Phần 36 : Linh Cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Vương gia, ngài dậy sớm vậy?
Hỷ Thước tay bưng khay điểm tâm đi tới.

_ Ngủ không quen chỗ, không có cái gối để ôm ngủ!
Chung Vô Mị nói, y sau đó vẫn tiếp tục công việc ăn dĩa lệ chi trên bàn.

_ Vương gia, một mình ăn hết đóng lệ chi này sao?
Hỷ Thước đặt điểm tâm lên bàn, tay chỉ vào đóng vỏ.

_ Ừm!
Chung Vô Mị điềm tĩnh gật đầu.

_ Đừng ăn nữa, ngài ăn nhiều cũng không tốt đâu, nóng thân thể lắm, ăn chút bánh quế hoa muội làm xem hợp khẩu vị không?
Hỷ Thước đem nữa dĩa lệ chi kia đêm sang một bên, đẩy khay điểm tâm đến trước mặt y.

Chung Vô Mị cẩm một miếng lên cắn thử, vị cũng phải tệ, Hỷ Thước lúc nào cũng làm đồ ăn rất ngon, nhưng mà lệ chi có thể ngon miệng với y hơn.

_ Ta no rồi, Hỷ Thước canh y, ta muốn đi dạo hít không khí!
Chung Vô Mị ăn được trọn vẹn một cái liền không ăn nữa, lấy khăn tay lau vết dơ trên tay.

_ Hả? Nhưng ngài chỉ mới ăn một cái?

_ Ta muốn đi dạo!
Chung Vô Mị nhìn nàng nhấn mạnh câu.

_ Em đi lấy y phục, vương gia đợi một xíu!
Hỷ Thước chạy đi vào phía tủ, lục đục tìm y phục

Nhưng nhìn vào vài bộ y phục có hơi khác khác, nàng chần chờ không biết nên lấy hay không, nhưng nàng nhớ rằng từng thấy ai mặc nó một lần rồi. Không nghĩ thêm nữa, nếu không lấy nhanh vương gia sẽ trách phạt mất, nàng lấy đi bộ màu trầm một xíu, kèm thêm áo choàng bên ngoài tới.

_ Vương gia, em canh y cho ngài!
Hỷ Thước nói.

_ Bộ này hình như của..của Tần vương?
Chung Vô Mị vừa khoác nó lên người, cảm thấy nó hơi rộng với người một xíu, nhìn sơ qua liền biết không phải y phục của mình, y cố nghĩ ra, là của Long Phi Dạ mà, sao nó ở đây.

_ Hả? Đây là y phục Tần vương ạ? Vương gia em thật sơ xuất, hôm qua vội quá nên em gom lộn vài bộ rồi! Làm sao đây, Hỷ Thước không cố ý?

Hỷ Thước nói với giọng quýnh quáng.

_ Không phải lỗi của em, không sao dù sao cũng lấy rồi, có trả cũng không được, chỉnh lại y phục, ra ngoài thôi!
Chung Vô Mị âm trầm nói.

Chung Vô Mị khoác áo choàng ra bên ngoài, Hỷ Thước theo sau.

_ Vương gia!
Trương Tắc đứng canh bên ngoài của hành lễ.

_ Ừm, ra ngoài dạo!

_ Vâng!

Thế là ba người cùng nhau ra bên ngoài giải khuây, y nhìn xung quanh bá tánh đã sống yên bình lại rồi, y yên tâm hơn chút.

....

_ Ca ca, huynh còn không mau chóng đi, cứ đi chậm chạp như thế, sư bá của muội sẽ trách phạt muội mất!
Chung Tử Vân tung tăng chạy nhảy đằng trước, phía sau thì có một nam tử bạch y theo cùng.

_ Ừm, ta biết rồi!
Nam tử kia đi nhanh hơn một chút.

_ Ca ca, hay để Tử Vân dìu huynh cho nhanh, mắt huynh vẫn chưa bình phục, lỡ gặp cục đá vấp ngã muội cũng sẽ bị sư bá la cho coi!
Chung Tử Vân nhanh nhạy đi lại đỡ nam tử bạch y.

Nam tử bạch y có dáng người cao hơn nàng, đôi mắt bị quấn lại bởi lớp vải trắng dày chứa lá thuốc.

Hai người một nam tử một nữ tử bước vào tiệm bán thuốc nổi tiếng nhất Thịnh Kinh mà mua thuốc cho hắn.

