suối gần đấy, đem tro cốt trong tay mình rải xuống nước toàn bộ, trong lòng tuy không nở nhưng đây là nguyện vọng của mẫu phi.

Thế Quân Thanh đưa hắn một nhánh hoa diên vĩ vừa hái, Cố Thất Thiếu đặt nó xuống bên cạnh hủ tro cốt không. Hai người sau khi xong liền tụ họp lại với đám cô nương kia.

_ Thất Thiếu, bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?
Vũ Trạch hỏi.

_ Ta không biết, dược quỷ cốc bị hủy rồi, các cô cũng không cần theo ta nữa sẽ rất khổ!
Cố Thất Thiếu đang tay trong tay với Thế Quân Thanh, trả lời.

_ Thất Thiếu đi đâu tụi muội theo đó!
Thù Du nói.

_ Như vầy đi, hai người chung ta sẽ đi nơi khác một vài ngày giải quyết công chuyện, các cô về Tần Hy cho người xây dựng lại dược quỷ cốc như ban đầu, sau khi xong việc chúng ta sống y như trước thế nào?
Thế Quân Thanh nhìn Cố Thất Thiếu ngỏ ý nói.

_ Ba người nghe theo huynh ấy đi.
Cố Thất Thiếu nói.

_ Vâng!

Đợi sau khi ba người họ rời đi Cố Thất Thiếu mới dám lộ ra rõ vẻ mặt đau đớn của mình, tay ôm lấy phần bụng dưới có hơi chặt, khung người cong, Thế Quân Thanh đứng đấy thấy thế liền nắm tay hắn chuẩn mạch xem thử. Không biết hắn chuẩn mạch ra gì mà có vẻ vui mừng trong đấy, khóe miếng cười muốn lộ rõ ra.

_ Huynh bị điên rồi!
Cố Thất Thiếu nhìn vẻ mặt hơi ngớ ngẩn cười một mình của hắn, chửi.

_ Ta làm sao điên được khi bé con chưa ra đời gặp phụ thân!
Thế Quân Thanh liền phản bác lại.

_ Huynh nói bé con nào, huynh giấu ta có với nữ nhân khác một bé con hả?
Cố Thất Thiếu đá chân hắn một cái mạnh.

_ Em tự bắt mạch cho mình xem, em hoài thai rồi đấy, đến việc này em còn không biết, đừng vu khống phu quân mình lăng nhăng bên ngoài!
Thế Quân Thanh chỉ tay vào bụng hắn.

_ Làm....làm sao đây?
Cố Thất Thiếu nghe hắn, tự mình bắt lấy mạch chuẩn, hắn xem thấy mình hoài thai rồi, nhưng điều hắn sợ là hoài thai trước khi thành thân sẽ không tốt.

_ Cái gì mà làm sao? Ta đâu nói sẽ không chịu trách nhiệm với em, ta còn đang ý định đưa em về gặp phụ mẫu mang sính lễ đến thành thân với em nữa kìa!
Thế Quân Thanh ấm áp nắn lại gương mặt nhăn nhó kia thành gương mặt có sức sống xíu.

_ Nhưng...phụ mẫu huynh có chấp thuận ta chưa vào cửa Thế gia lại hoài thai không?
Cố Thất Thiếu thật sự rối bời tâm trạng hỏi.

_ Sẽ thôi, nào ngoan đang hoài thai đừng suy nghĩ lung tung ảnh hưởng hài tử, lúc nãy em đau bụng chắc do tên khốn kia đánh, khi về Thế phủ ta nói người bồi bổ lại cho em!

_ Ta vẫn thắc mắc, tại sao huynh nói quay về mà, sao lại đi chung với đám cô nương ấy cứu ta?

_ Đi được nữa đường tim ta liền nhói vô cùng, lại trong lòng linh cảm không tốt liền quay đầu lại, đi đến nơi thì thấy dược quỷ cốc cháy thành tro tàn, ta đi kiếm em liền tình cờ gặp họ trong rừng!

_ Ừm, chắc là linh cảm của sự liên kết!

_________________________________________

" Chương sau sẽ tới cặp chính nha mà cặp chính nó ngược🥺, đọc vui vẻ ❤❤🤭 "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net