_ Ca ca đứng bên ngoài đợi, Tử Vân vào mua thuốc cho huynh sẽ ra ngay!
Chung Tử Vân để nam tử bên ngoài rồi vội vào trong mua thuốc.

_ Tiểu cô nương cần gì?

_ Bốc cho ta ba thang thuốc theo tờ giấy trên này viết!

_ Của cô nương đây!

_ À, đa tạ!

Chung Tử Vân sau khi mua xong thuốc liền chạy ra với tay cầm thuốc.

_ Ca ca, xong rồi về thôi, cũng đến giờ thay thuốc cho mắt huynh rồi!
Tử Vân cầm lấy cánh tay nam tử mà nói.

_ Được!

.....

Đám người Chung Vô Mị đi dạo một vòng Thịnh Kinh, đến trước tiệm thuốc nổi tiếng nhất Thịnh Kinh thì Hỷ Thước dừng lại nói.

_ Vương gia, đễ Hỷ Thước vào bệnh trong mua thuốc an thai cho ngài dùng nha!
Hỷ Thước nói.

_ Ừm, mua thêm ít kẹo xí muội nữa!
Chung Vô Mị đề nghị nàng.

Chung Vô Mị đứng bên ngoài đợi cùng Trương Tắc, y đứng ở ngay chỗ nam tử bạch y lúc nãy đứng chờ. Chung Vô Mị nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm một người quen thuộc đó, y vì sao linh cảm và ngửi được tinh hương quen thuộc của càn nguyên đời mình. Lòng y trỗi dậy nôn nóng tìm, nhưng để lại nơi đó chỉ là trống rỗng, không có hình bóng quen thuộc kia.

_ Vương gia, muốn kiếm gì sao, Trương Tắc giúp người?
Trương Tắc nhìn y xoay quanh nhìn, cảm giác đang bất an cho lắm.

_ Hở? Không có, chắc ta nhìn nhầm thứ gì rồi!

Chung Vô Mị thôi không tìm kiếm người nữa, đáp.

_ Vương gia, Hỷ Thước mua xong rồi.
Hỷ Thước nói.

_ Ừm, nắng cũng bắt đầu chói rồi, quay về vương phủ thôi!
Chung Vô Mị đi trước một bước.

____

『 Thiên Dật phái 』

_ Hai người về rồi sao?
Hoa Ưng Trì nói.

_ Vâng sư bá!

_ Con đem thuốc đi sắc trước đi, còn công tử theo ta quay về phòng thay thuốc!
Hoa Ưng Trì nói tiếp.

Nam tử bạch y được Hoa Ưng Trì dìu vào phòng, ngồi xuống giường, lớp vãi trắng được tháo xuống, trong đôi mắt ấy hình như tiến triển tốt hơn không ít, tấm vải trắng tẩm thuốc khác được đè lên sau đó.

_ Đa tạ, Hoa trưởng lão!
Nam tử thanh nhã nói.

_ Công tử không cần khách sáo, công tử nghỉ ngơi một lát sẽ có người đem buổi xế cùng thuốc tới!
Hoa Ưng Trì điềm nhã đáp rồi ra ngoài.

Nam tử ngồi trên giường, cánh tay vô thức đưa lên gần mắt, vài đầu ngón tay chạm nhẹ lên lớp vải trắng, hắn đang cố gắng nhớ ra thứ gì đó, một giọng nói lúc nào cũng dai dẳng trong đại não mình lúc ngủ.

Người đó là ai?

Là nam tử?

Nhưng tại, tại sao mình không thể thấy rõ gương mặt?

Giọng nói rất quen thuộc?

Hình như mình nghe ở đâu đó?

『 Flashback....

Ngày hôm đó, sau khi Long Phi Dạ bị ám hại rơi xuống vách đá, hắn cả người tiếp đất bằng những vết thương chằng chịt trên cơ thể to nhỏ gì có đủ, nhưng phần đầu không may đập vào tảng đá mất nhiều huyết dẫn đến trí nhớ quan trọng một phần nào bị lãng quên, còn đôi mắt thì bị nhánh cây khô nhọn hoắt quẹt vào làm y mất đi khả năng nhìn mọi thứ ngoài sáng.

Long Phi Dạ rơi xuống vách đá, chịu không ít đau về thể xác, còn một chút hơi tàn là rất phước lớn tổ tiên Long gia tích đức để lại rồi.

Trong rừng không một bóng người, nhưng mà thú dữ ở nơi hoang dã này thì có rất nhiều, Long Phi Dạ hôn mê thôi thóp nằm ở đó nữa ngày trời không ai qua lại cứu giúp, nhưng ông trời thương hại hắn để cho một tiểu cô nương nhỏ tuổi trốn sư bá mình xuống núi chơi gặp phải hắn bất động.

Chung Tử Vân nhìn thấy hắn nằm đó, yên một chỗ lại sam y vấy bẩn huyết đậm kèm theo bùn đất, tàn khốc không thể nào tả được bằng lời nói, chỉ tận mắt nhìn mới cảm thụ được nó.

Nàng đi lại cứu hắn, đem về Thiên Dật phái cho sư bá xem xem, vì nàng được ca ca mình dạy rằng thấy người gặp nạn phải ra tay cứu giúp nha, như thế mới là một tiểu cô nương ngoan ngoãn nghe lời, sư bá cũng sẽ khen ngợi mình.

.

Long Phi Dạ được đem về chữa trị, y phục trên người được thay mới, vết thương được xử lý cùng băng bó, Hoa Ưng Trì và Chung Tử Vân hai người họ luôn túc trực canh chừng hắn.

Trong lúc Long Phi Dạ hôn mê, một thanh âm dai dẳng cứ cố tình luồng lách vào đại não hắn, hiện hữu lên những hình ảnh nói quen thì quen, không quen lại không quen, giọng điệu ấy cứ lặp đi lặp lại trong suốt quá trình thành vòng tuần hoàn vậy. Nó phiền toái đến nỗi chói tai, khiến gương mặt lạnh lùng ấy nhăn nhó khó chịu, vài ngón tay có chút động nhẹ.

Thanh âm dịu dàng trầm xuống, đôi lúc cao rồi lại thấp vang lên trong tâm trí ấy " Dạ ca, huynh nhất định phải sống tiếp, huynh đã hứa sẽ quay lại với ta a ~ "

" Dạ ca làm ơn đừng ngủ, ta đang đợi huynh quay về "

" Dạ ca, Dạ ca...."

Long Phi Dạ cả người đầy mồ hôi lạnh toát ra, hắn nhìn thấy nam tử nào đó trong quen thuộc gọi tên mình, không thể thấy mặt rõ chỉ nhìn thấy mờ mờ thân ảnh thôi.

Long Phi Dạ cuối cùng cũng tỉnh vì bị thanh âm kia quấy phá, chậm chạp mở mắt ra, hắn muốn xem bản thân thành bộ dạng thế nào và đây là nơi nào, khoang đã....không thể nào....mắt...đôi mắt của hắn không thể thấy gì ngoại trừ bóng tối màu đen xung quanh.

Long Phi Dạ...hắn mù tạm thời rồi sao?

Nhánh cây đáng chết!

_ A!
Long Phi Dạ tay ôm đầu đau như búa bổ đôi la lên.

_ Công tử, đừng hoảng, ta sẽ tìm cách trị liệu cho công tử sớm nhất, trước mắt chỉ có thể dùng thuốc giảm đau!
Hoa Ưng Trì đơ hắn ngồi dậy.

_ Mắt của tôi, đầu tôi nữa, thật sự rất đau!
Long Phi Dạ tay cọ cọ xát mắt.

_ Công tử đừng dụi mạnh, chỉ làm nó nặng hơn thôi, công tử tên là gì vì sao thương tích lại nặng như thế? Lúc cứu công tử về y phục trên người cho thấy công tử không phải người bình thường?
Hoa Ưng Trì hỏi.

_ Ta...aaaa....đầu không thể nhớ nổi...đau!
Long Phi Dạ cố gắng nhớ, nhưng vừa nghe hỏi tên thì hắn lại càng đau đớn hơn nãy.

_ Không cần cố, từ từ rồi sẽ nhớ, công tử trước uống thuốc nghỉ ngơi!
Hoa Ưng Trì đưa chén thuốc cho hắn cầm.

_ Ta gọi ơn nhân là gì đây?
Long Phi Dạ uống thuốc xong liền hỏi.

_ Là tiểu cô nương Tử Vân nhà ta cứu công tử về, gọi ta Hoa trưởng lão được rồi!

_ Đa tạ hai người cứu ta! 』

_________________________________________

" Còn lâu lắm hai người họ mới tương phùng với nhau, đừng nôn nóng 🤭, cuối tuần vui vẻ đọc truyện đừng quạo ❤❤ "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net